Mộ Diệp rất ít khi nằm mơ, lần trước bị ác mộng quấy nhiễu là khi tận thế bùng phát, lúc mới bắt đầu khai phá dị năng, bởi vì một lần ngoài ý muốn, hắn bắt đầu suốt đêm không ngủ được, nhưng lần này hình như là giấc mơ đẹp.
Hắn mơ thấy vẫn ở trong phòng của Thúc Hàm Thanh, ánh nắng chiếu vào bao phủ cả chiếc giường, một vai chính khác biến thành hắn, hắn ngồi ở trên giường.
Thúc Hàm Thanh không có mặc quần áo quỳ ở trước mặt hắn, một nửa đều tắm bên trong ánh sáng, thánh khiết mà dâm đãng, trong đôi mắt đẹp vốn trong veo giờ phút này chứa đầy dục vọng, cậu giương mắt nhìn hắn, trái cổ xinh đẹp lăn lộn lên xuống, cậu dùng ngón tay móc nhẹ quần lót của hắn, giọng nói chứa đầy tình dục trở nên có chút áp lực, đôi môi đầy đặn mê người nhìn hắn chằm chằm hỏi thẳng: “Em có thể liếm cho anh không?”
Mộ Diệp nhìn mà trong lòng phát run, trước tiên dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng Thúc Hàm Thanh thật sự kề sát đến cách quần lót liếm dương vật của hắn, hắn nghe thấy mình nói không được, sau đó đẩy cậu ra khỏi hai chân của mình.
Cả hai đều trần như nhộng, Mộ Diệp muốn khóa cậu ở trong ngực để cậu ngoan một chút, nhưng Thúc Hàm Thanh lại hôn lên môi của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy mình rất dơ bẩn.
Sau đó hắn nghe được Thúc Hàm Thanh khàn giọng mang theo khóc nức nở hỏi anh không thích em sao? Sau đó lại hôn lên môi của hắn. Mộ Diệp nếm được vị tanh nhàn nhạt ở trong miệng của cậu, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng hắn không thể rời đi, người trong ngực đau lòng đến sắp khóc ra.
Mộ Diệp liếm hết mồ hôi trên cổ của cậu, lại hôn cằm của cậu, ngửi mùi ở trên người cậu, bàn tay còn lại trượt xuống eo Thúc Hàm Thanh, nhẹ nhàng an ủi người trong lòng, cau mày nghĩ, sao có thể không thích cậu chứ.
Mộ Diệp nhắm mắt vùi mặt vào trong cổ của cậu, đột nhiên người trong lòng giống như một đốm sáng biến mất ở trong lòng của hắn, mà ánh sáng đột nhiên chiếu vào một chiếc giường lớn ở đối diện cách đó không xa.
Thúc Hàm Thanh nằm vào trên giường, hai chân thon dài bị một lớp chỉ đen siết chặt, chỉ có bộ phận riêng tư bị xé toạc, từ góc nhìn của Mộ Diệp có thể thấy nó nhớp nháp hỗn độn, hoa văn phía sau lưng giống như lông vũ màu đen tung bay, mới vừa cao trào một lần, cả người không còn sức lực, chỉ có thể nghiêng người há miệng bị Vinh Hoa ở phía sau mút lưỡi mà không hề có sức phản kháng.
Vinh Hoa cười một cái, nâng một chân của cậu lên, kéo ra đặt ở trên eo của mình, ngón tay nóng ấm xoa từng tấc từng tấc đi xuống dọc theo bắp đùi của cậu, dương vật của Thúc Hàm Thanh bị hắn nặng nề xoa nắn, xúc cảm như có dòng điện kích thích làm cho cậu rùng mình, ngón tay hắn bẻ hai cánh mông lộ ra cái lỗ nhỏ có thể chứa đựng dục vọng, bên trong liền chảy ra chất dịch trong suốt, luồng khí mát lạnh ùa vào, Thúc Hàm Thanh nhịn không được run lên.
Vinh Hoa diễu võ dương oai cười với hắn: “Nó đang kẹp tôi này.”
Mộ Diệp siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thúc Hàm Thanh giống bị chịch cho có chút không chịu nổi, duỗi tay móc lấy cổ của Vinh Hoa, khuôn mặt tràn đầy đỏ ửng, nhìn qua có chút xấu hổ mà hôn khóe môi của Vinh Hoa.
Vinh Hoa mút hôn Thúc Hàm Thanh, sau đó banh chân của cậu ra, đâm dương vật to lớn chịch cái lỗ vẫn còn đỏ ửng đáng thương kia.
Vinh Hoa ác liệt mà chịch Thúc Hàm Thanh từng chút một, cho đến khi lộ ra vẻ mê muội muốn ngừng mà không được, hắn thè lưỡi liếm vòng quanh núm vú đã sưng, thấp giọng hỏi: “Yêu tôi không?”
Thúc Hàm Thanh ngửa đầu không kiềm được mà rên rỉ, cậu thở dốc dồn dập, ôm chặt Vinh Hoa như thể đang khóc không ngừng nói yêu.
Mộ Diệp bị bừng tỉnh.
Ác mộng.
Hắn ngồi dậy, thấy bên ngoài trời vẫn còn một màu đen kịt, ánh trăng chiếu một đường vào, chăn trên người hắn trượt xuống, lộ ra nửa thân trên trần trụi, hắn vươn hai bàn tay quấn băng gạc áp chặt lên vầng trán đang rũ xuống, trông bất lực lại cô độc.
Chuỗi hạt lẳng lặng cởi ra rồi bị đặt sang một bên.
Thúc Hàm Thanh mặc xong quần áo, mang bao tay, mấy ngày nay cậu không để cún con leo lên giường của mình, thân hình rõ nét hơn trước, từ góc nhìn của Vinh Hoa, chỉ có vẻ chân của cậu càng dài hơn, Thúc Hàm Thanh tìm ra tinh hạch mà cậu đã lấy được trước đó, cho hết vào trong áo khoác.
Vinh Hoa vòng tay qua eo cậu từ phía sau, hỏi: “Hàm Thanh, anh mang nhiều tinh hạch như thế làm gì?”
Cái cách gọi này là Vinh Hoa đã bắt đầu gọi từ mấy ngày hôm trước, Thúc Hàm Thanh sửa mãi không được cứ để tùy hắn, cậu đến thừa nhận mình không phải người huấn luyện cún chuyên nghiệp, Vinh Hoa gọi Hàm Thanh với vẻ mặt đó, nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là sáng nay khi thức dậy cậu còn phát hiện Vinh Hoa đứng ở phía sau cậu đánh răng, cũng đã cao hơn một ít rồi.
Thúc Hàm Thanh xoay người nắm cằm Vinh Hoa hỏi hắn bao nhiêu tuổi rồi.
Vinh Hoa khò khè miệng nói: “…… Ưm…… Còn hai tháng nữa là 18.”
Thúc Hàm Thanh kinh ngạc nói: “…… vậy tại sao trên chứng minh thư của cậu viết 20?”
Vinh Hoa nói: “Bởi vì dưới 18 không thể gia nhập tiểu đội.”
Thúc Hàm Thanh nhẹ buông tay, làm hắn đừng tùy tiện kêu tên của cậu, còn có đừng tùy tiện nói tuổi thật của mình cho người khác biết.
“Tại sao?”
Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm bởi vì tôi không muốn nhận ánh mắt khác thường của người khác đấy, cậu…… có tài đức gì.
Vinh Hoa không phục: “Tại sao Mộ Diệp có thể kêu tên của anh?”
Thúc Hàm Thanh nhìn hắn: “Bởi vì anh ta không khai man tuổi đayas.”
“Anh ta già như thế……”
Vinh Hoa tưởng tượng đến Thúc Hàm Thanh cũng không nhỏ hơn Mộ Diệp bao nhiêu, vội vàng ngậm miệng lại, không rối rắm cái vấn đề tuổi tác này nữa.
“Anh cần tinh hạch em sẽ cho anh hết.”
Thúc Hàm Thanh chỉ là nhìn lướt qua chút gia sản của hắn, vỗ vỗ tay của hắn, ý bảo hắn buông mình ra, nói: “Tôi nhận tấm lòng của cậu.”
Vinh Hoa nhìn nhìn Thúc Hàm Thanh, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Lần trước anh trả tinh hạch cho em, anh còn chưa trả tinh hạch cho Mộ Diệp.’’
Vinh Hoa cũng không biết bắt đầu từ khi nào cứ gọi Mộ Diệp Mộ Diệp ở trước mặt cậu.
Lời này làm Thúc Hàm Thanh sửng sốt, lúc đó tuy rằng cậu nói sẽ trả lại cho Mộ Diệp, nhưng cậu thật sự không để chuyện này ở trong lòng, trước kia cậu cũng xài không ít đồ của Mộ Diệp.
Vinh Hoa lẩm bẩm lầm bầm.
“Rốt cuộc anh ta có gì tốt chứ.
Hiện tại bọn họ ở trung tâm thành phố, khi xuất phát, xe cũng khác ngày thường, bọn họ ngồi việt dã, có quân đội đi theo, nghe nói xe của Lôi Tranh ở phía trước, trên một chiếc xe cũng không có nhiều người như vậy, Vinh Hoa không biết đã đi đau còn chưa tới.
Mộ Diệp không biết vì sao cũng tới muộn một chút, sắc mặt của hắn không tốt lắm, tái nhợt không có màu máu, ánh mắt nhìn về phía Thúc Hàm Thanh sâu thẳm lại đau thương.
Thúc Hàm Thanh cố tình không nhìn hắn, Mộ Diệp mặt mày rủ xuống ngồi vào ghế phụ, đội trưởng là ngồi ở trong xe chỉ đường phía trước, ý định ban đầu của Tang Mại cũng muốn để Thúc Hàm Thanh ngồi ở chiếc xe phía trước, thật sự không có ý khác, chỉ là xuất phát từ lễ phép, gần nhất mọi người đều thấy được bầu không khí giữa cậu và Mộ Diệp.
Thúc Hàm Thanh vừa muốn nói gì, đột nhiên Vinh Hoa khiêng một bao bố hưng phấn chạy đến trước mặt cậu: “Hàm Thanh, em tặng đồ cho anh nè!”
Vân Ánh đang kiểm kê vật tư ở bên cạnh, nghe thấy cách gọi này thì quay đầu lại, gần như mọi ánh mắt trong tiểu đội đều đổ dồn về phía này.
Thúc Hàm Thanh: “…………”
Một túi tràn đầy tinh hạch, Thúc Hàm Thanh nhìn trên đầu Vinh Hoa dính vài lá cây và nhánh cây khô, cậu cầm một viên tinh hạch ở trong tay, cảm thấy có hơi mất mặt, cũng không biết như thế nào, lại không tức nổi.
Quả nhiên là cún mà, bình thường đều đào hố giấu kho báu đây mà.
“Bình thường cậu giấu mấy thứ này ở đâu?”
Vinh Hoa run run bả vai, thần bí nhỏ giọng nói: “Lát nữa em nói cho anh nghe.”
Thúc Hàm Thanh tỏ vẻ tâm tình phức tạp, đưa tay lấy cành khô và lá cây ở trên đầu của hắn xuống.
Vinh Hoa nhiệt tình nói: “Tặng cho anh hết đấy, tinh hạch của em đều tặng cho anh.”
Tang Mại và Vân Ánh đều đã đi tới, Tang Mại ngạc nhiên nói: “Tiểu Vinh, cậu lấy hết của cải ra luôn à.”
Vinh Hoa cho Vân Ánh chạm vào nhưng không cho Tang Mại chạm vào, hắn đưa túi cho Thúc Hàm Thanh: “Cho anh hết.”
Thúc Hàm Thanh gian nan mà ôm vào trong ngực: “…… Vân Ánh, em có thể giữ giúp anh không?”
Vân Ánh vội vàng nhận lấy, ánh mắt đảo một vòng giữa Vinh Hoa và Thúc Hàm Thanh, trong ánh mắt tràn ngập thăm dò: “Anh Thúc, Tiểu Vinh, các anh là……”
Thúc Hàm Thanh cười cười với Vân Ánh: “Anh lên xe trước.”
Cậu vừa quay đầu lại mới phát hiện xe phía sau đã đầy người, cậu ở cửa xe có Mộ Diệp rồi ngồi lên, Mộ Diệp nhìn Thúc Hàm Thanh qua kính chiếu hậu, cậu vừa lên xe liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngón tay của Mộ Diệp nhẹ nhàng chuyển động chuỗi hạt trong tay, môi hơi mím, hắn hơi rũ mắt, ánh nắng chiếu rọi rất rõ ràng đôi lông mày tuấn mỹ và chiếc mũi cao thẳng của anh, có vẻ trong sạch lại trầm tĩnh.
Vinh Hoa giữ chặt Vân Ánh rồi lấy một viên tinh hạch từ cô, sau đó nhanh chóng đổi kịp Thúc Hàm Thanh, Tang Mại làm tài xế xe phía trước, anh ta quay đầu nhìn Vinh Hoa cũng lên xe.
Xe còn chưa khởi động, Vinh Hoa đột nhiên vỗ vỗ bả vai Mộ Diệp, đưa một viên tinh hạch: “Đây là tôi trả cho anh thay Hàm Thanh.”
Thúc Hàm Thanh: “…………”
Có đôi cậu khi thật sự thực không hiểu cậu nhóc này tý nào.
Mộ Diệp quay đầu lại nhìn viên tinh hạch, khóe miệng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, ý tứ trong lời nói cũng không rõ ràng: “Có một số việc, đã sớm không phải cứ trả là xong.”
Mộ Diệp không nhận tinh hạch, Vinh Hoa nghe hắn nói thì không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy tức giận vô cớ, ánh mắt như là đang nói anh đang nói cái rắm gì thế, nhưng lại không biết nên nói gì đáp lại hắn, giống như một chú cún con bị chó lớn bên ngoài đẩy ngã không thể lật người lại, vì thế chỉ có thể hướng ánh mắt về Thúc Hàm Thanh xin giúp đỡ.
Thúc Hàm Thanh duỗi tay bỏ tinh hạch vào trong túi Vinh Hoa: ‘’Tự tôi sẽ trả lại đội trưởng, cậu cất đi.”
Thế là cún con ra vẻ đắc ý.
Mà Mộ Diệp ngồi ở ghế trước vẻ mặt bình thản, nhưng đáy lòng lại giống như nhấc lên sóng to gió lớn.
Bây giờ ngay đến hai chữ Hàm Thanh cũng muốn cướp luôn sao?