“Bụng đang reo hò, ngay đến hàng đầu cũng có thể nghe thấy, đói chết mất.” Sau khi lên lớp xong, Trần Vu Nhiên ỉu xìu nằm sấp trên bàn.
Hàn Mạt nói tiếp: “Đừng chết. Còn một môn cuối cùng.”
Bùi Lê lấy bánh mì trong túi ra cho Trần Vu Nhiên, “Lót dạ chút đi.”
Trần Vu Nhiên ánh mắt sáng lên , vừa xé ăn vừa nói: “Mày đem theo đồ ăn à? Sao lại không ăn?”
Bùi Lê nói: “Không đói.”
“Hôm nay mày xảy ra chuyện gì vậy? Rầu rĩ không vui miết.” Hàn Mạt xoay bút trên ngón tay, hỏi.
Bùi Lê nghĩ nghĩ, hỏi Trần Vu Nhiên: “Mày còn thích Kỳ Ẩn không?”
Có khi nào Trần Vu Nhiên đột nhiên nói thích Kỳ Ẩn, cũng là bị Kỳ Ẩn “Mị(Mê hoặc)” không?
Trần Vu Nhiên: “?”
Gò má cậu ta phồng lên, giọng nói có chút mơ hồ, “Mày hỏi cái này làm gì?”
Bùi Lê nói: “Mày trả lời trước đi.”
Trần Vu Nhiên nuốt bánh mì xuống, nói: “Tối qua tao đã suy nghĩ một chút, không thích, hoặc là có thể có, nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Thực ra trước đó tao chỉ gặp mặt Kỳ Ẩn có mấy lần, cũng không có cảm giác gì, nhưng mà đêm hôm đó, khi tao nhìn thấy cậu ấy đứng trước cổng ký túc xá, lúc ấy đã rất muộn rồi, cậu ấy chỉ đứng một mình ở nơi đó, lẻ loi trơ trọi dưới ánh đèn đường.”
Trần Vu Nhiên càng nói càng nhiệt tình, “ Mày hiểu ý tao về bầu không khí đó không? Mọi người đều yêu thích cái đẹp, chưa kể cậu ấy còn rất đẹp nữa.”
“Cho nên mày chỉ đơn thuần là thấy sắc nảy lòng tham, muốn tình cờ gặp để ngắm người ta một cái thôi.” Hàn Mạt tổng kết nói.
Trần Vu Nhiên chột dạ liếm môi dưới, “Mày giỏi ghê.”
Cậu ta nhìn Bùi Lê, “Sao tự dưng mày hỏi chuyện này làm gì?”
“Chỉ tò mò thôi.” Bùi Lê nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Gay có bị lây không?”
Chủ để xoay chuyển rất nhanh, Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt không theo kịp, trăm miệng một lời: “Gì?”
Bùi Lê muốn lặp lại câu hỏi, nhưng chuông vào học đã vang lên, chỉ có thể tạm thời gạt sang một bên.
Sau khi tan học, ba người đến căn tin ăn cơm. Có rất nhiều người, trên hành lang có một hàng dài, bọn họ ở trên tầng bốn, đi xuống từng tầng một cùng với đám đông.
Bị ông già ép một lúc, khi Kỳ Ẩn đi ra vừa vặn nhìn thấy Bùi Lê bị người ta nắm cổ áo lôi xuống lâu. Hắn đang muốn theo sau, cổ tay bỗng nhiên bị một cái tay nắm lấy.
“Kỳ Ẩn, chúng ta nói chuyện.” Sau lưng một luồng sức lực kéo Kỳ Ẩn lui lại hai bước.
Kỳ Ẩn nhìn chằm chằm Bùi Lê đi xuống, tạm thời không chen vào được, quay đầu không kiên nhẫn nhìn người kia. Người đó có ngoại hình rất đẹp, làn da trắng nõn, trông như một chú cún con.
Nhưng mà là ai nhỉ?
Kỳ Ẩn nhìn người trước mặt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nói đi.”
“Cún con” vẻ mặt xấu hổ, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, “Sao anh không đến tìm em?”
Kỳ Ẩn sững sờ, có lẽ đã đoán ra được chuyện gì rồi.
Chắc có lẽ là nợ dai rồi, hắn từng “Dụ dỗ” không ít người, không phải là vì lên giường, thuần là muốn hút máu nhân loại đề duy trì hình dáng con người, nếu không thì đuôi và mắt đỏ sẽ hiện ra.
Nhưng Kỳ Ẩn xài một lần liền không liên lạc với người ta nữa, người hiện giờ cũng giống như vậy.
Kỳ Ẩn lạnh nhạt nói: “À, không muốn thôi, sau này đừng tìm tôi nữa, tôi không thích cậu.”
“Cún con” chưa từng trải qua nỗi đau yêu đương, nghe xong, cậu ta nôn nóng vội vàng vươn tay muốn bắt lấy tay của Kỳ Ẩn, nói: “Nhưng mà hôm đó anh còn cắn em một cái.”
Kỳ Ẩn đưa hai tay ra sau lưng để tránh cho cậu túm lấy, “Cắn thì cắn thôi, phải bồi thường tiền à? Tôi chuyển cho cậu. Còn nữa, cậu đừng nói chuyện kiểu đó, tôi không muốn 120 đến đây lôi người đi đâu, cứ vậy đi.”
Lúc đang nói chuyện, cầu thang đã không còn ai rồi.
Kỳ Ẩn không để ý đến khuôn mặt tái nhợt đối diện, một tay nắm lấy quai túi rồi chạy nhanh xuống lầu.
Là giờ cơm, nhóm Bùi Lê đang xếp phía sau một hàng dài.
Điện thoại trong túi quần rung lên hai lần, Bùi Lê móc điện thoại ra, màn hình lại tràn ngập tin nhắn..
【7 】: Ái chà, cậu lại không trả lời tin nhắn của tôi.
【7 】: Xem tin nhắn phía trên chưa?
【7 】: Tôi muốn tìm cậu, cậu đang ở căn tin sao?
【7 】: Nhưng mà căn tin không phải có nhiều người lắm sao? Tôi dẫn cậu ra ngoài ăn nhé!
【7 】: Moshi moshi(alo alo)?
“Đi lên phía trước hai bước.” Hàn Mạt chọc vào lưng của Bùi Lê một cái, trước mặt đã có một khoảng trống rộng lớn..
Bùi Lê nghĩ nghĩ, vẫn không trả lời, tắt di động xếp hàng tiếp. Nhưng trong lòng của cậu bất an, sợ Kỳ Ẩn sẽ nhảy ra từ chỗ nào đó, cho nên suốt bữa ăn cậu đều bồn chồn không yên. Trên đường trở về ký túc xá, khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt muốn mua đồ.
Bùi Lê đứng ở cửa chờ bọn họ, đột nhiên một cơn gió nóng thổi qua tai, cậu giật mình, phản xạ có điều kiện bịt tai quay người, đúng lúc đối diện với Kỳ Ẩn.
“Cậu . .” Bùi Lê đang muốn mở miệng, bên tai lại vang lên một tràn âm thanh.
【Nhắn cả đống tin mà méo trả lời câu nào, mẹ nhà nó, tức thật. 】
【Thật muốn chịch cho cậu ấy khóc, sau đó muốn cậu ấy nói xin lỗi. 】
【 Nhưng mà. . . Bên dưới của cậu ấy nhét vừa cái của mình không nhỉ? 】
Bùi Lê còn chưa kịp nói thì Kỳ Ẩn một nắm chặt tay của cậu, “Tới đây.”
Bùi Lê không dám nghĩ xem hôn nay người này lại muốn làm gì, bắt đầu giãy giụa muốn thoát ra, nhưng người đến người đi, hai người bọn họ hiện giờ đang rất nổi bật.
Xe của Kỳ Ẩn đỗ ở bên đường, hắn nhấn mở chìa khóa xe, dứt khoát nhét Bùi Lê vào chỗ ngồi phía sau, mình cũng ngồi vào, sau đó khóa cửa lại.
“Cậu muốn làm gì? Đây là trường học đấy!” Bùi Lê bị hắn chặn lại, không ngừng lui về phía sau.
Hai tay Kỳ Ẩn chống hai bên người của Bùi Lê, hỏi: “Vậy không phải là kích thích hơn à? Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Bùi Lê vốn đang bực bội trong lòng, nghe Kỳ Ẩn hỏi thì càng phát cáu lên. Cậu bị ép có được năng lực đọc được suy nghĩ đã rất phiền rồi, hiện giờ Kỳ Ẩn lại tìm tới nữa.
“Tôi có nghĩa vụ phải trả lời tin nhắn của cậu sao? Không chặn cậu đã rất nể tình rồi. Kỳ Ẩn, tôi không nói đùa với cậu, cậu đừng đến tìm tôi nữa.” Sau khi nói xong, Bùi Lê xoay người đi mở cửa xe.
Kỳ Ẩn vung cánh tay lên, ngăn Bùi Lê lại, sau đó dùng sức nâng mặt Bùi Lê lên.
Bùi Lê từng nếm thử chiêu này của Kỳ Ẩn, nhanh chóng nhắm mắt lại rồi hét lên: “Cưỡng hiếp là phạm pháp đó!”
“A, cho nên?” Giọng của Kỳ Ẩn bị đè xuống thấp, nhưng lại nghe được có chút không vui rõ ràng . Hắn hôn môi dưới Bùi Lê, “Còn nữa cưng à, nhắm mắt cũng vô dụng thôi.”
Bên ngoài xe không ngừng có người đi qua đi lại, Bùi Lê liều mạng giãy dụa, cậu bị Kỳ Ẩn ép dưới thân thể, vành tai bị cắn, hôn, sau đó nghe được Kỳ Ẩn nói, “Làm tình với tôi, không phải cưỡng hiếp.”
Đêm qua Kỳ Ẩn chỉ làm một chút với Bùi Lê, hiện tại đã dùng ra 100% bản lĩnh của mình.
Mị Ma trời sinh chính là quyến rũ người khác, Bùi Lê nhìn đôi mắt đỏ đó trong hơi thở dần dần nóng lên, cậu cảm thấy suy nghĩ của mình trống rỗng, sau đó Kỳ Ẩn chui vào.
Đôi tay chống cự trở nên mập mờ, Bùi Lê vòng tay qua cổ Kỳ Ẩn, nhiệt tình hôn hắn. Môi của bọn họ chạm nhau, rỉ ra máu tanh. Bùi Lê bị Kỳ Ẩn đè ép, cơ thể nóng lên, hơi thở tràn ngập hơi nóng.
Tối hôm qua Kỳ Ẩn đã đoán Bùi Lê rất mẫn cảm, hôm nay có thể kiểm nghiệm. Vì vậy mút môi dưới và đầu lưỡi của Bùi Lê, quấn từng cái một ăn vào miệng. Bùi Lê cọ ở trong ngực hắn, âm đạo từng bị liếm một lần lộ ra ham muốn sâu sắc, môi âm hộ đau xót mở ra, một ít chất lỏng nhớp nháp từ từ thấm ướt quần lót.
Đôi tay Bùi Lê vòng qua cổ Kỳ Ẩn, hai chân không bị khống chế muốn khép lại. Đầu gối vừa đụng vào, Kỳ Ẩn lại mở chân của cậu ra, “Không thể tự lặng lẽ kẹp chân lại như thế được.”
Bùi Lê khóe miệng ẩm ướt, ánh mắt mê loạn, “Khó chịu.”
Kỳ Ẩn dẫn dắt cậu, “Vậy phải làm sao đây?”
“Cậu. . . giúp tôi đi?” Bùi Lê hỏi.
Kỳ Ẩn nói: “Muốn anh giúp cưng thế nào?”
Bùi Lê nghĩ nghĩ, nhưng hiện giờ trong đầu cậu đều là Kỳ Ẩn, cơ thể đang dần mở ra cho Kỳ Ẩn. Cậu chưa từng quan hệ, cả người hiện ra một loại nhục dục trúc trắc, “Không biết.”
Bùi Lê buổi chiều không có lớp, tối có tiết, cho nên bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.
Kỳ Ẩn tốt tính mà dỗ cậu, “Làm tình.”