Ăn ai?
Mình hả?
Bùi Lê ngơ ngác, cậu chưa từng thật sự gặp mặt Kỳ Ẩn, xem như hai người có ở cùng ký túc xá thì cũng chưa từng gặp. Mà Kỳ Ẩn lại nói thơm. . .
Bùi Lê cúi đầu, lặng lẽ ngửi mu bàn tay của mình một cái, có mùi gì đâu trời.
Lại nghĩ tới những gì Kỳ Ẩn nghĩ kia, trong đầu Bùi Lê có một một trăm câu hỏi vì sao, nhưng so với lại rõ ràng vì sao, cậu cảm thấy mình cần sự trợ giúp của pháp luật nhiều hơn
Trong hội trường, nhạc của vở kịch vang lên một lúc rồi dừng lại, cứ như thế mấy lần, vẫn không phát lên được.
Người phụ trách dưới sân khấu lắc đầu liên tục, uối cùng nói với diễn viên kịch trên sân khấu: “Không phát nhạc được, hôm nay đến đây thôi.”
Thấy Bùi Lê vẫn không nói chuyện, Hứa Đình nâng cao âm lượng, nói lại lần nữa: “Tôi mới nói với bọn họ, cậu đến giúp tôi một chút, bọn họ đều bảo cùng đi ăn thịt nướng, cậu. . . muốn đi không?”
Bùi Lê hoàn hồn, từ chối nói: “Các cậu đi đi.”
Đi rồi còn mạng trở lại à?
Hứa Đình còn muốn thử lại, nhưng Bùi Lê không nói gì thêm, xắn lại tay áo đã tuột xuống, tiếp tục sơn những chỗ còn lại.
Chỉ chốc lát sau, tấm phong nền cuối cùng cũng đã được tô xong.
Bùi Lê ném cọ vào trong thùng, chà xát lòng bàn tay dính thuốc màu.
Mấy sinh viên đã thay trang phục biểu diễn bước ra từ sau sân khấu, một người trong đó nhìn thấy Bùi Lê, vội vàng sáp đến: “Bạn học, bạn học, cùng đi ăn không?”
Bùi Lê không dám nhìn về phía sau người bạn học kia, bởi vì khóe mắt đã phát hiện ra Kỳ Ẩn ở cách đó không xa.
“Tôi không đi đâu.” Bùi Lê cười từ chối nhã nhặn.
Chỉ là vừa nói xong, thì nghe được tiếng của Kỳ Ẩn——
【Vậy thì tốt quá!】
!
Người anh em ơi!
Không quan tâm bạn trai của cậu luôn hả!
Bùi Lê bị dọa đến giật mình, đoán mò có lẽ nào Kỳ Ẩn muốn xử quyết cậu luôn sao?
Ngay sau đó Kỳ Ẩn nói với người bên cạnh, giọng trầm lạnh, vô cùng êm tai, nhưng Bùi Lê lại rất không thích những gì anh nói.
“Tối nay tôi có việc, không đi đâu.” Kỳ Ẩn nói.
【Phải đi chơi người ta rồi.】
Bùi Lê trong lòng đều muốn òa khóc luôn rồi, có thể đừng nói nhẹ nhàng như thế không?
Cậu vội vàng kéo tay áo của bạn học kia đổi ý nói, “Tôi sẽ cùng đi!”
Bạn học bị giữ tay áo hiển nhiên bị phản ứng của Bùi Lê làm cho hơi giật nảy mình, “Đi. . . được, đi, kết nối tình cảm một chút nha. Cậu cũng học khoa nghệ thuật hả?”
Bùi Lê vừa trả lời, vừa chú ý tiếng của Kỳ Ẩn——
【Tiếc ghê.】
Được rồi!
Bùi Lê âm thầm nắm tay, thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp hoãn được một nửa, cậu đã nghe thấy tiếp theo——
【Đành phải chờ một chút rồi.】
Cậu suy nghĩ như vậy là có lý của cậu, nhưng có thể đừng bắt tôi khai đao được không!
Vẻ mặt của Bùi Lê hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn không khác gì Trần Vu Nhiên lúc trưa cả.
Người khác không biết nội tâm phong phú của Bùi Lê, Hứa Đình đi đến bên cạnh Bùi Lê nói đùa với cậu, ‘’Sao thế? Cậu đói quá sao?”
Bùi Lê giật khóe miệng, “Ừm, cơm chặt đầu, ăn một bữa phong phú cũng không đủ.”
“A? Cơm chặt đầu gì?” Hứa Đình hỏi.
Bùi Lê lắc đầu, rầu rĩ không vui đi rửa tay.
Địa điểm ăn uống nằm ngay bên ngoài trường, là một quán buffet nướng đã mở nhiều năm, quán cũng không lớn, nhưng bởi vì thời gian đã rất trễ, cho nên cũng không nhiều người.
Nhóm bọn họ có khoảng mười người, bà chủ kê hai chiếc bàn lại cho bọn họ ngồi.
Trên đường đi, Bùi Lê lần lượt làm quen từng người, mặc dù không nhớ đầy đủ, nhưng tốt xấu cũng nên hòa tan vào một chút, không đến mức xấu hổ như vậy.
“Thêm thịt bò nhé.” Hứa Đình đưa đĩa đầy thịt cho Bùi Lê, sau đó ngoan ngoãn nhận đĩa không trong tay của Bùi Lê.
Lúc thịt được bưng lên, người ngồi đối diện Bùi Lê khuôn mặt vui vẻ, đưa di động cho mọi người xem, “Kỳ Ẩn nói cậu ta cũng đến, bảo chúng ta chừa chỗ cho cậu ta.
“Sao thế, không phải cậu ta nói không tới sao?”
Có người ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại rất nâng mông chào đón.
Có vẻ như tất cả mọi người đều vui khi Kỳ Ẩn đến, chỉ có mỗi Bùi Lê tâm sự nặng nề mà thôi.
Hứa Đình trực tiếp bưng hai đĩa đầy thịt lên, cô và bạn trai thường xuyên đến đây ăn, vì là một người lão luyện, cho nên gánh việc nướng thịt, một tay cầm cọ quét dầu, một tay cầm đũa trở thịt.
Trong lúc chờ nướng thịt, Bùi Lê cầm điện thoại xem tin nhắn.
【Trần YR】: (hình ảnh)
【Trần YR】: (hình ảnh)
Tấm thứ nhất là ảnh chụp Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt đang tắm, tấm thứ hai là bọn họ đang cùng massage.
【Hàn Mạt】: @:p Đang làm gì đó? Còn làm bài tập hả?
【Trần YR】: Có ăn ăn khuya không, tôi với lão Hàn mang về cho cậu!
Bùi Lê cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn, người ngồi bên cạnh đã đứng dậy vẫy tay với trước cửa.
【:P】: Chắc không cần đâu.
【:P】: Bị gọi đi giúp, ra ngoài ăn rồi
【:P】: (hình ảnh)
Là hình ảnh miếng thịt bò béo ngậy được nướng trên chảo sắt.
Còn chưa nhận được tin nhắn trả lời, chắc là còn đang ở bên trong nhà tắm. Bùi Lê tắt di động, vừa ngước mắt lên thì nghe thấy một giọng nam phía trên đỉnh đầu của mình, “Không cần, tôi ngồi đây là được rồi.”
Bùi Lê cứng đờ, nhìn thấy đối diện mình đúng là có một ghế trống, cẩn thận ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Ẩn đang bước về chiếc ghế đối diện mình.
Nghiệp chướng mà.
Bùi Lê im lặng che mặt.
Hứa Đình gắp mấy miếng thịt nướng vào chén của Bùi Lê, “Cậu ăn nhiều một chút, bao no luôn.”
Bùi Lê gắp thịt chấm vào nước sốt rồi cho vào trong miệng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vì chỗ ngồi hẹp nên Bùi Lê cong chân lên, không cử động chút nào, tránh mọi tiếp xúc với Kỳ Ẩn.
Nhưng mà cho dù như vậy, Bùi Lê cũng không thể tránh né mà nghe được suy nghĩ của Kỳ Ẩn.
【Đáng yêu quá má ơi, giống như hamster vậy.】
【Muốn cắn lên má cậu ấy một miếng quá.】
【Tai đỏ ghê.】
【Thơm quá, không chịu nổi, giây tiếp theo có thể ăn luôn không.】
【Nhưng mà cậu ấy tên gì nhỉ?】
Bùi Lê: …
Tàn phá!
Đây quả thực là tàn phá!
Bùi Lê cảm giác đầu óc của mình đều bị mấy lời thô tục của Kỳ Ẩn quấy đến choáng luôn rồi, sau khi nuốt miếng thịt cuối cùng, Bùi Lê đưa tay đẩy ba cái dĩa đầy thịt đến trước mặt Kỳ Ẩn.
Mấy cái đĩa va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, thu hút sự chú ý của một số người.
Mặc dù Kỳ Ẩn đang suy nghĩ những điều không thể nói ra, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như bình thường, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Bùi Lê.
Bùi Lê lỗ tai đã sớm đỏ lên, rất không được tự nhiên nói: “Cậu ăn đi.”
Ăn thịt rồi thì đừng ăn tôi.
Nhưng mà cảnh này trong mắt người khác lại là một cách hiểu khác, Kỳ Ẩn vô cùng được chào đón trong trường, rất nhiều người theo đuổi, chắc vị bạn học này cũng là một người trong đó. Chỉ là theo thói quen lựa chọn của Kỳ Ẩn, có lẽ cậu bạn này bị loại ngoài vòng giữ xe rồi.
Miếng thịt đang xèo xèo trên chảo nướng.
Kỳ Ẩn nâng tay lên chống cằm, đôi mắt cong ra đường cong xinh đẹp nhìn Bùi Lê, “Cậu tên gì?”
Bùi Lê thề mình chỉ trả lời theo phép lịch sự mà thôi: “Bùi Lê.”
“Lê nào?”
“Lê của bình minh.”
Kỳ Ẩn gật đầu, “Tôi nhớ rồi.”
Bùi Lê: Cậu đừng có nhớ mà, coi như tôi xin cậu đấy. . .
Sau khi ăn xong, vì để tránh tiếp xúc với Kỳ Ẩn, Bùi Lê nói mình phải chờ bạn cùng phòng ở trước cổng trường, bảo bọn họ đi trước đi. Cậu không nghe thấy suy nghĩ của Kỳ Ẩn, nhưng không có thiếu cảnh giác.
Chờ khi bóng lưng mấy người biến mất ở cổng trường thì cậu mới hoàn toàn bình tĩnh lại, điện thoại trong túi run lên, Bùi Lê móc ra xem, là tin nhắn của Trần Vu Nhiên.
【Trần YR】: @:P
【Trần YR】: @:P
【Trần YR】: Hôm nay tôi và Hàn Mạt ngủ qua đêm trong nhà tắm hơi, một mình cậu vườn không nhà trống nhé.
Bùi Lê trả lời được, sau đó mở danh sách bạn bè tìm tên của Hứa Đình rồi chuyển khoản tiền bữa ăn cho cô.
【Hứa Đình】: (trả lại)
【Hứa Đình】: Cậu đừng đưa tiền cho tôi, tôi mời cậu ăn mà.
Bùi Lê lại chuyển khoản cho cô.
【:P】: Không cần, lần sau có việc sẽ nhờ cô giúp nhé.
Phải mất một lúc lâu đối phương mới trả lời tin nhắn.
【Hứa Đình】: Vậy cũng được.
Lúc này một trận gió thổi qua, gió lạnh quấn quanh cổ, toàn bộ hơi ấm tích tụ trong quán thịt nướng đều đã bị cuốn đi. Bùi Lê không có ý định tiếp tục đứng hóng gió ở chỗ này, nắm chặt cổ áo đi về phòng.
Khi Bùi Lê tỉnh táo lại, trên đường trở về phòng còn không ngừng tự an ủi rồi tự khuyên bảo chính mình, đây đều là việc nhỏ, đều là trải nghiệm cuộc sống mà thôi. Có một số việc cũng nên trải nghiệm mới biết được, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
. . . Cái rắm ấy!
Bùi Lê kinh hoảng nhìn Kỳ Ẩn đang đứng trước cửa phòng của mình, vội vàng lui về sau hai bước, “Cậu, cậu đứng ở đây làm gì?”
Hello? Có lẽ nào đang chờ tôi à?
Kỳ Ẩn ăn mặc phong phanh, cái tháng mười hai mà mọi người đã không mặc áo len, anh còn mặc áo khoác, lộ ra thân hình càng cao gầy thon dài hơn. Anh tùy ý dựa vào trên vách tường, trên mặt hiện ra nụ cười làm người ta không thể nào cưỡng lại, “Chờ cậu đấy.”
Bùi Lê đề phòng, “Có gì thì nói đi.”
“. . . Cậu lạ thật, đang sợ tôi sao?” Kỳ Ẩn bước lên trước một bước.
Bùi Lê theo bản năng lui về sau một bước, cậu còn ráng chống đỡ bình tĩnh đáp: “Không, không có.”
“Có. Đến đây cho cậu xem cái này nè.” Kỳ Ẩn bất mãn với sự xa lánh của Bùi Lê, trực tiếp nắm lấy tay của Bùi Lê rồi đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
“Trời má? Cậu có chìa khoá hả?” Bùi Lê kinh hãi, cậu điên cuồng muốn thoát ra, nhưng mà lực tay của Kỳ Ẩn rất mạnh, cậu bị kéo vào bên trong.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, cạch một tiếng khóa lại.
Không có bật đèn, giọng nói của Kỳ Ẩn lờ mờ bên trong, “Tôi cạy ra đấy.”
Cho nên tên này đã biết trong phòng không có ai, còn dám trắng trợn như thế.
Trộm à.
Bùi Lê yên lặng nghĩ, sau đó mò mẫm lui vè phía sau, muốn cách Kỳ Ẩn thật xa.
Ánh trăng và ánh đèn đường chiếu vào trong phòng, chiếu sáng căn phòng một chút..
“Cậu xem, vầy mà không sợ tôi à? Đừng lùi nữa, tôi cũng có ăn cậu đâu.” Kỳ Ẩn lại nắm lấy tay của Bùi Lê, phát hiện cậu đang phát run.
Bùi Lê tin anh cái quần, cũng không phải không nghe thấy Kỳ Ẩn nghĩ cái gì.
Cậu không nói lời nào, Kỳ Ẩn đến gần cậu hơn, sau đó chợt xích lại gần. Thân trên của hai người áp vào nhau, Bùi Lê có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ trên người của Kỳ Ẩn, còn có thể cảm giác được nhiệt độ của cậu.
Kỳ Ẩn kẹp cằm và má của Bùi Lê, cố định Bùi Lê, gần như là dùng khí âm, “Nhìn xem.”
Vừa mới nói xong, ánh trăng kéo thành dải màu bạc, bao phủ căn phòng thêm vài tấc..
Đôi mắt của Bùi Lê có chút phóng đại, cậu nhìn thấy đôi mắt của Kỳ Ẩn đang thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, con ngươi vốn đen đã biến thành màu hồng mơ hồ. Không chỉ có như thế, đùi Bùi Lê bỗng nhiên trúng vào thứ gì, cậu nhíu nhíu mày lại, Kỳ Ẩn liền bảo cậu cúi đầu xuống.
Một cái đuôi có hình trái tim ở chóp đang vỗ nhẹ vào bắp đùi cậu.
“Cậu. . .” Bùi Lê kinh ngạc không biết nói cái gì.
Kỳ Ẩn ôm cả người Bùi Lê nhấn vào trong lồng ngực của mình, hô hấp của anh ấm áp, toàn bộ phả vào bên má của Bùi Lê, “Mị Ma*, từng nghe qua chưa?”
Đầu tiên là năng lực đọc suy nghĩ, hiện tại lại đến Mị Ma, Bùi Lê cảm thấy bản thân chung quy không hiểu về cái thế giới này rồi. Cậu đè cảm xúc của mình, “Từng nghe trong game, nhưng có thật à? Cậu là thật sao?”
Kỳ Ẩn dùng chóp mũi chạm vào gò má mềm mại của Bùi Lê Nhu, “Lừa cậu, tôi sẽ bị đóng đinh trên thập tự giá. Ôi chao, cho cậu xem đuôi rồi, tôi phải lấy ít đồ về đây.”
Bùi Lê cảm giác được cái đuôi trái tim kia không an phận mà cọ bắp đùi của mình, vì vậy lại nghĩ tới những suy nghĩ của Kỳ Ẩn, hai tay lập tức chống lên ngực Kỳ Ẩn, giãy dụa lui về sau, “Cậu chờ tý, đừng có ăn tôi! Nói thật, cho dù ngày nào tôi cũng nói muốn chết, nhưng mà tôi còn chưa sống đủ đâu!”
Kỳ Ẩn hoang mang nhìn cậu một cái, sau đó cúi người ngăn chặn miệng của Bùi Lê.
===
* Mị Ma (Succubus) là một loài quỷ chuyên quan hệ tình dục với đờn ông đang ngủ trong thần thoại Do Thái. Mị Ma (Succubus) thường hiện lên trong giấc mơ của các chàng trai với dạng một thiếu nữ xinh đẹp để quyến rũ và hiếp dâm đàn ông để lấy tinh trùng. Đây được coi là những con quỷ đêm chuyên quấy rối đờn ông khi đang ngủ và trong đó Lị Lị Ti (Lilith) và Lợi Lâm (Lilim) được cho là Mị Ma (Succubus) quấy rối đàn ông và gây ra hiện tượng mộng tinh