Lôi Văn Uyên xách một bọc hộp đựng thức ăn cực lớn vào cửa, Ngô Hướng Hoa đã chủ động dọn bàn xong, Nghiêm Niên do dự một chút, vẫn nói không ăn.
Lôi Văn Uyên: “Đều là bạn cùng phòng đừng khách sáo như vậy, lần sau ra ngoài ăn cơm có thể mời lại.”
Thật ra thì gia cảnh mấy người cũng không tệ, chỉ là Lôi Văn Uyên và Khương Hà vượt trội hơn thôi, một tháng siết khố đai lưng cũng có thể mời một bữa Zaji.
Nghiêm Niên cũng không từ chối nữa, trong đầu nghĩ chuyện mời khách cũng là sớm muộn, cũng đã ăn hai bữa người ta mời rồi, chứ nói chi đến bình thường Lôi Văn Uyên vì để Khương Hà ăn nhiều cơm mà lục soát món ngon khắp nơi.
Bốn người ăn một bữa no say, Khương Hà hoàn toàn quên mất chuyện mình tức giận. Dĩ nhiên, cậu cũng không làm loại chuyện ngu xuẩn như nửa đêm lén chơi điện thoại nữa.
Bởi vì Lôi Văn Uyên nói với cậu, từ lần đầu tiên bắt được cậu chơi game buổi đêm xong, tối Lôi Văn Uyên ngủ sẽ tỉnh lại mấy lần, đến phòng cậu kiểm tra, lại phát hiện nửa đêm cậu thích đạp chăn, chẳng trách lúc trời lạnh luôn dễ bị cảm sốt.
Cho nên từ trung học tới bây giờ, buổi tối hôm nào hắn cũng sẽ đắp chăn cho cậu. Nói thật, khi biết tin này Khương Hà không phải là không cảm động, là anh em là làm được đến bước này, không ai tốt hơn Lôi Văn Uyên.
“Vậy lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu, nhưng lần sau cậu không được ra tay đánh người như vậy nữa nha? Mất mặt lắm có biết không? Cậu không thể nói phải trái với tôi à? Nếu đến lúc tôi ba mươi, bốn tuổi, lấy vợ sinh con rồi, chẳng lẽ cậu vẫn cứ đánh tôi như thế?” Khương Hà vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị cởi quần tét mông.
Trước kia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi đi, bây giờ lớn đùng vậy rồi mà vẫn bị đánh mông thì thẹn quá.
“Chuyện này sau này hẵng nói, để tôi xem bài thi cậu chuẩn bị đến đâu rồi, nếu còn không hợp lệ thì xem lại.” Lôi Văn Uyên ung dung đổi chủ đề, Khương Hà bắt đầu ôm nỗi lo lắng của riêng mình.
Nghiêm Niên ở bên cạnh không ngừng lắc đầu. Tính cách Khương Hà đơn thuần, đơn giản là bị Lôi Văn Uyên quản lý chặt mà bản thân còn không biết.
Cũng may Khương Hà đã hình thành thói quen tốt, lúc chuẩn bị bài gọn gàng ngăn nắp, ghi rõ ràng ý chính và thắc mắc ra, Lôi Văn Uyên hài lòng gật đầu một cái, không học đâu quên đó là tốt rồi.
Cuối tuần này, Nghiêm Niên muốn mời bốn người cùng đi ăn cơm, gần đó có một quán ăn rất ngon, chuẩn bị cơm nước xong sẽ đi chơi một vòng.
Khương Hà là người đầu tiên nhảy cẫng lên giơ tay hai đồng ý, hồi học trung học thời gian chặt chẽ, không ra ngoài chơi với các bạn nhỏ được, vẫn là lên điện hạ thoải mái, nhanh như vậy đã có thể cùng ra ngoài chơi.
Sau khi mấy người cùng đồng ý, ngày hôm sau bọn họ liền lên đường. Trường học bọn họ cách trung tâm thành phố một đoạn, đón xe mất bốn mươi phút, trên đường đi mọi người đều vui vẻ, ngay cả Lôi Văn Uyên cũng thỉnh thoảng lộ vẻ tươi cười.
Nhà hàng bọn họ gọi đồ ăn trưa mặc dù không có danh tiếng lớn như Zaji, nhưng cũng được công nhận là nhà hàng ngon, Khương Hà ăn mà bụng tròn xoe, nếu không phải Lôi Văn Uyên giữ không cho cậu ăn quá nhiều, sợ rằng lát nữa cậu ăn nhiều đến mức đi cũng không nổi.
Tiêu thực một giờ, bọn họ đi chơi kịch bản sát, liều chết với một đội ba người khác. Kỹ năng diễn của Khương Hà quá kém, cầm kịch bản của đồng lõa hung thủ, bị vạch trần ngay lập tức, may là hung thủ cực kỳ thông minh, ẩn nấp đến cuối cùng, cuối cùng bọn họ thắng.
Hung thủ chính là Lôi Văn Uyên, Khương Hà vin vào hắn để thắng, nhưng lại đắc ý hất đầu: “Có thấy không? Đây chính là thực lực của nhân vật phản diện bọn ta, loại dân thường như các ngươi có vỗ ngựa cũng đuổi không kịp!”
Ngô Hướng Hoa vạch trần cậu không chút lưu tình: “Cậu có thôi đi không, nếu không phải là Lôi Văn Uyên, với kiểu kéo chân sau của cậu như vậy, nhân vật phản diện của các cậu đã bị bại lộ từ lâu rồi.”
“Mới không phải. Chỉ là các cậu ngốc quá thôi, tôi đã cố ý thả các cậu rồi, có phải không Đại Lôi?” Đương nhiên Lôi Văn Uyên gật đầu phối hợp.
Ngô Hướng Hoa: “Hừ, cậu cứ cưng chiều cậu ấy đi.”
“Cậu ấy tình nguyện cưng chiều tôi đó, cậu quản lý được sao. Còn dám nói tôi, Nghiêm Niên cũng sắp tới đoán được rồi, nếu không phải vì cậu rêu rao bậy bạ, quấy nhiễu phán đoán của cậu ấy, các cậu cũng sẽ không thua nhanh đến thế. Đồng đội heo, cậu mạnh hơn tôi nhiều.: Khương Hà thắng kịch bản sát, vui vẻ như một đứa trẻ con.
Ngô Hướng Hoa cãi nhau với cậu, hai người ríu rít nói không ngừng. Buổi tối Ngô Hướng Hoa quyết định mời bọn họ ăn lẩu, trong phòng mở điều hòa nên sẽ không quá nóng.
“Hay là chúng ta uống chút rượu đi? Lớn như vậy rồi mà chưa từng say, đêm hôm tốt nghiệp trung học uống bia chẳng thú vị chút nào. Các cậu thấy sao?” Ngô Hướng Hoa to gan đề nghị.
Khương Hà lập tức phụ họa: “Đúng đó đúng đó, tôi cũng chưa từng uống rượu. Tối hôm nay chúng ta không say không về!”
Nghiêm Niên không có ý kiến, uống chút rượu cũng được, dù sao thì sau này đi làm cũng có thể cần cụng rượu, nghe nói tửu lượng có thể luyện ra được.
Lôi Văn Uyên vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đến gì đó, cuối cùng vẫn đồng ý. Nhưng hắn chỉ cho gọi hai bình rượu trắng, mấy người này đều là lần đầu tiên uống rượu, vẫn chưa biết tửu lượng của mình, lỡ như một ly đã ngã thì lãng phí quá.
Có vài người trời sinh đã tửu lượng tốt, Lôi Văn Uyên thuộc vào dạng thứ nhất, mấy người tới kính hắn muốn chuốc say hắn, kết quả là tự mình uống say thi nhau ngã xuống. Kiên trì lâu nhất chính là Ngô Hướng Hoa, mặt cậu ta đỏ bừng nhưng thần chí vẫn coi như tỉnh táo.
“Mấy người chúng ta sau này sẽ là anh em tốt, nhất định phải nâng đỡ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, sau này cùng nhau tiến bộ, vào viện nghiên cứu lớn! Cống hiến vì quốc gia!” Ngô Hướng Hoa hô to nói lớn, xem ra là đã say.
Khương Hà uống hai ly nhỏ, cậu còn chơi xấu để mình uống ly nhỏ, cho Lôi Văn Uyên uống ly lớn, kết quả Lôi Văn Uyên ngồi bất động như núi, chính cậu gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Nghiêm Niên cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng vẫn khá hơn Khương Hà một chút, hơn nữa người ta biết dừng lại đúng lúc, khi cảm giác mình sắp uống say đã dừng lại, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
Cuối cùng vẫn là Lôi Văn Uyên thanh toán. Hắn đỡ Khương Hà, Nghiêm Niên chật vật đỡ Ngô Hướng Hoa, bốn người ra khỏi nhà hàng lẩu.