Không Cẩn Thận Bị Mị Ma Bẻ Cong Mọe Rồi

Nước nóng đổ xuống, sương mù tràn ngập khắp phòng tắm.

Bùi Lê đứng dưới nước, cậu có nước da trắng, bị hấp hơi như vậy, da thịt khắp người đều đỏ bừng. Cậu không tự chủ được nhớ lại chuyện vừa xảy ra, giữa chân vẫn còn sót lại cảm giác sưng tấy, đây là lần đầu tiên cậu bị làm thế này, trước kia tắm rửa cũng chỉ rửa sơ nơi đó mà thôi.

Phải làm sao đây?

Bùi Lê nhắm mắt lại rồi đập đầu vào vách tường. Đầu óc của cậu trống rỗng, không nghĩ ra được cách gì, khi nãy vừa đẩy Kỳ Ẩn đẩy ra cửa phòng, tên này còn lén hôn cậu một cái, bảo ngày mai sẽ đến tìm cậu.

Cậu sốt ruột thiệt đấy, nếu cậu xuất hiện cùng với tiêu điểm như Kỳ Ẩn ở trong khuôn viên trường thì thế nào cũng sẽ bị bàn tán, Bùi Lê hoàn toàn không muốn dính líu đến loại người đó tý nào, đến lúc đó không chỉ có Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt hỏi đến. Mấu chốt là có lẽ Bùi Lê cũng không thích nam, mặc dù cậu khác với đàn ông bình thường, nhưng từ nhỏ cậu cũng không có cảm giác thích người cùng giới, cũng chưa từng nghĩ đến mấy chuyện kiểu như yêu nhau, kết hôn này.

Ối giời ơi. . . đau cái đầu.

Bùi Lê lau mặt, phiền muộn mà thở dài.

Sáng mai còn có lớp, sau khi tắm rửa xong, Bùi Lê đội khăn lên đầu, không bật đèn mà leo thẳng lên giường, vùi đầu vào trong gối.

Chiếc điện thoại cạnh gối nhận được tin nhắn sáng lên, sau đó bắt đầu run như điên.

Bùi Lê nghiêng mặt qua rồi bật di động lên.

【7】: Cưng à, tên ID của cậu đáng yêu thế.

【7】: Sáng mai cậu có tiết đúng không?

【7】: Sáng mai tôi cũng có tiết nè.

【7】: Tôi đến tìm cậu ăn sáng nha, sau đó chúng ta cùng đi học.

Bùi Lê thật sự không muốn trả lời, nhưng đối phương rõ ràng có thái độ “Cậu không trả lời thì tôi sẽ nhắn tiếp”, điện thoại vẫn đang run liên tục.

【7】: Còn nữa, tôi muốn giải thích với cậu.

【7】: Có lẽ trước kia cậu từng nghe qua mấy lời đồn nhảm về tôi.

【7】: Nhưng tôi đảm bảo với cậu.

【7】: Tôi chỉ từng hút có một tý xíu máu của bọn họ thôi.

【7】: Ngoài ra, không có gì khác đâu.

Bùi Lê quay đầu úp mặt vào trong gối một lúc, mãi đến khi không thở được mới ngẩng đầu, cậu cầm di động, bắt đầu gõ chữ cạch cạch.

【:P】: Sáng mai tôi không có tiết, cậu đừng tới tìm tôi, sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa.

【:P】: Mấy chuyện đó đều không liên quan gì đến tôi, cậu không cần giải thích gì với tôi cả.

Trả lời xong, Bùi Lê không chờ tin nhắn gửi đến nữa thì trực tiếp tắt máy, quay đầu đi ngủ.

Môn học là môn chung, đúng lúc ba người cùng phòng đều học cùng một môn, lúc 9 giờ 30 sáng đã bắt đầu.

Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt cũng không vội trở lại trường học, đợi đến chín giờ mới rời khỏi nhà tắm. Trên xe, Trần Vu Nhiên gửi tin nhắn cho Bùi Lê, bảo cậu mang sách đến cho bọn họ, bọn họ cũng không về phòng lấy sách.

Khi nhận được tin nhắn, Bùi Lê cũng mới rời giường, cậu vừa đánh răng rửa mặt xong. Nhưng bởi vì tối qua lau khô tóc đến một nửa đã đi ngủ, hiện tại cứ y như bồ công anh, dùng nước ép cũng không xẹp xuống.

Bùi Lê tìm một chiếc mũ trong tủ rồi đội lên, sau đó vội vàng tìm sách trên bàn của hai người kia bỏ vào ba lô, sau đó mở cửa chuẩn bị đến tòa nhà dạy học.

Lúc vừa mở cửa, Bùi Lê còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã nghe thấy có người chào hỏi mình——

“Hello.”

Một giọng nói quen thuộc.

Bùi Lê thu cái chân vừa bước ra khỏi cửa lại, cứng ngắc ngẩng đầu.

Kỳ Ẩn ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng của cậu, hôm qua mặc áo khoác đen, hôm nay mặc áo khoác nâu sậm, bên trong mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu trắng, đeo ba lô, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng đen, vô cùng trong sáng.

“. . . Cậu.” Biểu cảm của Bùi Lê không thể kiềm chế được, “Cậu muốn làm gì?”

Kỳ Ẩn vẫn cười híp mắt, “Cậu không thấy tin nhắn hôm qua tôi gửi cậu sao?”

Hôm nay Bùi Lê chỉ xem tin nhắn của đám Trần Vu Nhiên, cậu chọn cách trốn tránh mấy tin nhắn của Kỳ Ẩn.

“Tôi còn chưa kịp xem.” Bùi Lê nói xạo.

Kỳ Ẩn khom lưng một cái, khoảng cách giữa họ càng gần hơn, mùi thơm đặc trưng trên cơ thể của hắn xông vào mũi Bùi Lê. Kỳ Ẩn chăm chú nhìn Bùi Lê, hỏi: “Thật hở? Là chưa kịp xem, hay là phớt lờ luôn?”

Gần quá.

Bùi Lê đẩy ngưởi ra, đáp: “Đương nhiên là chưa kịp xem. Tôi phải đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Lên lớp.”

Đáp xong, Bùi Lê mới nhớ đến tối qua cậu gửi tin cho Kỳ Ẩn, cậu nói xạo sáng mình không có tiết, bảo Kỳ Ẩn đừng đến tìm. Quả thực là cầm cục đá đập vào chân mình mà, khuôn mặt Bùi Lê nóng lên, ấp úng nói: “Sáng, sáng nay là giáo viên gửi tin nhắn đến, bảo đi học, ừm.”

Kỳ Ẩn nhìn chằm chằm cậu mấy giây.

Kỹ năng nói dối của Bùi Lê thật sự không cao siêu gì, hoàn toàn không có chút tự tin nào, cho nên ánh mắt cậu nhìn láo liên, không dám đối mặt với Kỳ Ẩn.

May mà Kỳ Ẩn không tiếp tục đu cái chủ đề này nữa, ngược lại hỏi: “Vậy được rồi. Ăn sáng chưa?”

Bùi Lê tính toán thời gian trong đầu, sợ không kịp giờ học, thuận miệng nói: “Mang theo bánh mì, nhường đường lẹ lên, không kịp giờ rồi.” Nói xong, cậu liền muốn chui ra khỏi khe hở giữa Kỳ Ẩn và khung cửa.

Kỳ Ẩn bước một bước về phía Bùi Lê, đẩy cậu vào ván cửa lần nữa.

“Cậu làm gì thế?”Bùi Lê vô thức ngẩng đầu.

Kỳ Ẩn bóp lấy cẳm của Bùi Lê, ánh mắt trong nháy mắt có chút khác thường, “Đương nhiên là ăn đồ ăn sáng của tôi rồi.”

“Hửm? ưm…. . .” Những lời còn lại của Bùi Lê đều bị mắc kẹt trong cổ họng.

Tiếng bước chân chồng lên nhau vang lên trong hành lang, không ít người vội vàng đi lên lớp.

Mũ bị xốc hết lên, cả người Bùi Lê bị Kỳ Ẩn bao phủ, mọi thứ nhìn thấy, mùi ngửi được và chạm bằng ngón tay đều đến từ Kỳ Ẩn. Miệng của cậu bị ngậm lấy rồi lại bị ép mở ra, răng nanh của Kỳ Ẩn vừa đi vừa về mà liếm cắn môi dưới và đầu lưỡi của cậu. âm thanh kéo dài ướt át của môi và răng dường như khuếch trong ngực cậu, Bùi Lê ăn vị bạc hà trong miệng của Kỳ Ẩn.

Kỳ Ẩn hôn mãnh liệt, ngón tay cũng dùng sức nắm cằm Bùi Lê, hắn tựa như có chút bất mãn, vì vậy mà vừa gặm vừa cắn miệng của Bùi Lê, đầu lưỡi ướt át khao khát cuốn lấy nước trong miệng Bùi Lê rồi nuốt vào trong cổ họng của chính mình.

Bùi Lê không biết, chỉ cảm thấy mình đang chìm xuống, hai tay cậu đã sớm bị một tay của Kỳ Ẩn nâng lên. Vóc dáng của Kỳ Ẩn cao hơn Bùi Lê không ít, Bùi Lê không thể không nhón chân lên, mà một chân của Kỳ Ẩn chen vào giữa hai chân cậu, cậu không tránh được, bị hôn đến mức thiếu oxy.

Khi được thả ra, đầu lưỡi và môi Bùi Lê đều tê dại cả.

Kỳ Ẩn lại vùi đầu vào trong cổ Bùi Lê hít mấy hơn, sau đó buông Bùi Lê ra, xụi lơ ở trên người Bùi Lê, giọng cực cực độ thỏa mãn, “A —— đã thật.”

Trong đầu Bùi Lê dâng lên một luồng nhiệt, nắm đấm siết chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được nâng đầu gối lên đẩy ra. Kỳ Ẩn duỗi bắp chân ra kẹp chân cậu lại, một cái tay cầm lấy hai cổ tay của Bùi Lê.

“Buông ra!” Bùi Lê khuôn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng cấp tốc.

Kỳ Ẩn và cậu rất gần nhau, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau.

“Cưng à, lát nữa đến lớp hãy mở tin nhắn mà tôi đã gửi cho cậu tối hôm qua được không? Sau này đừng gạt tôi nữa, nếu không cũng sẽ không đơn giản chỉ là một nụ hôn thế này đâu.” Vẻ mặt Kỳ Ẩn trở nên khó hiểu, hai mắt ẩn chứa mấy phần điên cuồng, “Đừng sợ, tôi cũng chả phải là người tốt lành gì, thật sự sẽ cưỡng hiếp cậu đấy.”

“…” Bùi Lê ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Kỳ Ẩn, như có một hòn đá mắc kẹt trong cổ họng.

Kỳ Ẩn nói xong liền buông ra.

Hai tay được buông ra, cổ tay vẫn còn run rẩy, Bùi Lê không nói một lời đẩy Kỳ Ẩn ra, nhặt mũ lên đội lại, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng chạy đến tòa nhà giảng dạy.

Phòng học của môn chung rất lớn, dù sao cũng phải chứa sinh viên của cả ba lớp.

Lúc gần đến giờ lên lớp, sinh viên trong phòng học ngày càng càng nhiều, hàng ghế sau gần như kín chỗ, người đến chậm chỉ có thể ngồi hàng trước. hàng ghế thứ hai cạnh cửa sổ có ba chỗ hiện giờ chỉ có hai người ngồi, có người gõ mặt bàn hỏi, “Chỗ này có ai ngồi không?”

Trần Vu Nhiên gật đầu, “Có rồi, người anh em.”

Hàn Mạt lại nhìn ra cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy người tới, vội vàng ngoắc: “Chỗ này nà!”

Đợi khi Bùi Lê ngồi xuống, lấy sách từ trong ba lô ra, Trần Vu Nhiên mới phát hiện vành tai của Bùi Lê đỏ đến như muốn nhỏ máu.

“Cậu làm gì thế? Tai đỏ như thế.” Trần Vu Nhiên hỏi.

Bùi Lê tùy tiện đáp lại cậu ta, “A, chạy đến nên nóng thôi.”

【Nhưng mà. . . không phải nên đỏ mặt sao? Liên quan gì đến lỗ tai.】

Bùi Lê nghe được suy nghĩ của Trần Vu Nhiên, nhưng mà cậu cũng không nói thêm cái gì.

Chuông vào học vang lên.

Giáo viên của môn chung này cũng không nghiêm khắc, không có điểm danh, cuối kỳ cũng không kiểm tra, thường được gọi là “Môn nước”*.

* thường chỉ nội dung môn học nhàm chán, học sinh tiếp thu ít. Những “môn nước” này ở các trường đại học đều có điểm chung: ít bài tập về nhà hơn, quản lý lớp học lỏng lẻo và điểm cao của khóa học, giúp sinh viên lấy được tín chỉ thành công nhưng không có lợi cho việc phát triển việc làm của sinh viê

Sau khi nghe được một lát, không ít người bắt đầu cuối xuống làm việc riêng của mình.

Bùi Lê đặt di động vào trong sách, ngón tay đặt trên màn hình một lúc lâu mới bấm vào. Cậu điều chỉnh độ sáng của màn hình rồi bắt đầu đọc tin nhắn.

Tin nhắn cuối cùng của Kỳ Ẩn là lúc 11:32 tối qua.

【7】: (hình ảnh)

【7】: Đây là lịch học của cậu mà tôi đã hỏi người khác, không phải sáng mai cậu có tiết môn chung sao?

【7】: Gạt tôi à!

(Sau mười phút)

【7】: Cậu lạnh lùng thật đó, tôi rất nghiêm túc mà nói với cậu.

【7】: Tôi thề, trước kia tôi chưa từng như thế với ai cả.

【7】: Tôi là một Mị Ma đàng hoàng tử tế, tôi chưa bao giờ làm mấy chuyện tùy tiện quan hệ tình dục với ai cả.

(Sau mười lăm phút)

【7】: Hello? Có ai không?

【7】: Bùi Lê? Cậu ngủ rồi hả?

(Sau hai mươi phút)

【7】: Sáng mai cậu mà không trả lời tin nhắn của tôi, tôi sẽ đến chặn cậu.

【7】: Ngủ ngon.

【7】: :p

Xem xong, Bùi Lê thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, cho nên lời nói dối của cậu đã bị Kỳ Ẩn vạch trần, vậy mà sáng nay cậu còn giả vờ.

Bùi Lê lấy tay chống trán, sắc mặt phiền muộn, hình như chọc trúng phiền phức lớn rồi.

Một bên khác, đã vào lớp năm phút rồi, Kỳ Ẩn mới khoan thai đến chậm.

Bạn cùng phòng chiếm chỗ ngồi cho hắn, khi thấy người đến thì cầm túi trên ghế lên, hạ giọng nói: “Cậu làm gì thế? Sao lại đến muộn như thế? May mà ông Thiên không điểm danh đấy.”

Ông Thiên là giáo viên môn chuyên ngành của bọn họ, rất nghiêm khắc, trong mười tiết có hết tám tiết phải nêu tên người rồi.

Kỳ Ẩn lấy tài liệu giảng dạy ra, “Có chút việc, cám ơn.”

Bạn cùng phòng một giọng nói “Không có gì”, trước khi thu hồi ánh mắt còn liếc qua môi của Kỳ Ẩn.

Ngay khi Kỳ Ẩn lật sách sang trang tương ứng trên PPT, bạn cùng phòng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Miệng của cậu sao thế?”

Kỳ Ẩn mặt không đổi sắc, “Bị cắn hai cái.”

“À, sau này nhớ cẩn thận một chút.” Bạn cùng phòng nói, nhất thời không có phát giác ra là lạ ở chỗ nào.

Kỳ Ẩn cũng không có phản ứng gì, “Ừm.”

Hai giây về sau, bạn cùng phòng mới đột nhiên kịp phản ứng.

Trên môi? Bị cắn?

Hình như có cái gì không đúng nhở?

 

Trả lời