Không Cẩn Thận Bị Mị Ma Bẻ Cong Mọe Rồi

Khi Bùi Lê tỉnh lại, sắc trời đã bắt đầu tối xuống. Phải mất một lúc lâu cậu mới có thể tỉnh táo lại, từ lúc ngồi trên xe cho đến khi bị Kỳ Ẩn làm cho ngất xỉu, Bùi Lê vẫn không tỉnh lại trong quá trình Kỳ Ẩn thực hiện thủ đoạn buồn nôn kia ở trên người cậu. Cậu biết mình đang làm cái gì, nhưng không cách nào nảy sinh ý nghĩ thoát ra, thậm chí còn chủ động sáp đến Kỳ Ẩn.

Hiện tại coi như là tỉnh táo lại, trên người vừa đau trướng, nhất là đầu gối. Bùi Lê tạm thời không quan tâm được nhiều như vậy, xoay người ngồi dậy.

Cửa phòng vừa lúc mở ra từ bên ngoài, Kỳ Ẩn nhìn thấy Bùi Lê thì mở miệng cười: “Tỉnh rồi à? Muốn đi học sao? Anh nấu đồ ăn tối rồi, bưng đến cho em nhé?”

“Tôi giết cậu!” Bùi Lê nắm đấm thật chặt, nhấc chăn bông lên muốn xuống giường. Nhưng khi chân vừa giẫm trên mặt đất, đầu gối lại mềm nhũn mà ngồi phịch xuống thảm.

Kỳ Ẩn bước nhanh qua ôm cậu từ dưới đất lên. Bùi Lê bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Kỳ Ẩn kéo hắn lại, Kỳ Ẩn vội vàng không kịp chuẩn bị bị ngã vào trên giường, Bùi Lê xoay người trực tiếp cưỡi trên người của Kỳ Ẩn, vung nấm đấm xuống.

Cú đấm này đánh thẳng vào sống mũi của Kỳ Ẩn, một cái liền đỏ lên.

“A…!” Kỳ Ẩn không có phòng bị, vội vàng đưa tay nắm lấy nắm đấm của Bùi Lê.

Bùi Lê không giãy dụa ra được, lạnh lùng nói: “Buông ra!”

“Tạm thời không buông được.” Kỳ Ẩn nằm ở trên giường, nhìn Bùi Lê từ dưới lên.

So với hắn, ngay cả trán của Bùi Lê cũng nổi một mảng mây đen, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng gợi đòn của Kỳ Ẩn, Bùi Lê nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không nên đánh cậu sao? Chuyện thế này mà cậu cũng làm ra cho được?”

“Xin lỗi.” Kỳ Ẩn nghiêng đầu, “Nhưng mà. . . Mị Ma đều là như thế.”

Trước kia mẹ của hắn từng kể với hắn mấy chuyện của đồng loại, có Mị Ma bởi vì lười biếng, không muốn đi tìm những người khác hút tinh dịch, chỉ nhìn chằm chằm vào một “vựa lúa” để ăn, hai ba ngày đầu liền mê hoặc người ta, cuối cùng hút đến không còn một giọt.

Nhưng mà Kỳ Ẩn không phải lười ra ngoài, hắn không phải Mị Ma thuần chủng, bởi vì học tập và sống ở trong xã hội loài người, mưa dầm thấm đất cũng muốn tìm một bạn đời, chỉ là cách thức vô cùng cứng rắn, những thứ thiên tính và thói quen này đã khắc vào trong xương Mị Ma, là không có cách nào thay đổi được.

“Chỉ như vậy?” Bùi Lê hừ lạnh một tiếng, “ Dùng thủ đoạn hèn hạ của cậu để làm choáng váng người ta, sau đó quẹo lên giường?”

Kỳ Ẩn nhíu mày, “Anh không phải là loại Mị Ma cấp thấp kia, sẽ không lên giường theo khẩu phần lương thực. Em không phải khẩu phần lương thực, mà em cũng đâu có thiệt đâu, đây cũng là lần đầu tiên của anh mà.”

Hiện giờ Bùi Lê đang cực kỳ giận, châm chọc nói: “Cậu cấp cao đến đâu, dạng lai giống à.”

Kỳ Ẩn mím môi một cái, “Đúng là không phải cấp cao, nhưng anh không phải loại Mị Ma tùy tiện làm bậy với người khác, cái đuôi của anh cũng là lần đầu tiên cho người khác xem ngoại trừ bố mẹ của anh, ký hiệu Mị Ma cũng thế.”

Hắn đã từng nói rất nhiều “Lần đầu tiên” với Bùi Lê rồi.

Vừa mới nói xong, Bùi Lê cảm thấy có thứ gì đó chạm vào đùi mình, thứ chết tiệt gợi tình đó còn dám cọ vào chân cậu. Hiện giờ Bùi Lê đang mặc áo thun của Kỳ Ẩn, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần lót, chân để trần.

“Cút. ngay.” Bùi Lê gằn từng chữ một.

Giống loài khác biệt không có cách nào giao lưu bình thường được.

Bùi Lê nghĩ trăm phương ngàn kế để an ủi mình, cố gắng vượt qua rào cản trong lòng. Cậu hít sâu, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói chuyện: “Vậy tôi không đánh cậu nữa, buông ra, tôi muốn về trường học.”

Kỳ Ẩn hơi buông lỏng một chút, nhìn Bùi Lê, hỏi: “Em đi rồi còn trở về đây nữa không?”

Bùi Lê hỏi lại: “Đầu óc tôi bị lừa đá hay bị cửa kẹp?”

Bàn tay vốn đã nới lỏng lại siết chặt lại, Bùi Lê không giãy ra được.

Ok ok ok, bị toi công một trận còn không đánh lại nữa.

Cậu tức hổn hển, “Cuối cùng là cậu muốn sao? Hôn cũng hôn rồi, chịch cũng chịch rồi, còn chưa tha cho tôi sao? Đừng nói với tôi cậu muốn phát triển mối quan hệ lâu dài nha.”

Kỳ Ẩn liên tục gật đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Chúng ta còn chưa yêu nhau sao?”

“…” Giọng điệu Bùi Lê rất lạnh lùng, uy hiếp nói: “Nói quài mà cậu không hiểu. Tôi ngả bài với cậu luôn vậy, tôi sẽ không yêu đương gì với cậu, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Nếu sau này cậu còn đến làm phiền tôi, mặc kệ cậu là Mị Ma hay chó ma méo gì, tôi cũng sẽ trực tiếp báo cảnh sát ngay, biết không?”

Kỳ Ẩn mở to hai mắt, “Nhưng anh đã sẵn sàng yêu đương rồi.”

Bùi Lê nói: “Liên quan méo gì đến tôi.”

Kỳ Ẩn không buông tay, suy tư mấy giây, “Vậy được rồi.”

Nghe xong, Bùi Lê xem như Kỳ Ẩn chịu nhả ra rồi, nhưng không ngờ Kỳ Ẩn lại nói tiếp: “Em không muốn gặp anh, cũng không muốn đi cùng với anh. Vậy mỗi lần anh đến tìm em sẽ sử dụng tý thủ đoạn mà em nói là hèn hạ kia. Một giờ không đủ thì mười giờ, anh muốn làm gì em thì làm, em sẽ không phản kháng được.”

Hắn ngậm miệng, Bùi Lê nghe được lời còn lại của Kỳ Ẩn.

Đến lúc đó anh muốn chơi kiểu gì cũng được.

Chịch đến em không thể xuống giường, nhét chym vào trong em suốt một ngày một đêm cũng được.

Mà còn có tử cung, nói không chừng còn có thể mang thai nữa.

Bùi Lê giật nảy mình, tên Mị Ma đáng ghét này quá xấu xa. Trong lòng của cậu tuôn ra một luồng cảm giác bất lực nồng đậm, hỏi: “Tại sao cậu cứ nhắm vào tôi thế?”

Kỳ Ẩn đáp rất nhanh, ánh mắt đều sáng lên, “Bởi vì anh thích mùi của em, anh chưa từng ngửi được mùi này từ bất kỳ ai cả.”

“Mùi, mùi.” Bùi Lê có chút nghẹn ngào, “Tôi không biết cậu nói là mùi vị gì, nhưng sau này cậu nhất định sẽ còn gặp được những người khác, nói không chừng còn thơm hơn tôi gấp trăm lần. Tôi chỉ là một người rất rất rất bình thường, cậu đừng nắm lấy tôi không buông mãi như thế.”

Nói đến phía sau, trong giọng nói Bùi Lê thậm chí còn mang theo chút cầu xin.

Nhưng mà anh chỉ cảm thấy mùi của em thơm thôi.

Kỳ Ẩn nhìn Bùi Lê, yên lặng nghĩ trong lòng. Thấy Bùi Lê không vui, Kỳ Ẩn cũng khó chịu, hắn buông tay Bùi Lê ra, nói: “Vậy chúng ta cược đi.”

Bùi Lê ngước mắt nhìn hắn: “?”

Kỳ Ẩn nói: “Nếu em thắng, anh sẽ không làm phiền em nữa. Nếu anh thắng, em hãy hẹn hò với anh nhé. Thế nào?”

Nghe xong, Bùi Lê tính toán ở trong lòng.

Tên Mị Ma này có thể sẽ thật sự luôn làm phiền mình, cho dù nói sau này hắn sẽ gặp được mùi thơm hơn, nhưng hoàn toàn không biết sẽ phải mất bao lâu.

Không cá cược, không thể thoát khỏi Kỳ Ẩn.

Cược, có được hy vọng nhỏ.

Bùi Lê hỏi trước: “Cược cái gì?”

Kỳ Ẩn quan sát vẻ mặt của Bùi Lê, nói: “Em quyết định đi.”

“Tôi quyết định?” Bùi Lê vốn cho rằng Kỳ Ẩn sẽ trực tiếp nói cược cái gì. Nhưng giờ lại bảo Bùi Lê quyết định, vậy nhất định phải cược cái nào cậu nắm chắc phần thắng mới được.

Nghĩ một hồi, Bùi Lê lắc đầu, “Nghĩ xong rồi nói với cậu, tôi còn phải lên lớp nữa, muộn rồi.”

Kỳ Ẩn cũng không nôn nóng ép Bùi Lê, động tác hết sức tự nhiên vỗ chân của cậu, “Anh đi lấy quần áo cho em, anh giặt quần áo của em rồi, cứ mặc đồ của anh trước đi. Còn nữa, điện thoại ở dưới gối của em đấy, bạn cùng phòng gửi tin nhắn gọi cho em, anh giúp em trả lời mấy tin rồi.”

Bùi Lê đứng dậy, sau khi nghe Kỳ Ẩn nói thì đưa tay xuống dưới gối mò di động ra.

Hiện giờ là sáu giờ, lớp học buổi tối bắt đầu lúc bảy giờ, thời gian chênh lệch không nhiều.

Bùi Lê kéo xem lịch sử trò chuyện, thấy được mấy câu “trả lời giùm” của Kỳ Ẩn.

“Mặc đồ xong thì ra ăn cơm, ăn xong anh đưa em về trường học.” Kỳ Ẩn đặt quần áo đã xếp gọn gàng ở bên giường.

Bùi Lê từ chối, “Không cần, tôi về thẳng trường.”

“Nhưng mà.” Kỳ Ẩn hơi nhíu mày, “Anh cũng nấu xong rồi, cũng vừa mới hâm nóng cho em. Ăn xong rồi về trường học không được sao? Thời gian vẫn còn sớm mà.”

Bùi Lê còn muốn từ chối.

Kỳ Ẩn nhìn ra sự do dự của cậu, nói: “Anh không đụng vào em, không đụng vào một cái nào luôn, được rồi chứ?”

Bùi Lê gật đầu.

Kỳ Ẩn ngạc nhiên.

Kỳ Ẩn có nhiều kiểu quần áo, hầu hết đều là hàng hiệu. Kích thước của hắn lớn hơn Bùi Lê rất nhiều, áo len ngược lại không sao, quần phải xắn lên một vòng mới được.

Sau khi cất điện thoại di động, Bùi Lê đẩy cửa ra ngoài.

Lúc trưa tiến vào, hoàn toàn không biết nhà thuê này trông thế nào, hiện giờ đi ra mới phát hiện là một căn nhà khá rộng, phòng khách rộng rãi, mọi thứ đều rất sạch sẽ.

Kỳ Ẩn bưng canh đã nấu ra, phát hiện Bùi Lê còn đứng bên ngoài, ánh mắt mang theo đánh giá nhìn quanh phòng khách. Cái đuôi sau mông Kỳ Ẩn vung lên đập bạch bạch vào chân bàn.

Hắn dường như đang muốn khoe khoang, khoanh tay dựa vào bàn ăn, “Sạch lắm đúng không, tuần nào anh cũng quét dọn hết đó.”

Bùi Lê thu tầm mắt lại, khô cằn nói: “Ờ” .

Cái đuôi cụp xuống, vẻ mặt Kỳ Ẩn cũng xụ xuống, thu cái đuôi lại, quay người đi rửa bát đĩa ở trong bếp.

Eo của Bùi Lê còn đau nhức, chậm rãi ngồi ở trên ghế.

Kỳ Ẩn bưng cho cậu một bát canh sườn ngô, “Ăn đi.”

Cảm thấy đói bụng, Bùi Lê nói “Cám ơn” rồi dùng đũa gắp miếng sườn ăn mà không nói một lời.

Kỳ Ẩn ngồi ở đối diện, chơi điện thoại.

Bùi Lê nhìn hắn, hỏi: “Cậu không ăn sao?”

Kỳ Ẩn không ngẩng đầu, vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, “Ừm, xử lý một chút chuyện làm ăn , đợi lát nữa đưa em về trường rồi về ăn sau. . . Mặn nhạt vừa không?”

Bùi Lê bưng bát, “Vừa.”

Chỉ là Kỳ Ẩn vừa nói về công việc.

Hiện giờ Kỳ Ẩn cũng mới năm hai, có thể có công việc gì?

Bùi Lê không hỏi nhiều, bởi vì sau này hai người cũng không cần gặp lại, không cần thiết phải hỏi chuyện của người ta.

Im lặng ăn xong bữa tối, Kỳ Ẩn lái xe đưa Bùi Lê đến cổng trường, còn định tiến vào.

Bùi Lê vội vàng tháo dây an toàn, “Tôi tự vào được.”

Kỳ Ẩn đạp phanh lại, trước khi Bùi Lê mở cửa, bỗng nhiên nói: “Bùi Lê, em đã nghĩ ra muốn cược gì chưa?”

Bùi Lê không có trả lời, cậu mở cửa xe rồi bước nhanh vào trường học.

 

Trả lời