“Bùi Lê, có đến căn tin ăn cơm không?”
Bạn cùng phòng vén một góc màn giường, đứng bên dưới hô lên.
Bùi Lê thò đầu ra khỏi chăn, đầu tóc bù xù, giống như con nhím, cậu thuận tay đẩy đẩy, đáp: “Cậu đi đi, lát nữa tôi ăn mì tôm.”
Trần Vu Nhiên không đi, nắm lấy lan can hơi lo lắng hỏi: “Trong khoảng thời gian này ngoại trừ lúc đi học thì cậu không hề bước ra khỏi cửa ký túc xá, có chuyện gì xảy ra sao?”
Bùi Lê thở dài một hơi ở trong lòng, sao mà cậu không muốn ra ngoài chứ, nhưng có nói ra nguyên nhân cũng không ai tin. Cậu chỉ có thể lắc đầu, nói: “Có chuyện cái rắm, tôi lười thôi.”
“…” Nghe được câu trả lời này, Trần Vu Nhiên cũng không khuyên nữa, cậu ta cầm áo khoác ở một bên lên rồi đi tới cửa.
Bây giờ là khoảng 11 giờ 40, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi học sinh có tiết buổi sáng kết thúc giờ học, hiện giờ đến căn tin là vừa vặn, sẽ không cần phải xếp hàng, Trần Vu Nhiên suy nghĩ trong đầu, hình như khoa Khoa học máy tính sáng thứ hai không có tiết… có lẽ sẽ chạm mặt.
“Không đụng mặt được đâu.” Giọng Bùi Lê bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.
Trần Vu Nhiên quay đầu, “Hả? Cậu nói linh tinh gì đấy?”
Bùi Lê vén màn giường, thò đầu ra, “Tôi nói, sinh viên của khoa Khoa học máy tính được gọi đi diễn tập cho lễ mừng năm mới của trường rồi, không đụng mặt được đâu.”
Trần Vu Nhiên là cong, hiện đang thích một vị “Hoa khôi trường” bên khoa Khoa học máy tính. Mọi người trong phòng ký túc xá đều biết chuyện này.
Lúc này câu nói mang tính chỉ ra của Bùi Lê đâm thẳng vào người của Trần Vu Nhiên, cậu ta vội vàng giải thích: “Ai, ai nói tôi muốn tìm cậu ấy! Tôi cũng không quen biết người ta, đụng mặt cái gì chứ? Cũng có phải chơi mạt chược đâu!”
Cuối cùng, cậu ta lại chột dạ hỏi: “Nhưng sao cậu biết khoa của bọn họ đi luyện tập rồi?”
Bùi Lê lắc lắc điện thoại: “Tin nhắn trong nhóm lớp tụi tôi này, bảo đến hội trường để tập luyện theo khoa đấy. Cậu không biết à.”
Trần Vu Nhiên đóng sầm cửa rời đi..
Phòng bốn người có ba người ở, tất cả đều không học cùng chuyên ngành, trong đó một người tên Hàn Mạt là học công nghệ thông tin, đã đi học môn tự chọn, Trần Vu Nhiên là học công nghệ sinh học, đã ra ngoài ăn cơm. Bùi Lê thì học ngành nghệ thuật, chuyên ngành mỹ thuật.
Một mình cậu ở lại phòng ngủ, xoa mặt rồi ngã vào trong chăn.
“A ——” Bùi Lê yếu ớt phát ra tiếng kêu.
Bùi Lê thường ở nhà không ra ngoài giao tiếp nhiều, nhưng chuyện hiện giờ là có nguyên nhân, con người bắt đầu “Phản nghịch” rồi.
Nguyên nhân không muốn rời khỏi cửa ký túc xá khó tin đến mức hiện giờ Bùi Lê nhớ tới còn cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Khoảng thời gian trước, cậu vừa thức tỉnh một năng lực đặc biệt——đọc được suy nghĩ.
Đúng như tên gọi, chính là có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác. Nếu như dưới tình huống ít người thì cũng không sao, nhưng hễ là khi cậu ở chỗ đông người thì sẽ đau đầu như búa bổ, không có cách nào loại bỏ được giọng nói của mọi người, toàn bộ đều chui vào trong đầu cậu.
Lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này là khi ở trong lớp học, Bùi Lê đau đến mém chút đã chết ở trên lớp học, giáo viên lấy điện thoại di động ra muốn gọi xe cứu thương, Bùi Lê cắn răng ngăn lại. Sau đó cuối cùng cậu khống chế được, cho dù cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn những âm thanh này, nhưng ít ra có thể để chúng nói nhỏ, không phải đến mức bị đau đến chết luôn ở tại chỗ.
Bùi Lê cảm thấy phiền não, cậu chỉ là một sinh viên không có gì đặc biệt, cũng không hề có sự tò mò gì với suy nghĩ của người khác, chỉ muốn sống cuộc sống đại học của mình một cách bình thường, nhưng mà sao ông trời không những không cho phép còn nã cho cậu một viên đạn thế này.
Nhưng dẫu là như thế, thời gian trôi qua, bụng đã kêu cha gọi mẹ.
Bùi Lê mặc áo rồi xuống giường úp mì tôm, vừa đánh răng vừa cầm điện thoại di động lên xem.
Nhóm ba người cùng phòng có mấy tin nhắn mới vào năm phút trước.
【Trần YR】: @:P Có muốn ăn cái gì hay không? Tôi mang về cho cậu.
【Trần YR】: @ Hàn Mạt Cậu có đến căn tin ăn cơm không?
【Hàn Mạt】: Vừa mới tan học, đang đến căn tin.
【Hàn Mạt】: Bùi Lê không ăn cơm à?
【Trần YR】: Cậu ta muốn ăn mỳ tôm.
【Trần YR】: Tôi gọi cơm rồi, vị trí cũ.
【Hàn Mạt】: OK
Sau khi xem lướt qua, Bùi Lê dùng một tay gõ tin nhắn.
【😛】: Một cây xúc xích nướng, cám ơn.
【😛】: Chuyển khoản
Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại liền rung lên.
【Hàn Mạt】: Móa nó!
【Hàn Mạt】: Trần chó, nhìn thấy bố sống của cậu rồi!
【Trần YR】: ?
【Trần YR】: Ai?
【Hàn Mạt】: Kỳ Ẩn!
【Hàn Mạt】: Bọn họ đang đến căn tin kìa!
【Hàn Mạt】: Hình ảnh
Bùi Lê không ấn mở, hình ảnh Hàn Mạt gửi thật sự rất điêu, rất mơ hồ, chỉ là người lộ ra trong góc bức ảnh thực sự rất bắt mắt. Người này trắng hơn người xung quanh rất nhiều, đường nét khuôn mặt trôi chảy xinh đẹp, có điều biểu cảm có chút lạnh lùng, đôi mắt đang nhìn điện thoại.
Khi hình ảnh vừa gửi đến, Trần Vu Nhiên biến ngay thành một con gà đá, nhắn một tràn vào trong nhóm. Bùi Lê không có hứng thú, tắt điện thoại rồi rửa mặt, sau đó rời ban công đi ăn mì gói.
Khi Bùi Lê ăn thường sẽ xem gì đó, thế là cậu bật máy tính lên, theo thói quen vừa xem video của một streamer game trên trang web video vừa ăn mì tôm.
Vị streamer game này là nam giới, không lộ mặt, nhiều nhất chỉ lộ ra một đôi tay, có điều giọng nói rất hay, hấp dẫn vô số người nghiện giọng nói, cũng có phần nổi tiếng trên trang web này.
Bùi Lê cũng rất thích giọng của streamer này, cộng thêm kỹ thuật người ta quá cứng, Bùi Lê cũng lười xem video của người khác.
Khi vửa ăn xong bát mì, Hàn Mạt và Trần Vu Nhiên trở về, Bùi Lê tắt video.
Trần Vu Nhiên đưa xúc xích nướng qua.
Thấy vẻ mặt của Trần Vu Nhiên không đúng, Bùi Lê hỏi Hàn Mạt: “Cái mặt suy sụp của nó là sao thế?”
Trong phòng ký túc xá bật điều hòa, Hàn Mạt đặt ba lô xuống rồi cởi áo khoác, “À, hình như Kỳ Ẩn đang yêu đương.”
“Hả?” Bùi Lê sửng sốt.
Hàn Mạt giải thích nói: “Lúc tụi tôi đang ăn cơm thì nhìn thấy Kỳ Ẩn cùng một đàn anh khoa khác đến căn tin ăn cơm, suy đoán chắc là đang quen nhau rồi.”
“Không phải, bọn họ đi cùng sao, sao có thể xem là đang yêu nhau? Nói vậy cũng đâu đúng.” Bùi Lê cũng không hiểu rõ, cũng chưa từng nghe qua tin đồn của vị ‘Hoa khôi trường’ của khoa khoa học máy tính này.
Hàn Mạt khoanh tay, “Cậu không biết thiệt hay xạo thế? Chưa từng nghe qua danh hiệu Bông hoa giao tiếp của cậu ta à? Người bên cạnh cậu ta cứ vài ngày lại thay đổi một lần đấy.” Nói xong, cậu ta lại nhìn về phía Trần Vu Nhiên, “Tôi nói này, đau lòng một lúc là được, lúc đầu cũng biết là không thể rồi.”
Hàn Mạt nói thẳng, Trần Vu Nhiên cũng không phản bác, hơi buồn bực ngồi trên ghế của mình.
Bùi Lê cầm cây xúc xích nướng đưa qua, “Hay là. . . cúng cho mối tình vừa mới chết trong bụng mẹ của cậu cái đi.’’
Trần Vu Nhiên: “…”
Cậu ta giật lấy cây xúc xích nướng, nhét đầy cả một họng, sau đó chuyển tiền lại cho Bùi Lê.
Trần Vu Nhiên vừa ăn vừa nói: “Hầy, thực ra cũng không thể nói là thích.”
Lời còn chưa dứt, Hàn Mạt liền nói tiếp: “Đúng rồi, không phải cậu nhắc đến cái tên Kỳ Ẩn này chỉ mới một tuần thôi sao?”
Trần Vu Nhiên đúng là ngồi tính nhẩm thật, cuối cùng lắc đầu, “Không tới.”
Sau khi ăn xong, Trần Vu Nhiên vỗ bàn một cái, “Đi! Tối nay đi tắm kỳ đi!”
Đây là một nơi tốt mà Trần Vu Nhiên mới phát hiện gần đây.
Bùi Lê: “Tôi không đi đâu.”
Trần Vu Nhiên: “Không đi thật à? Cả đời tôi chỉ có thể ngang tàng một lần này thôi đấy.”
Bùi Lê: “…”
“Ừm không đi, tụi bây đi đi, tôi có tiết rồi.” Bùi Lê nói.
Trần Vu Nhiên chưa từ bỏ ý định, “Chờ cậu học xong về rồi đi cũng được.”
Bùi Lê rất kiên định, vẫn lắc đầu nói: “Thật sự không đi được, lúc về còn phải làm bài tập nữa.”
Trần Vu Nhiên: “ Đúng là một thanh niên tốt, vậy thôi, tôi với Hàn Mạt đi.”
Bùi Lê: “Ừm.”
Bùi Lê hiện đang học năm hai, phải học cả môn bắt buộc và môn tự chọn. Lớp học tự chọn của cậu được xếp vào chiều thứ hai, sau khi học xong đã là sáu giờ rồi.
Sau khi thu dọn đồ đạc rồi đeo ba lô lên lưng xong, Bùi Lê đeo tai nghe lên , vừa đi ra cửa lớp học, vừa cầm điện thoại hỏi trong nhóm có ai muốn đi ăn cơm tối không.
“Bùi Lê, Bùi Lê.” Sau lưng có người gọi cậu.
Bùi Lê Đình dừng bước quay đầu lại.
Người đến là một cô gái có mái tóc ngắn gọn gàng, là bạn học cùng lớp với Bùi Lê, Bùi Lê nhớ lại trong đầu, hình như tên Hứa Đình. Lúc học năm nhất đại học, Hai người cũng làm việc trong cùng một khoa của Hội sinh viên.
Bùi Lê gỡ một bên tai nghe xuống, “Có chuyện gì?”
“Cậu có thể giúp tôi một việc được không?” Hứa Đình có vẻ xấu hổ, “Chỉ là. . . tiết mục của khoa Khoa học máy tính không phải là diễn kịch sao? Người phụ trách của bọn họ nhờ tôi vẽ tấm phông nền giúp bọn họ. Tôi cũng vẽ xong rồi, màu cũng lên gần xong rồi, chỉ còn hai tấm.”
“Nhưng?” Bùi Lê nói tiếp.
Hứa Đình chắp hai tay lại, “Tối nay bạn trai tôi đến tìm tôi! Mấy ngày tới tôi đều không ở trường học, cậu có thể… giúp tôi vẽ màu được không?”
Nói xong, ánh mắt cô chân thành sốt ruột mà nhìn chăm chú Bùi Lê.
Bùi Lê nghĩ, dù sao tối nay về cũng có gì làm, trở về phải làm bài tập cũng chỉ là muốn lừa Trần Vu Nhiên, cho nên liền đồng ý.
Nhưng sau giờ học là giờ ăn, trên đường đầy người đến người đi. Bùi Lê và Hứa Đình đi ngược đám đông đến phòng biểu diễn. Trong hội trường vẫn còn người, đoán chừng là khoa Khoa học máy tính còn chưa tập luyện xong.
Mấy tấm phông nền mà Hứa Đình nói được đặt ngay ngắn trên sân khấu cùng với mấy thùng thuốc màu.
“Chỉ còn nhiêu đây thôi.” Hứa Đình cúi người chỉ cho Bùi Lê nói phải lên màu như thế nào.
Bùi Lê mặc tạp dề dính đầy màu, xắn tay áo lên cùng Hứa Đình dùng cọ tô tấm phong nền.
“Tô ở đây…” Hứa Đình cầm cọ đánh dấu một cái.
Một giọng nam chen lên từ dưới sân khấu, “Hứa Đình, bên cô còn bao lâu nữa?”
“Cũng chỉ còn nhiêu đây thôi.” Hứa Đình đáp, Bùi Lê cũng nhìn qua.
Có khoảng bốn năm người đang đứng trên sân khấu, đưa lưng về phía bọn bọn họ xem kịch bản. Người phụ trách đang nói chuyện với Hứa Đình ghé vào trên mặt bàn, “Dời tấm phong nền ra một chút, chúng tôi sẽ sắp xếp lại.”
Hứa Đình “Được” một tiếng, sau đó vỗ vỗ Bùi Lê.
Bùi Lê bỏ cọ vào trong thùng, xoay người cùng Hứa Đình chuyển tấm phong nền, bỗng nhiên phát giác ra một ánh mắt mãnh liệt khác thường, cậu vô ý thức quay đầu, mắt đối mắt với ánh mắt đó.
Đôi mắt kia tinh xảo mà xinh đẹp, hình dáng hơi dài nhỏ, độ cong đầy đặn. Chủ nhân của đôi mắt chính là đối tượng yêu đơn phương của Trần Vu Nhiên tính đến trưa hôm nay.
—— Kỳ Ẩn.
Cùng lúc đó, bên tai Bùi Lê vang lên một giọng nói rất nhẹ mang ý vị khó hiểu——
【Thơm quá.】
【Muốn ăn.】
Kỳ Ẩn vội vàng dời ánh mắt, Bùi Lê chớp chớp mắt nhìn xung quanh một vòng.
Ảo giác sao?
Không ai chú ý tới khúc nhạc dạo ngắn này, Bùi Lê chỉ coi là mình nghe lầm. Nhưng khoảng mười phút tiếp theo, khi cậu và Hứa Đình cùng chuyển tấm phong nền, Bùi Lê có thể cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt đang theo dõi mình, sau gáy cậu lạnh toát, kiên trì không dám quay đầu.
Những người biểu diễn trên sân khấu đã ổn định vị trí, bắt đầu cho lần diễn tập cuối cùng của ngày hôm nay.
Bùi Lê ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía sân khấu, bụng bắt đầu cảm thấy đói.
Hứa Đình dựa vào bên cạnh cậu: ‘’Đợi lát nữa làm xong cùng đi ăn thịt nướng nhé?”
Bùi Lê hỏi: “Không phải bạn trai cô sắp đến sao?”
Hứa Đình nói: “Nửa đêm mới đến, cậu cũng đói bụng rồi đúng không? Xin lỗi, cơm chưa ăn đã bảo cậu đến giúp rồi.”
Bùi Lê nhàn nhạt đáp lại: “Không sao, lúc đó tôi còn chưa đói.”
Lời thoại kèm âm nhạc đột nhiên dừng lại, mọi âm thanh đều biến mất, giống như là khoảnh khắc bình yên trước cơn bão trên biển.
Bùi Lê tò mò ngước mắt lên nhìn sang, vội vàng không kịp chuẩn bị đối mắt Kỳ Ẩn đang đứng giữa sân khấu.
Kỳ Ẩn đóng giả nữ, mặc một chiếc váy dài bồng bềnh Châu Âu thời Trung Cổ, trên mặt anh không có biểu cảm gì, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm Bùi Lê.
Bên tai Bùi Lê lại vang lên giọng nói ——
【Muốn ăn cậu ấy quá đi, muốn ăn cậu ấy quá đi, muốn ăn cậu ấy quá đi.】
【Cậu ấy tên gì nhỉ? Tại sao lại thơm như vậy? Nước bọt là vị thế nào ta? Tinh dịch là vị gì nhỉ? 】
【Kệ đi, dứt khoát cưỡng hiếp luôn đi, bỏ tý thuốc ngủ vào ly nước của cậu ấy, sau đó có thể mang về nhà tùy tiện chịch rồi.】
Mỗi một chữ đều rõ ràng, không thể nào nghe lầm đâu.
Bùi Lê: …
Bùi Lê: Hả???