Khi hắn đọc nguyên tác đã tưởng tượng đến tình hình của thành Vấn Hà sẽ rất hoang đường, không ngờ tình huống thật sự chỉ có hơn chứ không kém.
Tạ Đạo Lan đứng kế bên nói một câu: “Quả nhiên như thế.”
Thẩm Uẩn không nhịn được hiếu kỳ nói: “Sư phụ nhìn ra được manh mối gì sao?”
Tạ Đạo Lan lui về phía sau một bước, khép cửa sổ lại: “Hạt châu màu đỏ mà lúc trước ngươi nói, nếu ta không đoán sai thì hẳn là bảo vật trong Tu Chân, tên là Huyết Châu Ngọc.”
“Bảo vật này rất tà tính, vô cùng khát máu, không phải loạn thế sẽ không xuất hiện. Nói cách khác, bất cứ nơi nào mà nó xuất hiện, hoặc là thây chất thành đống, hoặc là sắp máu chảy thành sông.”
Thẩm Uẩn không hề có lòng cảm thông với nhóm cư dân có đam mê tìm đường chết của thành Vấn Hà Thành, lo lắng duy nhất chỉ là sợ bọn họ sẽ ảnh hưởng đến mình mà thôi. Cho nên sau khi nghe được bốn chữ “Máu chảy thành sông”, hắn không chỉ không khó chịu, ngược lại có một thái độ xem kịch hay.
Hắn ra vẻ không hiểu hỏi: “Sắp máu chảy thành sông…… Là bởi vì hành động bái thần của bọn họ sao?”
Tạ Đạo Lan nói: “Bọn họ bái không phải thần, Vũ Sư và Thổ Địa Công là địa linh, mà không phải thần minh.”
Địa linh và thần tiên là hai thứ hoàn toàn tương phản, giống như là quỷ và quái, nghe thì rất gần, trên thực tế hoàn toàn khác nhau.
Thần tiên chính là thần tiên, cho dù ngươi có tin hay không, bái hay không thì nó đều ở đàng kia, vẫn luôn tồn tại.
Nhưng địa linh thì khác, nếu ở nơi nào có nhiều sông ngòi, đường thủy thông suốt thì dần dà sẽ diễn hóa ra Hà Bá; nếu nếu nơi nào đất đai màu mỡ, mùa màng bội thu hàng năm thì dần dà sẽ diễn hóa ra Thổ Địa Công…… cứ thế suy ra.
Thẩm Uẩn từng đọc nguyên tác, hiểu thế giới quan tương ứng, bởi vậy rất dễ hiểu những lời này. Hắn gật gật đầu.
Tạ Đạo Lan tiếp tục nói: “Thành Vấn Hà trước kia có lẽ là một nơi bảo địa mưa thuận gió hoà, đất đai màu mỡ. Loại bảo địa này có thể diễn hóa ra những địa linh đó, cố tình người trong thành lại đột nhiên bắt đầu dâng hương bừa bãi, đủ loại dục vọng hỗn tạp, dẫn tới địa linh còn chưa diễn hóa hoàn toàn đi sai đường, biến thành một loại tà tính không bình thường.”
Thẩm Uẩn hiểu rõ: “Tòa thành này này sắp bị phản phệ.”
Tạ Đạo Lan “Ừm” một tiếng.
Một khi đã như vậy, chuyện tìm Huyết Châu Ngọc càng trở nên cấp bách hơn.
Ngay từ đầu nghe còn cảm giác không có gì, nhưng đến lúc đi ngủ vào buổi tối, Thẩm Uẩn đi ra ngoài đi nhà xí, trên đường về phòng, gió đêm thổi qua một cái, hắn nhớ tới những chuyện thần quái kia, trong lòng có hơi rờn rợn khó hiểu.
Chà xát cánh tay, hắn bước nhanh hơn.
Trong phòng, đèn dầu sáng lên, Tạ Đạo Lan ngồi ở trước bàn, nhìn khuôn mặt tràn đầy vết thương của mình.
Những lời bẩn thỉu nghe được ở Tu giới lại vang lên bên tai lần nữa.
“Không phải mỹ nhân đệ nhất của Tu giới sao? Rạch nát mặt của ngươi, xem ngươi còn đẹp được hay không!”
“Cả ngày cao cao tại thượng, bây giờ còn không phải đang quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó hay sao.”
“Muốn linh dược chữa thương? Được thôi, chỉ cần ngươi liếm sạch chân của ta thì ta sẽ suy xét.”
Càng nhớ, ánh mắt càng lạnh.
Chỉ hận không thể lập tức lấy được Huyết Châu Ngọc khôi phục tu vi về Tu giới cắt đầu những tên từng lăng nhục mình.
Y nâng tay lên sờ sờ mặt của mình.
Đúng lúc này, Thẩm Uẩn đẩy cửa đi vào, ngọn đèn bên giường đung đưa một chút do có gió thổi vào khi hắn mở cửa, cái bóng chiếu vào trên tường của Tạ Đạo Lan cũng bởi vậy lay động nhoáng lên.
Thẩm Uẩn miên man suy nghĩ suốt dọc đường, thần kinh đã căng đến cực hạn, không thấy rõ là cái bóng, chỉ thấy được có thứ gì đen tuyền tán loạn ở trong phòng, sợ tới mức cả người run lên, lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng.
Tạ Đạo Lan thấy hắn như thế, nghĩ lầm hắn bị mặt của mình dọa sợ, trong lòng tức khắc trầm xuống.
Sầm mặt đứng dậy khỏi bản trang điểm, y đưa lưng về phía Thẩm Uẩn, không nói một lời ngồi ở trên giường nhỏ bên cửa sổ.
Thẩm Uẩn nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó đóng cửa lại, thấy Tạ Đạo Lan không có ý định lên giường ngủ, một hai chỉ muốn ngồi ở trên giường nhỏ nhìn chằm chằm cửa sổ giấy, có hơi không thể hiểu được.
Đi thêm hai bước, nhìn thấy ghế trước bàn trang điểm bị lệch, có dấu vết từng bị ngồi qua thì liền suy đoán có khi nào trùm phản diện thấy được bản thân bị hủy dung, trong lòng bực bội hay không.
Có thể hiểu được. Khoảng thời gian trước, trùm phản diện vẫn luôn nằm ở trong miếu hoang, không có gương, cũng không nhìn thấy được vết thương trên mặt của mình. Một đại mỹ nhân đang yên đang lành phát hiện khuôn mặt của mình bị thương thành bộ dạng kia, không vui cũng là chuyện bình thường thôi.
Thẩm Uẩn đi lên trước: “Sư phụ, có phải vết thương bị đau hay không?”
Tạ Đạo Lan nói: “Không có. Ngươi đi ngủ đi, ta nghỉ ngơi ở đây là được.”
Khó chịu thế này, hiển nhiên tâm trạng đang rất không vui rồi.
Thẩm Uẩn nhìn cái ót của y, trong lòng đột nhiên hiện ra một suy nghĩ quỷ dị.
Thái độ này của trùm phản diện thật sự rất giống với mô tả về cô bạn gái đang giận dỗi của bạn cùng phòng khi cả đám nói chuyện phiếm với nhau.
Hắn bị suy nghĩ của mình làm cho nổi cả da gà.
Thẩm Uẩn nói: “Đêm qua ngài canh đêm rồi, hôm nay lại không nghỉ ngơi thì sao mà được. Vết thương của ngài còn chưa khỏi, hay là lên giường ngủ đi.”
Chữ “vết thương” đâm thẳng vào đầu quả tim Tạ Đạo Lan, giọng của hắn lại thấp đi vài phần: “Không cần.”
Thẩm Uẩn đứng ở phía sau Tạ Đạo Lan trong chốc lát. Trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu của hắn bắt đầu bắn ra từng chủ ý cùi bắp của bạn cùng phòng.
“…… Người yêu giận dỗi thì phải dỗ cô ấy.”
“Dỗ không được à? Vậy thì đến ôm cô ấy! Ôm cô ấy! Tin tôi đi người anh em, chỉ cần không phải vấn đề lớn về nguyên tắc thì những cách đó đều có thể giải quyết được hết đó.”
Ngay lúc đó Thẩm Uẩn cảm thấy mấy lời này chỉ là nói nhảm, nhưng hiện tại, hắn xem như lấy ngựa chết làm ngựa sống, thử nói: “Sư phụ, nếu không, chúng ta cùng ngủ nha?”
Nói xong liền hối hận. Mụ nội nó, Tạ Đạo Lan cũng không phải người yêu của hắn, cấu tạo cơ thể còn khác người đàn ông bình thường, sau khi nói ra mấy lời này, ngay đến bản thân Thẩm Uẩn cũng cảm thấy mình đang giở trò lưu manh với người ta.
Lần này nguội lạnh thật rồi.
Trong lòng run sợ chờ trùm phản diện thẹn quá thành giận, ai ngờ Tạ Đạo Lan nghe xong lời này, thế mà xoay người lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
???
Mãi cho đến khi Tạ Đạo Lan cùng nằm vào trong ổ chăn, Thẩm Uẩn vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.