“Phản ứng của Tiên Tôn là sao vậy? Chẳng lẽ lại bị ta nói trúng tim đen rồi chăng?” Lương Ngộ nở nụ cười để che đi sự bồn chồn trong lòng: “Có vẻ hơi nhanh quá rồi đó, tính cả lần này thì chúng ta cũng mới chỉ gặp mặt có hai lần thôi mà.”
Quý Nguyên Khanh trầm mặc.
“Ta biết chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy đường đột. Ta vốn chưa muốn thổ lộ tiếng lòng, nhưng ngươi đã phát giác ra nên ta cũng không muốn che giấu thêm nữa.” Hắn như ra một quyết tâm to lớn, nhìn thẳng Lương Ngộ, nói: “Ta muốn cùng sống với ngươi, bắt đầu từ thân phận bạn bè trước, ý ngươi thế nào?”
Hắn thản nhiên như vậy khiến Lương Ngộ cũng không biết phải làm thế nào.
“À… thế sao, được, đương nhiên là được chứ.”
Rõ ràng là biểu cảm không thay đổi nhiều nhưng Lương Ngộ lại cảm thấy Quý Nguyên Khanh cực kỳ vui vẻ.
“Thế thì…” Quý Nguyên Khanh tiếp tục xông lên tấn công: “Không biết ngày mai ngươi có rảnh hay không? Nghe nói gần đây thị trấn dưới núi có tổ chức chợ đêm, có rất nhiều nghệ nhân làm hàng thú vị và món ăn đặc sắc.”
“Ngày mai thì không được, ngày mai đến phiên ta trực ở phòng bếp.”
“Ngày kia thì sao?”
“Ngày kia cũng là phiên trực của ta.”
“Thế ngày kia nữa thì sao?”
“Ta đã hứa với sư huynh là sẽ quét sạch điện Sùng Văn rồi.”
Sợ mình nói vậy có ý từ chối rõ quá nên Lương Ngộ vội vàng nói thêm: “Hay là đầu tháng sau nhé? Đầu tháng sau ta nghỉ mấy hôm, rảnh cả ngày.”
“Đầu tháng sau ư…”
“Không tiện sao?” Lương Ngộ nhìn mặt hắn mà đoán ý.
Quý Nguyên Khanh do dự một chút: “Thật không dám giấu gì, từ sau khi xuất quan, ta thường hay cảm thấy thân thể khác thường, cứ đầu tháng là linh lực và tâm cảnh lại rơi vào trạng thái trì trệ. Trưởng lão trong tông đã chẩn bệnh, dặn ta cứ đầu tháng là phải đến rừng Nguyên Cảnh phía sau núi tĩnh dưỡng, không được gián đoạn.”
“Cụ thể là tĩnh dưỡng thế nào? Ngồi tu luyện sao?”
“Cũng không hẳn là vậy. Nguồn nước có tác dụng tịnh hóa tâm linh rất hiệu quả. Ta chỉ cần ngồi cạnh đó đánh đàn, đọc một vài quyển sách, cứ ở đó mấy hôm là xong rồi.”
“Thế thì chúng ta đến đó đi…” Lương Ngộ dứt khoát giải quyết: “Mồng một tháng sau luôn.”
“Hẹn nhau giờ Tỵ nhé?”
“Ừm, hẹn giờ Tỵ đi.”
Lương Ngộ gật đầu. Y đã nói hết những gì nên nói nên cũng không biết nói gì thêm, thế là lại gật đầu mấy cái nữa.
Y cảm thấy mình như một con ngỗng ngốc nghếch, cực kỳ ngốc luôn.
Hai người ngồi đối diện nhau, không khí như thể đọng lại trong cơn tĩnh mịch này, trở nên đặc quánh khó thở.
Lương Ngộ không thích ứng nổi với cảm giác này: “Vậy ta đi trước nhé? Đầu tháng sau gặp lại.”
Quý Nguyên Khanh ừm: “Đầu tháng sau gặp lại.”
Lương Ngộ cứ thế rời khỏi vân Quang điện. Y đến phòng giặt làm việc theo kế hoạch sắp xếp từ trước, lấy hết đống chăn mền tồn trừ lâu ở một góc nào đó ra giặt giũ sạch sẽ rồi đem phơi.
Sư huynh sư đệ làm việc chung rất thân với y, hôm nay ai gặp cũng hỏi một câu: “Có chuyện gì vui mà cười tươi thế?”
“Chỉ là tâm trạng tốt thôi mà, không được sao?”
Câu trả lời này dẫn ra một loạt tiếng than, hiển nhiên là không ai tin nổi những lời quái quỷ này. Một sư đệ xưa nay luôn nghịch ngợm chen vào, nói: “Lừa ai vậy chứ? Ngươi cười phơi phới như thế, đừng nói là có phát triển tình cảm với sư tỷ nào đó rồi nha!”
Lương Ngộ cười đá hắn một cái, sư vẻ than ai ôi rõ giả trân rồi che mông chạy biến.
Tay thì giặt đồ nhưng đầu óc của Lương Ngộ lại đang đầy những câu trò chuyện ban nãy.
Mọi chuyện phát triển quá nhanh, quá đột ngột, y cảm thấy hơi chóng mặt, không chân thực lắm.
Thế mà Quý Nguyên Khanh lại thừa nhận mình có hảo cảm với một người sao? Đã thế mà lại còn chủ động mời y đi dạo chợ đêm cùng nữa chứ.
Hắn thầm tưởng tượng thử dáng vẻ Quý Nguyên Khanh đi dạo chợ đêm rồi ăn kẹo hồ lô, cảm thấy cực kỳ không hài hòa.
Nhưng nói trắng ra, lời mời này không dành cho y mà dành cho “biểu muội” y.
Lương Ngộ cảm thấy hơi ghen, nhưng đây cũng là cơ hội khó có được, y không thể để những ghen tuông vớ vẫn này làm hỏng tâm trạng.
Giả vờ thì đã sao? Y nghĩ bụng, đến cả cái thế giới này đều là giả cơ mà. Quý Nguyên Khanh ở hiện thực không chỉ không biết “biểu muội” Lương Ngộ mà còn không biết cả y, thế nên có xoắn xuýt trong lòng cũng cực kỳ vô nghĩa.
Cho dù là giả cũng được, cứ để y mơ một giấc mộng đẹp đi.
Không biết tại sao Sở Yến Kiệu lại phải xuống núi, một thời gian dài nữa sẽ không ở đây, trước khi đi hắn còn đến tìm Lương Ngộ để chào tạm biệt, cực kỳ sướt mướt.
Mặc dù không thể song tu để tiếp tục tăng tu vi khiến Lương Ngộ cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng đồng thời, vì không cần phải ứng phó với Sở Yến Kiệu nên y có thể có rất nhiều thời gian để học tập và làm những chuyện quan trọng.
“Gần đây sao chịu khó thế? Cơ mà không có thêm tiền tiêu vặt hằng tháng cho ngươi đâu đấy nhé.” Đệ tử quản sự nói đùa với y.
“Không sao đâu mà.” Lương Ngộ lắc đầu, đi được mấy bước lại quay trở về: “Đầu tháng sau ta vẫn xin nghỉ như thường lệ nhé.”
Sau khi được đồng thuận chắc chắn, y mới rời đi.
Đêm trước mồng một tháng sau, Lương Ngộ đứng trước gương đồng ướm thử bộ quần áo định mặc vào ngày mai.
Y không quên rằng ngày mai người hẹn là “biểu muội” của mình, bộ đồ này đương nhiên là mới vừa kéo Trương sư huynh đi mua cùng. Tuy pháp thuật chỉ làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt của Lương Ngộ đi một chút, thường ngày thì y trông rất anh tuấn, nhưng dùng thuật biến hình xong sẽ khiến người khác cảm thấy mình là một cô nương khí khái, ăn mặc cũng kiểu trung tính, không có gì không ổn cả.
Điểm này khiến y rất hài lòng.
Xác nhận đi xác nhận lại mấy lần không có gì bất thường rồi, y mới tỉ mỉ xếp quần áo lại, đặt bên giường, còn mình thì chui vào chăn, nằm yên một lúc lâu mới mơ màng thiếp đi.
Hôm sau, khi thức dậy, đập vào mắt y là nóc căn nhà tranh cũ nát.
Các sư huynh, sư đệ vừa mặc quần áo, vừa đùa giỡn, cười cười nói nói náo nhiệt đến mức khiến sự ngột ngạt của buổi sớm bay biến mất tăm.
Lương Ngộ lẳng lặng nhìn một hồi rồi ngồi thẳng dậy, cầm mũi tên đặt cạnh giường khứa mạnh lên cánh tay một cái.
Mũi tên đó là do họ mới đi lĩnh ở phòng kho vào đợt đi săn dưới núi trước đó, xong cũng không ai bảo muốn thu về nên cứ thể vứt bữa trong phòng, bình thường chẳng ai thèm đếm xỉa đến nó làm gì.
Căn phòng náo loạn vì hành động mới rồi của y. Họ chưa mặc quần áo chỉnh tề, chưa đánh răng gì nhưng đều loạn hết cả lên. Có người giựt mũi tên đi, có người đè y lại, còn có người vội vàng đi kiếm hòm thuốc cất đâu đó.
Trương sư huynh sợ hãi đến mức xông thẳng lên, bắt lấy cổ áo y rồi lắc liên tục: “Ngươi bị ai nhập rồi hay sao?”
Lương Ngộ nhìn máu tươi chảy ra từ cánh tay mình, thế nhưng cảm giác hôn mê vồ đến quen thuộc lại không hề xuất hiện: “Không sao cả, ta mơ thấy ác mộng nên chưa kịp tỉnh táo lại thôi.”
“Cơn ác mộng này là gì mà đáng sợ quá vậy? Lần sau mà đi ngủ chắc có khi phải trói tay trói chân ngươi lại quá.” Trương sư huynh nói.
Chỉ là một khoảng dạo ngắn, sau khi xử lý xong, các sư huynh sư đệ cùng phòng ngủ đều nhanh chóng ra ngoài làm việc, chỉ để lại một mình Lương Ngộ trong phòng không có việc gì làm.
Nghỉ thì được rảnh cả ngày, hiện giờ y cũng không có lời mời nào quan trọng, rảnh đến phát điên lên được.
Hiển nhiên là từ hiện thực đến thế giới thứ hai dễ hơn nhiều so với việc từ thế giới hai về lại hiện thực. Lần trước là do tinh thần không tốt, lần này chỉ ngủ một giấc thôi là y đã trở lại được rồi.
Vết thương ở Tàng Thư Các cũng không sâu, theo lý mà nói thì y cũng không yếu ớt đến độ mới bị thương ở vai một cái đã té xỉu ngay và luôn, vẫn thành công đến thế giới thứ hai. Xem ra lần đó là do mèo mù vớ cá rán, không thể cưỡng cầu lần nào cũng được may mắn như thế.
Nhưng lại không được vào nhà. Lương Ngộ còn bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chính bản thân y.
Có thể là trong lòng y đã dự đoán được trước, từ nhỏ đến lớn y đã cực kỳ mong những câu chuyện sẽ xảy ra việc không lường được, lần này cũng chỉ là một tảng đá rơi xuống đất mà thôi.
Chủ yếu là tầm này rảnh quá nên chán thật, nhưng y cũng không muốn đọc sách. Tiếng chuông điểm giờ Tỵ vang lên, Lương Ngộ quyết định xuống núi, đến rừng Nguyên Cảnh xem thử xem sao.
Chỉ đứng từ xa nhìn thôi, không sao cả.
Rừng Nguyên Cảnh nằm ngay sau núi Hành Minh Tông nhưng cũng không thuộc trong địa phận của Hành Minh Tông, theo lẽ thường thì ai cũng có thể vào được. Thế nhưng nơi đây vắng vẻ, đường lên núi lại vất vả, toàn là người dân bản xứ định cư nơi đây chứ hiếm có người đến.
Đây cũng là lần đầu tiên Lương Ngộ tới. Nơi này có một mảng rừng trúc rất to, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa, đúng là nước non hữu tình, cảm giác như thế ngoại đào nguyên.
Một gian nhà gỗ tọa lạc ngay giữa, họ cũng cân nhắc, được xây dựng nhằm mục đích để Tiên Tôn đến đây tĩnh dưỡng nên rất lịch sự, tao nhã.
Tiếng đàn du dương quẩn quanh trong rừng trúc. Có người đang đánh đàn ở đây.
Lương Ngộ dùng biến thân thuật hoàn mỹ, giả bộ như mình là một cô gái bình thường, trên đường lên núi bị hấp dẫn bởi tiếng nhạc: “Công tử có nhã hứng thật đấy.”
Tiếng đàn ngưng lại, Quý Nguyên Khanh ngước mắt lên nhìn sang.
“Quá khen rồi.” Hắn cảm thấy hơi bất ngờ vì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người sống ở rừng Nguyên Cảnh, thế là lễ phép trả lời: “Cô nương đang…?”
Lương Ngộ huơ huơ cái rổ trong tay: “Nhân lúc rảnh rỗi nên muốn đi hái thử ít nấm.”
Quý Nguyên Khanh: “Ở đây không có nấm, huống chi giờ cũng không phải thời điểm thích hợp, có khi phải khiến ngươi thất vọng rồi.”
Lương Ngộ: “Thì ra là vậy.”
Y nhìn ra được Quý Nguyên Khanh cũng không giỏi khoản nói chuyện với phái nữ, cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng vào ngõ cụt.
Lương Ngộ chào tạm biệt hắn rồi quay đi, cảm thấy hơi thất vọng.
Y còn tưởng Quý Nguyên Khanh sẽ cực kỳ thích kiểu nữ tử như thế này, nên mới thổ lộ tình cảm với mình ở thế giới thứ hai. Nhưng xem ra, Quý Nguyên Khanh có vẻ cũng chẳng phản ứng gì đặc biệt.
Y bảo với Quý Nguyên Khanh là định xuống núi nhưng lại chờ sẵn ở đây một lúc lâu rồi.
Chỉ là lúc ấy không nên để Quý Nguyên Khanh nhìn thấy nên y đành phải giấu mình ở chỗ hơi xa xa trong rừng trúc.
Lương Ngộ nhìn về phía bên đó, tiếng đàn nhẹ nhàng, nhưng người tấu lên thì mơ hồ, không thấy rõ.
Lương Ngộ thưởng thức một hồi, cảm thấy vừa đủ rồi thì quay người đi đi, nhưng cổ chợt cảm thấy hơi đau.
Một thiếu niên lẳng lặng đứng sau lưng sau lưng Lương Ngộ.
Hắn mặc trang phục màu đen, thân hình cao gầy thẳng tắp. Tóc hắn cột cao lên kiểu đuôi ngựa, hai bên là hai lọn tóc mai tung bay nhẹ nhàng theo cơn gió phiên phiên. Tóc đen, mắt hắn cũng đen, môi hơi nhếch lên, nụ cười có vẻ cực kỳ tuấn tú, phong lưu.
“Vờ làm nữ tử để ở đây ngắm trộm Tiên Tôn, ngươi muốn làm gì?” Cuối câu nói còn vươn ý cười, cao lên bén nhọn.
Thế nhưng tay hắn lại bóp chặt yết hầu của Lương Ngộ đến nổi cả gân xanh.