“Cậu Sài, 9 giờ tối nay, quán Phù Phong, cậu Đinh lo hết, tới không?”
Sài Nam Tinh đang ngáy ngủ thì bị một cuộc điện thoại đánh thức, đầu dây bên kia truyền đến giọng ngu ngốc của Ngô Thuật, “Không đi, mẹ nó, bảo Đinh chym nhỏ bớt làm phiền tao đi, chym lớn ghê gớm lắm sao, đi tung tin đồn nhảm về bố mày khắp nơi, nói chym bố mày không to bằng nó, không dài bằng nó, cút mẹ nó đi, giúp tao nói với nó một tiếng, ăn nhiều Viagra một chút, chúc chym của nó sớm ngày bị nát bấy nhé, cứ như vậy đi, đừng làm phiền bố mày ngủ nữa.”
Sau đó cúp điện thoại ném sang một bên, Sài Nam Tinh đi gặp Chu Công tiếp, chỉ chốc lát sau cậu lại xốc chăn lên, tức giận đến bộ ngực trắng tuyết phập phồng lên xuống. Mẹ nó, bị đánh thức không ngủ được nữa, cậu cầm lấy điện thoại nhìn cũng không nhìn, “Bảo Đinh chym nhỏ chờ đó, rửa sạch cúc hoa chờ bố mày đến thọc chết nó”, sau khi nói xong không đợi người kia nói câu nào liền cúp máy.
9 giờ tối, quán bar Phù Phong ở trung tâm thành phố, hàng loạt siêu xe đậu ở trước cửa, Sài Nam Tinh lùi xe vào vị trí, Porsche 911 màu xanh ngọc xinh đẹp trượt vào giữa hai chiếc Benz G, chiếc Bao Zi màu tím bên trái nhìn rất quen bên trái nhìn rất quen, không phải của thằng ngu Đinh chym nhỏ thì còn có thể là ai.
Sài Nam Tinh giơ ngón giữa với chiếc xe đó rồi đi thẳng lên bậc thang, khi tiếp viên mở cửa cho cậu, Sài Nam Tinh móc tiền trong ví nhìn cũng không thèm nhìn mà boa cho anh ta mấy tờ.
“Chào buổi tối ạ, cậu chơi vui vẻ nhé!”
Nơi này là chỗ cũ mấy người bọn họ thường lui tới, người ra vào cũng chỉ có vài người, đều là con ông cháu cha.
Ba của Sài Nam Tinh gầy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gặp thời thuận lợi đi biển rồi chuyển sang làm thương nhân, khi ấy với một triệu đồng duy nhất trong người, ông đầu tư vào bất động sản rồi dần trở thành một nhà bất động sản ông trùm ở thành phố Lâm, ba Sài khi còn trẻ bận rộn, luôn không chú ý đến đứa con trai này, sau khi Sài Nam Tinh học trung học liền bắt đầu sống tháng ngày con ông cháu cha, hút thuốc uống rượu đánh nhau không gì không làm, ba của cậu đến trại giam vớt cậu ra nhiều lần, sau đó không còn cách nào, cho cậu học bán trú ở trường, mấy năm học trung học đều nhốt cậu ở trong trường học.
Cũng may không có ảnh hưởng không đứng đắn, nhưng thành tích quá kém, mấy môn thi đèn đỏ, cộng lại không đến 200 điểm, ba của cậu đành bất lực bỏ tiền cho cậu vào đại học gà rừng*, cuộc sống đại học của Sài Nam Tinh cũng bình lặng không có sóng gió gì, sống qua ngày giông như phê vật, sau khi tốt nghiệp đại học lấy được cái bằng cũng là rác rưởi, chả có tác dụng cái rắm gì cả.
* là những trường không được nhà nước cấp giấy phép vẫn tiến hành chiêu sinh, giảng dạy rồi cấp những văn bằng không có giá trị pháp lý cho sinh viên
Sài Nam Tinh ôm tâm thái ăn no chờ chết, lấy việc phá hoại cho nghiệp của ba mình làm mục đích, cả ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết ăn nhậu đàn đúm với một đám con ông cháu cha, nhưng Sài Nam Tinh có một ưu điểm, cậu vẫn rất giữ mình trong sạch, không làm loạn ở bên ngoài, khác hoàn toàn với Đinh Tư Thần, nam nữ chỉ cần đẹp là đều hốt lên giường.
Tháng trước hai người uống nhiều cược với nhau, gọi một đám cậu ấm cô chiêu vào một phòng, mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần bị cậu chịch phục thì tháng sau đối phương sẽ thầu hết tất cả chi phí của cậu, Sài Nam Tinh độc miệng, hơn nữa uống nhiều quá đầu óc thiếu cọng gân, đầu óc nóng lên nên đồng ý, kết quả khi đến phiên cậu kêu vịt, quần áo bị cưỡng ép cởi một nửa, còn có một đôi tay sờ tới sờ lui trên người cậu, mới đầu rất sướng, khi quần Sài Nam Tinh bị cởi bỏ thì đầu óc chợt tỉnh, quay đầu nhìn vịt kia, sợ tới mức vốn dĩ chym đã cứng đến một nửa tức khắc mềm oặt xuống.
Chuyện này sau đó bị Đinh Tư Thần lấy ra làm chuyện cười bêu rếu khắp nơi, càng truyền càng kỳ cục, cuối cùng truyền tới tai của Sài Nam Tinh liền biến thành, câu Sài không được, chym chỉ lớn bằng ngón tay cái, còn chưa tuốt được hai cái đã bắn, thảo nào trước kia cậu ta không gọi ai, cũng không lộ chym ở trước mặt người ta, hoa ra là tự ti.
Sài Nam Tinh là người có tính tình nóng nảy, ngay lập tức đi tìm Đinh Tư Thần đánh một trận, hai người vung tay đấm nhau ở cửa hàng 4s, đập hư mấy chiếc xe, cũng may cửa hàng kia là của nhà cậu Đinh, nếu không không biết còn ầm ĩ đến mức nào.
“Mẹ mày Đinh chym nhỏ, còn để bố mày nghe mày bịa đặt, bố vặn ra nhét vào mồm mày như ống hút.”
Chuyện này đã qua một tháng, hai người vẫn luôn không nói với nhau một câu, trước kia tuy rằng không hợp nhau, cũng có thể trào phúng nhau đôi ba câu, hoàn toàn dựa vào Ngô Thuật và vài người khác ba phải ở bên trong, lúc này cũng là Ngô Thuật khuyên Đinh Tư Thần mở chầu này, mọi người đều là bạn bè, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng không thể cứ để ý đến chuyện này mãi.
“Ôi chao, xem ai đến kìa, cậu Sài, đã lâu không gặp.” Ngô Thuật vô cùng khoa trương đi đến dang tay muốn ôm cậu. Sài Nam Tinh cười lạnh một tiếng nghiêng người né tránh, “Đừng nói nhảm nữa, tao đến rồi, có cái gì chỉ bảo thì nhanh lên, bố mày không rảnh chơi với tụi bây.”
Mấy người ở một bên thấy Ngô Thuật mặt nóng dán mông lạnh, tự giác lui về sau, Sài Nam Tinh nổi tiếng độc miệng độc, bọn họ cũng không muốn vô cớ dính cục phân này.
Chỉ có Đinh Tư Thần từ đầu tới đuôi không nói một câu, ngồi bắt chéo chân ở chỗ kia ngậm điếu thuốc trong miệng, Sài Nam Tinh đi đến ngồi xuống đối diện anh ta, phòng bao rất lớn, sô pha làm thành một vòng, Sài Nam Tinh nhìn thì thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, không có ai lạ cả.
“Sao, ông mày không được, tụi bây cũng không được? Sao chả gọi con gà con vịt nào thế? Chẳng lẽ là bệnh của tao lần trước đã lây cho cậu Đinh từ xa rồi sao? Cho nên hiện tại chym của cậu Định không ngóc đầu dậy nỗi, muốn bố mày tặng cho mấy thùng Viagra thử không, Đinh chym nhỏ.”
Đinh Tư Thần lần này cũng không tức giận mà lại cười, anh ta phun ra một hơi thuốc rồi mới mở miệng, “Sài Nam Tinh, chờ xem, mày cũng chỉ thoải mái được mấy ngày nay nữa thôi.”
Sài Nam Tinh không biết anh ta ra vẻ bí ẩn gì, cũng lười đoán, ngã ra sau uống một hơi cạn sạch ly rượu, Ngô Thuật nhìn bầu không khí còn ổn nên bắt đầu ba phải, đáng tiếc không ai phụ họa với anh ta.
Ba ly rượu xuống bụng, Sài Nam Tinh chuẩn bị đứng dậy rời đi, “Đinh chym nhỏ, lần này tao đến rồi, sau này không có việc gì thì đừng tìm bố mày nữa, cứ như vậy đi.” Nói xong cũng không nhìn mấy người khác, trực tiếp mở cửa đi ra.
Mấy người ở lại hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống gì đây? Một người trong đó bắt đầu không phục, oán giận lên, “Nhìn nó ra vẻ kìa, ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn của ba nó thì đều không xem ai ra gì, Ngô Thuật, cậu cũng hèn quá rồi, cần gì phải bám lấy nó, nhìn cậu Đinh của chúng ta đi, có tiền có đẳng cấp không biết giận, đi theo cậu Đinh mới là đầu ra đấy.”
Ngô Thuật ngại ngùng cười, nhà anh ta mở khách sạn, mấy năm nay không ổn lắm, Mấy năm nay việc kinh doanh sa sút, khách sạn thường xuyên thua lỗ, nếu không phải nhờ Sài Nam Tinh nói mấy câu trước mặt ba cậu mua lại cổ phần thì nói không chừng bây giờ anh ta cũng không còn ngồi ở nơi này, người khác không biết, anh ta phải nhớ kỹ cái ơn tình này.
“Ngô Thuật, nợ ơn tình thì làm trâu làm ngựa cả đời, mùi vị này dễ chịu lắm sao? Cũng may ông trời cứu cậu, rất nhanh cậu sẽ không còn gặp lại tên độc miệng đó nữa đâu.”
Đinh Tư Thần thấp giọng nói trong tiếng nhạc ồn ào, Ngô Thuật nghe thấy được, lời này là có ý tứ gì?
“Cậu không biết nhỉ? Ngày hôm qua tôi đến đưa văn kiện cho ông già, nghe được Sài tổng nói chuyện phiếm ông già, nói về Sài Nam Tinh, hình như Sài tổng muốn đưa con trai đi cải tạo đấy, xùy ~~ cái bộ dạng hèn như thế kia, đưa đi đâu cũng đều là một đống phân, có thể cải tạo thành cái gì chứ?”
Ngô Thuật tức khắc kinh ngạc, tin này cũng không phải là chuyện gì tốt với Sài Nam Tinh cả.