Vua Pharaoh là vị thần tồn tại ở nhân gian.
Nữ thần hôn lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của y một cách mê đắm, nam thần trao cho y một thân hình khỏe đẹp dũng mãnh thiện chiến, thần Mặt Trời Ra ban cho y thần lực mạnh mẽ cùng vinh quang vô thượng.
Nữ thần Nekhbet đại diện cho vương quyền, hóa thành chim ưng dang rộng đôi cánh đứng trên vai trái, trên đầu đội một chiếc vương miện rắn màu đỏ, thần Ulaeus hộ mệnh Ai Cập cũng cuộn tròn dưới chân y.
Thần cai quản âm phủ Osiris khiến những kẻ dám cả gan phản kháng y nhận lấy cái chết.
Các tinh linh hát vang ngợi ca y, đội vương miện cho y.
Thần Mặt Trăng Bastet bảo vệ phía sau y.
Cả Thượng và Hạ Ai Cập(1) đều dâng hiến từ linh hồn lẫn thể xác cho vị thần nhân gian này, điên cuồng sùng bái và quỳ rạp dưới chân y, hôn mu bàn chân của y, trông theo con đường mà chiến xa hoàng kim từng chạy qua.
(1) Lãnh thổ của Ai Cập cổ đại được chia thành hai khu vực, cụ thể là Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập.
Đối với dân thường, việc được nhìn thấy chân dung của Pharaoh một lần trong đời là vinh dự mà bọn họ có thể khoe khoang cả đời, tận đến lúc chết xuống âm phủ lẫn cả kiếp sau.
Pharaoh là thần linh.
Chim ưng sải cánh bay lượn trên trời xanh, tiếng kêu dài mà sắc lạnh xuyên qua mây xanh, đôi cánh dài chừng 2 đến 3m sải rộng lượn trên không, bất ngờ bay vút bay không trung rồi đột nhiên ngừng quay vòng.
Xuyên qua những trụ đá màu trắng khổng lồ, xuyên qua từng hàng chiến sĩ mặc áo giáp cơ bắp cuồn cuộn cao to mạnh mẽ, ánh sáng lạnh lẽo trên ngọn giáo phản chiếu trong mắt ưng đi xa hàng ngàn dặm.
Kiến trúc tinh mỹ trong vườn hoa quý tộc, phiên chợ giao dịch phồn vinh nhộn nhịp, đường phố lát đá xanh trải khắp thành thị, tựa như cành cây khuếch tán.
Thần điện thuần trắng uy nghiêm đồ sộ, hoàng cung tráng lệ đầy bảo thạch.
“Chi — ”
Chim ưng kêu lên lần hai, nền văn minh Ai Cập cổ đại trải rộng ra.
Nó vòng qua vương cung, cánh chim nhanh chóng hạ tốc, bay lượn xuyên qua cổng phòng nghị sự, nhấc lên tầng lớp rèm che, bỏ qua đỉnh đầu những thị nữ xinh đẹp cùng các đại thần run rẩy quỳ dưới đất.
Cuối cùng đáp xuống bên cạnh ngai vàng(ngai vàng), nơi đó có giá cao bằng vàng, móng vuốt sắc bén mạnh mẽ quắp trên đó, vòng chân bằng vàng nạm ruby đỏ chợt lóe.
Trên ngai vàng, người đàn ông liếc mắt, ngón tay thon dài duỗi ra khiêu khích mỏ ưng, con ngươi màu lam lóe lên tia sắc lạnh.
“Về rồi?”
Giọng nói trầm khàn gợi cảm.
Chim ưng hơi mở cánh rồi vỗ nhẹ cánh như đáp lại lời của chủ nhân nó, đôi mắt phản chiếu hình ảnh vua Pharaoh.
Vị Pharaoh này cực kỳ anh tuấn.
Tấm vải trắng tinh quấn quanh eo, phía trên ở trần, một chiếc thắt lưng vàng hoa lệ phức tạp với đồ trang sức giữ vải cố định, làn da là màu trắng lạnh hiếm thấy trong hoàng thất Ai Cập, hai chân thon dài, vòng eo rắn chắc với từng khối cơ bụng, cùng đường nét ăn sâu vào lớp vải quanh eo.
Nam thần trao cho y thân hình săn chắc, cơ bắp bao trùm đúng chỗ, thậm chí tao nhã đến mức giống như một con báo săn trưởng thành với đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.
Đầu đội vương miện Pschent(2), mái tóc bạch kim dài ngang vai uốn cong theo hình vòng cung lười biếng, cuối cùng không khỏi buông thõng từ vai xuống ngực, lướt qua đôi môi màu hồng nhạt, con ngươi màu băng lam, chiếc cổ thon dài đeo vòng trang sức có hoa văn phức tạp.
(2) Vương miện Pschent là sự kết hợp của vương miện trắng và đỏ.
Nữ thần từng hôn qua khuôn mặt của y.
Vẻ ngoài khiến mọi người si mê.
Nhưng không một ai dám thổ lộ với y.
Bởi vì vị Pharaoh này là một vị bạo quân cuồng chiến tranh vang danh gần xa, khát máu vô tình, giết người như ngóe, chỉ khi công phá những quốc gia khác, đóng đinh vua của nước đó trên ngai vàng, y mới sung sướng nở nụ cười.
Đương nhiên, lúc bình thường y cũng sẽ cười.
Mặc dù là lúc hành hạ đám quý tộc và bề tôi.
Bởi vậy dù cho lúc này y đang lười biếng chống đầu ngồi dựa trên ngai vàng, nhưng vẻ đẹp cùng sự hung hãn toát ra mùi máu của y cũng đủ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào y, hai chân run rẩy.
“Thưa bệ hạ.”
“Ừm?”
“Xin ngài hãy thương xót! Lúc này đang là mùa mưa, đám nô lệ lại vừa gây rối chết mất một nhóm, tuy có bổ sung, nhưng e rằng điện thờ Thần Mặt Trăng không thể hoàn thành đúng kỳ hạn… Xin ngài, xin ngài tha thứ ạ!”
“Cho nên ngươi muốn xin kéo dài kỳ hạn hoàn thành công trình?”
Đôi mắt xanh băng giá rời khỏi vật cưng, quét nhìn thần tử đó mà không hề chứa bất kỳ cảm xúc gì.
Nhận ra tầm mắt của vua Pharaoh, vị đại thần mặc trường bào màu trắng dài tới mắt cá chân quỳ rạp dưới đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Vua Pharaoh là chủ nhân Ai Cập.
Đương nhiên nắm giữ tất cả tài phú lẫn sinh mệnh của cả quốc gia, là quan chỉ huy quân sự tối cao, lãnh tụ tôn giáo và thủ lĩnh chính trị.
Coi như là kẻ đứng đầu tất cả quan lại như Vizier cũng chỉ được quyền giám sát và phụ tá, còn quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay nhà vua.
Không ai dám cãi lời vua Pharaoh.
Nhưng.
Đại thần gian nan mở miệng: “Vâng… Xin ngài khoan hồng!”
“À.”
Người đàn ông chống đầu lười biếng ngồi trên ngai vàng nhìn xuống, biểu cảm lạnh lùng bỗng thay bằng nụ cười mỉm, đại thần biết nụ cười đó đại diện cho điều gì liền lạnh buốt trong lòng.
Tất cả quan lại đều nhìn vị đại thần đó bằng ánh mắt đồng cảm.
“Ta có thể gia hạn cho ngươi.” Đại thần ngạc nhiên ngẩng đầu lộ ra vui mừng, Pharaoh khóe môi nhếch cao: ” —— Ba canh giờ.”
“…”
Đại thần sắc mặt xám trắng ngồi quỳ trở lại.
Thưởng thức sự tuyệt vọng của kẻ đang quỳ kia xong, người đàn ông tàn khốc cuối cùng đã có chút niềm vui tuyên bố hội nghị kết thúc, không nể nang quay đầu rời đi, Đại thần quan đi theo phía sau.
Các đại thần còn lại cúi đầu hành lễ, chờ bệ hạ đi xa mới thở dài an ủi đồng liêu.
Buổi tối.
Thiếu nữ xinh đẹp rót rượu ngon vào đầy ly, cúi đầu bưng bầu rượu lùi sang một bên.
Người đàn ông anh tuấn cường tráng thưởng thức rượu vang đáng giá ngàn vàng và bữa tối phong phú, một vị Đại thần quan nào đó đang canh giữ một bên đột nhiên nhìn thấy người hầu của mình lặng lẽ đi từ bên ngoài, sau khi thì thầm vào tai hắn vài câu, Đại thần quan nhíu mày ra hiệu đã biết, bảo tôi tớ lui ra.
Đại thần quan có làn da màu nâu nhạt tiến lên một bước, đến trước ngai vàng thấp giọng nói: “Thưa bệ hạ, sau khi Muhansaf trở về cũng không trốn đi, thay vào đó lại triệu tập thân tín và các quan lại phụ thuộc thảo luận xem làm sao vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
Muhansaf, vị đại thần xui xẻo trong phòng nghị sự lúc nãy.
Người đàn ông tiếp tục uống rượu, nhưng Đại thần quan biết bệ hạ đã nghe thấy.
Đại thần quan nhìn chủ nhân của cả Ai Cập, có chút do dự, không có lập tức lui ra, mở miệng: “Thưa bệ hạ, thần không hiểu tại sao ngài lại muốn gấp rút xây dựng thần điện Bastet trong cung điện vào mùa mưa như thế?” Rõ ràng vương thành đã có rất nhiều điện thờ Thần Mặt Trăng rồi.
“Bởi vì đây là lễ vật ta tặng cho nó.” Như nhớ tới cái gì, Pharaoh chợt mỉm cười, hai con ngươi băng lam hiện lên chút nhiệt độ.
Đại thần quan: “…” Mình nhất định là nhìn lầm rồi, sao chủ nhân của mình có thể cười ôn hòa như thế chứ?!
Huống chi còn tăng lễ vật cho nó nữa?
‘Nó’ là ai? Đại thần quan Hesse xác định mình luôn luôn túc trực bảo vệ trước cung điện của vua Pharaoh. Xưa nay chưa từng nghe nói vua Pharaoh gặp ‘nó’ nào đó.
“Nó có bộ lông tựa như đêm đen, dáng người tao nhã quyến rũ, cùng với đôi mắt màu xanh trong cao quý, so với thần tử nhàm chán, nó có thể khơi dậy hứng thú của ta.”
Thần tử nhàm chán · Hesse: “…”
Đại thần quan nhíu mày, tuy rằng chưa từng gặp người đàn ông được Pharaoh sủng ái này, nhưng đã sinh ra ác cảm với người đó. Thế mà mê hoặc bệ hạ khiến ngài ghét thần tử như thế, quá không ra gì rồi! Hình như hắn còn chưa gặp người hầu xinh đẹp lại có thủ đoạn như thế ở trong vương cung bao giờ nhỉ?
Đại thần quan Hesse nghi hoặc lại không kiềm được lửa giận nhẹ giọng dò hỏi.
“Bệ hạ, ngài có thể nói cho thần biết tên của hắn không?”
Chủ nhân cao quý của hắn, vua Pharaoh Jofar Memphis đệ nhị liếc nhìn hắn một cái, ngón tay thon dài xoa xoa miệng ly, một giọt rượu vang đỏ nhỏ thấm vào đầu ngón tay trắng lạnh lẽo, mùi thơm ngọt thoa khắp ngón tay, cười khẽ.
“Bastet.”
Bastet…
Đây không phải là tên nữ thần Mặt Trăng sao? Lẽ nào người đàn ông kia là đời sau của Tư tế?
Pharaoh tuấn tú đã dùng xong bữa tối đứng lên, đồng thời nói muốn đi tìm mỹ nhân đáng yêu của y, vẫy lui mấy vị Đại thần quan.
Đại thần quan Hesse cẩn trọng hết sức nghĩ mãi không thông mà lui ra, trên đường về vẫn tiếp tục suy tư, nữ thần quan Nefes nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền nhịn không được nhỏ giọng bật cười.
Hesse nghiêm mặt thấp giọng quát nàng: “Nefes! Ngươi cười cái gì? Hiện tại bệ hạ sủng hạnh một kẻ không rõ lai lịch, ngươi còn cười được hả?! Lẽ nào ngươi không nên tìm người mắt xanh tóc đen kia với ta sao?! Hoặc là chúng ta nên đi theo sau kiểm tra! Ai biết người đó có phải là gian tế nước khác hay không.”
Nefes nhìn hắn rồi than thở: “Hesse, có đôi khi ta thực sự nghi ngờ nếu ông cứ cứng ngắt thế này thì sẽ biến mình thành cục đá mất.”
Hesse: “Có ý gì?”
“Cho ngươi một gợi ý nhé.” Nefes mỉm cười nhìn hắn: ” Biểu tượng của nữ thần Mặt Trăng Bastet* ở Ai Cập là — ”
*Bastet, còn được gọi bằng các tên khác như Baast, Ubaste, hay Baset, là một trong những vị thần được người dân Ai Cập cổ đại tôn sùng nhất. Ngài mang hình dáng một người phụ nữ có cái đầu mèo.
“Mèo?”
Nefes nhìn hắn cười nhạo: “Đúng rồi đấy~ bộ lông đen tuyền như màn đêm, mắt màu xanh trong, ‘người’ khiến bệ hạ mê mẩn đến thần hồn điên đảo bây giờ đang bắt chuột ở bảo khố* kia kìa, ha ha ha ha!”
(*)nơi chứa kho báu
Hesse: “…”
Nefes: ” Hesse, sao nào, không phải ngươi muốn đi theo sao? Vua Pharaoh nghiện vuốt mèo, rất cần lời khuyên của ngươi đó.”
Hesse: “…”
Khuyên vua Pharaoh từ bỏ vuốt mèo?
Không được, không cứu được.
Một số ít thần quan đều biết, nói không chừng cả đời này bệ hạ cũng không thể nào cai mèo nổi.
Nam thần quan mặt không cảm xúc quay đầu bỏ đi, mặc kệ nữ đồng liêu cười càng ngày càng càn rỡ ở phía sau.
Hesse:… Bệ hạ xấu bụng, đồng liêu cũng xấu bụng! Sớm muộn gì hắn cũng sẽ từ quan thôi! Không hẹn gặp lại!
Nefes: Hahahahaha!