Không Cẩn Thận Lên Giường Cùng Đồng Nghiệp Thầm Mến

Mạc Ân Sở là một nhân viên kinh doanh của công ty Lợi Quan, thành tích trong công việc không tồi nhưng cũng không đến mức quá xuất sắc. Cũng không phải cậu không cố gắng làm việc, mà đây đã là kết quả của sự cố gắng không ngừng, lâu dần, cậu cũng đã quen với điều đó. Cậu làm việc vô cùng nghiêm túc cẩn thận, công việc nào nhất định hoàn thành trong ngày là cậu sẽ xử lý ngay trong ngày, dù cho có phải tăng ca cậu thì cũng xem đó là nghĩa vụ của mình mà không một lời oán giận nào. Tuy Mạc Ân Sở không phải là kiểu người có thể giao tiếp vui vẻ với cấp trên hay đồng nghiệp, nâng ly trò chuyện vui vẻ với khách hàng, nhưng những lúc ấy cậu sẽ luôn giữ thái độ lịch thiệp, khiến cho đối phương có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.

Mạc Ân Sở có một bí mật, đó là cậu đã thầm thích người đồng nghiệp của mình, thế nhưng người đồng nghiệp ấy lại là đàn ông giống như cậu!

Lục Uy Hải và cậu cùng làm chung trong một bộ phận, anh cũng là người có thành tích cao nhất, Mạc Ân Sở thường không dám đến gần Lục Uy Hải, mà luôn tìm cách né tránh, một mặt vì cậu cũng là người ít nói, tuy rằng đôi lúc có thể tán gẫu về khách hàng, ngoài ra cậu cũng không biết nên trò chuyện về đề tài gì với Lục Uy Hải, một mặt khác cũng là vì xấu hổ, hơn nữa cũng sợ mình sẽ để lộ tình cảm của bản thân ra bên ngoài.

Không ngờ hôm nay hai người họ lại gặp nhau trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, lúc Mạc Ân Sở đang pha cà phê thì Lục Uy Hải bước vào, sau đó anh mở cửa tủ ở trên ra, hình như anh đang tìm lon cà phê, hai người đàn ông, một người bên trái, một người bên phải, dựa sát vào nhau. Lúc này, Mạc Ân Sở mới phát hiện Lục Uy Hải cao hơn cậu một cái đầu, bả vai cũng thật rộng, áo sơ mi màu lam nhạt ôm sát vào phần cơ ngực và bắp tay của anh, nhìn thoáng qua là biết thường ngày tập thể dục rất đều đặn, áo sơ mi không chỗ nào là không bị cơ bắp làm cho căng cứng, đặc biệt khi mở lon cà phê, cánh tay cong lên, hình dạng bắp tay càng hiện lên rõ ràng, toát lên vẻ đàn ông cùng với sự quyến rũ tràn đầy nam tính khó mà diễn tả được, Mạc Ân Sở không dám nhìn nhiều, bắt đầu pha cà phê của mình.

“Cậu cũng đến đây pha cà phê sao?” Lục Uy Hải đột nhiên hỏi, Mạc Ân Sở ngẩng đầu nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, lập tức bắt gặp ánh mắt ấm áp của Lục Uy Hải. Mạc Ân Sở ngẩn người một lúc, khuôn mặt cũng đột nhiên đỏ ửng lên, làm cho làn da vốn trắng nõn của cậu càng thêm hồng hào.

“À! Đúng, đúng rồi!” Con ngươi của Lục Uy Hải nhìn thẳng tắp về phía cậu, Mạc Ân Sở mới nhanh chóng đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng cúi mặt xuống, nắm chặt chiếc muỗng nhỏ trong tay.

Lục Uy Hải luôn thân thiện với tất cả mọi người, cho nên mối quan hệ giữa anh và mọi người rất tốt, thậm chí anh còn quen biết với khá nhiều đồng nghiệp, cấp trên và khách hàng, nhưng chỉ có Mạc Ân Sở là xa lạ với anh, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, tuy làm chung trong một bộ phận nhưng hai người họ lại chưa từng trò chuyện với nhau, cũng không gặp mặt quá thường xuyên.   

Thế nhưng, hôm nay khi nhìn gần thì anh mới phát hiện ra đôi mắt của Mạc Ân Sở rất to và tròn, làn da cũng trông rất trắng nõn bóng loáng đến không ngờ, làm dâng lên một loại cảm xúc muốn sờ một cái, tuy rằng đều là đàn ông nhưng Mạc Ân Sở lại không có cảm giác cao ráo, rắn chắc, mà lại mang đến một cảm giác sạch sẽ đẹp đẽ, Lục Uy Hải lén nhìn cậu thêm vài lần nữa. Trước kia, anh đối xử với đồng nghiệp và khách hàng đều là xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, cũng xem đó là nghĩa vụ, nhưng không hiểu vì sao khi anh đối mặt với Mạc Ân Sơ, anh lại muốn thân thiết với cậu nhiều hơn một chút.

“Hôm nay cậu có tham gia buổi tụ họp với đồng nghiệp không?” Lục Uy Hải đột nhiên nhớ đến hôm nay có tiệc nhân viên trong công ty, anh có chút nóng lòng muốn xác nhận xem Mạc Ân Sở có đến tham gia hay không, anh nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để tạo mối quan hệ với cậu.

“À, có!” Mạc Ân Sở hơi bất ngờ vì Lục Uy Hải hỏi cậu như vậy, thân là một người có trách nhiệm trong công việc, tuy rằng cậu không có quá nhiều mối hệ quen biết, nhưng vẫn phải giữ gìn các mối quan hệ đồng nghiệp để còn có thể giúp đỡ lẫn nhau trong tương lai, dù sao được giới thiệu và mở rộng các mối quan hệ ở trong giới cũng đều là những kỹ năng cơ bản trong nghề này, hơn nữa tửu lượng của cậu cũng không tệ, vì vậy cậu cũng không có lý do gì để từ chối những cuộc tụ tập thế này, vả lại từ khi về nước, cậu cũng sống một mình rất buồn chán. Tham gia bữa tiệc của công ty để còn có cơ hội ngắm nhìn Lục Uy Hải, sao cậu có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được. Đương nhiên, cậu sẽ lựa chọn vị trí cách xa Lục Uy Hải một chút, để thỉnh thoảng còn giả vờ nhìn ngó xung quanh rồi nhân cơ hội lén lút ngắm nhìn người ta nữa.

“Vậy chúng ta nói chuyện sau nhé! Tôi quay về làm việc trước đây!” Nói xong, Lục Uy Hải cầm lon cà phê rời khỏi phòng trước. Mạc Ân Sơ vẫn đứng hình tại chỗ, trong lòng vẫn đang nhảy nhót loạn xạ.

Chuyện quái gì vừa xảy ra thế này? Tại sao mình lại nói chuyện riêng với Lục Uy Hải? Không lẽ đến bữa tiệc mình sẽ còn có thể nói chuyện được với anh ấy nữa sao?

Mạc Ân Sở không dám suy nghĩ nhiều nữa, cậu cầm ly cà phê khuấy đến mức nổi bong bóng rồi mới bước ra khỏi phòng nghỉ. Mặc dù tâm trạng có hơi bất an nhưng khi trở lại vị trí làm việc, cậu lập tức nghiêm túc xử lý công việc trước mắt cho đến lúc tan làm.

——

Trong buổi tiệc, rất nhiều nhân viên của công ty đã có mặt, Mạc Ân Sở đã quen với việc mọi người trong công ty đều có đối tượng để trò chuyện, hơn nữa sau khi tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi thì cậu mới chọn một vị trí trống để ngồi vào, vừa hòa nhập vào không khí vui vẻ của mọi người một cách tinh tế, vừa không bị chú ý quá nhiều.

Ngay khi cậu vừa tìm được một chỗ ngồi hợp lý rồi định đi về phía đó, thì đột nhiên cậu bị một bàn tay to lớn đặt lên vai, cậu vô thức quay đầu lại, hơi thở của người đàn ông xông vào mũi, điều đầu tiên đập vào mắt cậu đó chính là đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Uy Hải, đầu mũi của hai người gần như chạm vào nhau. Tim của Mạc Ân Sở đập liên hồi, khuôn mặt cậu lại bắt đầu đỏ bừng lên, cả cơ thể bỗng nhiên không nhúc nhích nổi, cứng đờ tại chỗ.

Hai người rõ ràng dựa sát vào nhau đến như vậy, nhưng Lục Uy Hải lại tỏ ra không để ý chút nào, vẫn duy trì ở khoảng cách gần như vậy, nhìn chăm chú Mạc Ân Sở một hồi, càng nhìn càng thấy đẹp, càng muốn nhìn ngắm nhiều hơn một chút.

Cậu ấy là kiểu người dễ bị đỏ mặt đến mức này ư? Không lẽ mỗi khi gặp khách hàng cậu ấy đều có biểu cảm như thế này sao?

Lục Uy Hải nhanh chóng nhận ra đây không phải là lúc thích hợp để ngắm Mạc Ân Sở, các đồng nghiệp khác vẫn tiếp tục bước vào trong, người ra kẻ vào liên tục, vì vậy anh lấy tay đang đặt trên vai của Mạc Ân Sở xuống, thay vào đó anh kéo cổ tay cậu tiến về phía bàn ăn.

“Chúng ta ngồi chung với nhau đi!” Lục Uy Hải quay qua cười đắc ý với cậu, nắm tay cậu một cách tự nhiên, bàn tay mạnh mẽ mà lại ấm áp, Mạc Ân Sở sửng sốt một lúc, không kịp nói lời nào đã bị anh đẩy vào vị trí ngồi, sau đó Lục Uy Hải tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.

Một người đồng nghiệp khác nhìn thấy Lục Uy Hải liền chạy tới chào hỏi, sau đó cũng ngồi vào vị trí đối diện, bắt đầu trò chuyện về vấn đề mà Mạc Ân Sở không biết. Mạc Ân Sở cũng bình tĩnh lại một chút, cậu cầm thực đơn trên bàn lên đọc.

Thì ra dân kinh doanh có thể dễ dàng trò chuyện với bất kỳ ai, có vẻ như anh ấy cũng có thói quen bắt chuyện với mọi người như thế?

Mạc Ân Sở tự giải thích hợp lý về hành động của Lục Uy Hải, một lát nữa cậu phải lấy thân phận là người có trách nhiệm với công việc, đương nhiên còn có cả thân phận là đồng nghiệp, người ngồi cùng bàn để hỏi mới được.

“Cậu muốn ăn cái gì?” Mạc Ân Sở vừa mới phục hồi lại tinh thần, đột nhiên Lục Uy Hải dựa sát vào người cậu, cánh tay rắn chắc lại còn khoác trực tiếp lên cánh tay đang cầm thực đơn của cậu, khuôn mặt Mạc Ân Sở càng lúc càng trở nên đỏ hơn.

Lục Uy Hải không thèm liếc mắt nhìn thực đơn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, anh không hiểu vì lý do gì mà trên má của cậu lại trở nên đỏ ửng như vậy, một mặt nghi ngờ có phải do trong này lạnh quá, mà Mạc Ân Sở lại thuộc thể chất sợ nóng, một mặt lại cảm thấy biểu cảm này lại có chút hấp dẫn.

Mạc Ân Sở quyết định lấy thân phận là một người đồng nghiệp, cùng mọi người trò chuyện vui vẻ, nhưng khi đối mặt với những lời hỏi thăm hay tiếp xúc thân thể của Lục Uy Hải thì vẫn thất bại, cậu nhanh chóng gọi đại một món trong thực đơn, cố gắng giữ sự bình tĩnh đến phút chót. Cũng may, đồng nghiệp đến sớm đã gọi một bàn đầy đồ ăn và bia từ trước, vì thế Mạc Ân Sở đang muốn nhìn lại món ăn mình vừa gọi thì phục vụ đã mang bát đĩa, dọn lên một bàn đầy đồ ăn. Đồng nghiệp khi vừa nhìn thấy phục vụ mang bia tới thì nhanh chóng hô to, mọi người cũng nâng ly chúc mừng, bầu không khí đột nhiên sôi nổi hẳn lên, vừa hay cũng làm bớt sự lúng túng của cậu.

Có thể nói Lục Uy Hải là át chủ bài của bộ phận kinh doanh, hết người này đến người khác đến bắt chuyện, mời rượu, còn có cả rất nhiều đồng nghiệp nữ tới rót rượu và đưa thức ăn, mối quan hệ rất tốt. Mạc Ân Sở thích nhìn anh nhiệt tình, vui vẻ như vậy, lần này được ngồi bên cạnh anh, cậu có thể không cần che giấu vẻ tán thưởng anh một chút nào. Cậu phát hiện mỗi lần sau khi Lục Uy Hải uống rượu nhiều một chút thì anh sẽ tự động cởi bỏ một nút áo sơ mi để thoáng khí, khiến cho anh tỏa ra một chút hoang dã, mỗi lần như vậy cậu lại bắt đầu tưởng tượng về hình ảnh khi anh tháo bỏ hết các nút áo thì sẽ ra sao.

Ngoài việc mời rượu các đồng nghiệp cùng bàn, Mạc Ân Sơ cũng vô cùng vui vẻ thưởng thức những món ăn cực kì thịnh soạn đến mức ăn mãi không hết, đây cũng là thói quen của cậu trong các buổi tiệc.

Công ty thường tổ chức những buổi tụ họp dành cho nhân viên, ngoài việc giao lưu, gắn kết tình cảm giữa các đồng nghiệp thì còn là do bản thân các nhân viên cũng rất thích kiểu nhậu nhẹt thế này, nhiều người thích cảm giác thư thái, thoải mái khi say, cảm giác được giải tỏa căng thẳng, đây cũng là cách để loại bỏ áp lực thành tích, cũng có một số người thích đi chuốc say người khác, rồi cũng tự chuốc say chính mình, dù sao thì ở môi trường công ty ngoại trừ thủ đoạn xã giao thì trai xinh gái đẹp cũng không phải là ít.

Vài tiếng sau, không ít người đã say mèm, gục ngã xuống bàn, còn một số người thì gục thành đàn.

Tửu lượng của Lục Uy Hải rất tốt, trong các buổi tiệc anh chưa bao giờ uống say cả, anh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thức ăn trong đĩa đều đã ăn hết, không hề lãng phí một chút nào, trông cậu cũng có nét của một thiên thần. Lục Uy Hải chưa từng nhìn thấy Mạc Ân Sơ uống say. Vì cậu luôn giúp đồng nghiệp say xỉn gọi taxi, hơn nữa có khi còn lên xe đưa cả bọn họ về, tận tâm giúp đỡ mọi người về nhà an toàn, anh vẫn luôn cảm thấy Mạc Ân Sơ là một đồng nghiệp cực kỳ chu đáo và tốt bụng.

Hôm nay là tối thứ sáu, Lục Uy Hải đột nhiên nắm được thời cơ. Dù sao thì anh cũng chưa đạt được mục đích ban đầu là trò chuyện vui vẻ với Mạc Ân Sơ, tìm hiểu thêm một chút về cậu ấy, anh không muốn hôm nay sẽ trở về tay không như thế này được. Vì vậy anh quyết định giả vờ say, hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu, chống khuỷu tay lên bàn đỡ trán, tỏ ra vẻ đau đầu khó chịu.

Mạc Ân Sơ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của người đàn ông kế bên, cũng có chút ngạc nhiên khi thấy Lục Uy Hải khác hẳn so với mọi ngày, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh uống say, trước đây luôn có một số đồng nghiệp nữ say rượu rồi ngả vào lòng Lục Uy Hải, hy vọng sẽ được anh đưa về nhà, nhưng Lục Uy Hải luôn lịch sự đỡ tay bọn họ rồi đưa bọn họ lên taxi mà không có một động tác dư thừa nào.

Trong lòng Mạc Ân Sở vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Lục Uy Hải, còn đang suy nghĩ có nên hỏi anh có cần giúp đỡ hay không, thì trước mặt có mấy đồng nghiệp nữ đã chú ý tới Lục Uy Hải, hơn nữa còn chuẩn bị tiến lên muốn giúp đỡ anh.

Mạc Ân Sở đột nhiên do dự, có lẽ giao Lục Uy Hải cho các đồng nghiệp nữ chăm sóc sẽ tốt hơn, vì thế anh chậm rãi rút tay về, Lục Uy Hải lại đột nhiên ngả cả người về phía người cậu, dưới tình thế cấp bách, cậu vội vàng vươn hai tay đỡ lấy anh, nhưng dù sao Lục Uy Hải cũng cao, vóc dáng cũng cường tráng, vì thế cậu phải dùng cả thân mình để đỡ lấy sức nặng của anh.

Mặc Ân Sở cảm thấy các cô gái sẽ không đủ sức khiêng Lục Uy Hải lên taxi đâu, cậu quay sang nhìn đôi mắt khẽ nhắm của Lục Uy Hải, hình như anh đã say bất tỉnh nhân sự rồi, cậu xấu hổ nhìn về phía mấy đồng nghiệp nữ đang đứng với vẻ mặt lo lắng rồi ra hiệu cậu sẽ đưa Lục Uy Hải về nhà.

Ban đêm, taxi rất nhanh đã đến cửa nhà hàng, Mạc Ân Sở dùng hết sức lực kéo Lục Uy Hải vào trong xe, nhưng mất thăng bằng liền bị sức nặng của Lục Uy Hải kéo luôn vào trong xe, rồi ngã lên người anh. Hai cơ thể đột nhiên áp sát vào nhau, mặt Mạc Ân Sở lại đỏ bừng, sau đó cậu sốt ruột muốn đứng dậy.

Lục Uy Hải vì lo lắng, sợ Mạc Ân Sở bị thương nên đã mở mắt ngẩng đầu nhìn cậu, vừa chạm mắt là nhìn thấy hai gò má của cậu lại đỏ ửng, sau đó nhìn xuống thấy hai tay cậu đang chống lên lồng ngực mình, bộ dạng ngơ ngác không biết nên làm gì.

Lục Uy Hải không biết bản thân mình đang cảm thấy thế nào, nhưng theo bản năng, anh ôm chặt Mạc Ân Sở vào người mình, sau khi chắc chắn cả hai đều ngồi vào trong xe thì anh mới vươn tay đóng cửa xe lại, sau đó nói địa chỉ nhà mình với tài xế taxi.

Trả lời