Không Cẩn Thận Bị Mị Ma Bẻ Cong Mọe Rồi

Sau khi đưa Bùi Lê đến trường rồi trở về nhà, canh trong nồi vẫn còn chưa nguội, Kỳ Ẩn lười hâm lại, cũng xài luôn bát Bùi Lê đã ăn.

Sau khi dọn dẹp nhà bếp, điện thoại trên bàn ăn rung lên ong ong.

Kỳ Ẩn lau tay đi qua, trên màn hình hiện lên người gọi—— 【Quý bà mẫu thân】

Hắn cầm lên nhận cuộc gọi.

“Alo, con trai cưng, đang làm gì đó?” Một giọng nữ vang lên nền ồn ào từ đầu bên kia điện thoại.

Kỳ Ẩn ném khăn tay, đáp: “Vừa mới ăn tối xong.”

Bên đó có một chiếc xe chạy ngang qua, không ngừng truyền ra tiếng gầm rú của ô tô.

Kỳ Ẩn nghe được tạp âm, sau đó người phụ nữ nói: “Hiện giờ mẹ và bố con đang ở nước ngoài, tết nguyên đán cũng không có ý định trở về, con tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”

Kỳ Ẩn cũng đã quá quen với điều này từ lâu.

Từ nhỏ hắn đã không ở cùng với bố mẹ trong một thời gian dài. Bố của Kỳ Ẩn là nhiếp ảnh gia, thường xuyên đi đến các quốc gia khác nhau để thu thập tài liệu. Theo lời kể của mẹ hắn, hai người gặp nhau trên đường, hai vợ chồng yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, không bao lâu đã ở cùng nhau rồi.

Sau khi sinh Kỳ Ẩn, hai vợ chồng ở cùng con đến đầy tháng, sau đó lại đi ra ngoài. Mấy tháng không trở về nhà, về nhà không được mấy ngày liền rời đi, chuyện này đều xảy ra thường xuyên.

“Con biết rồi. Bố mẹ chơi vui vẻ, con biết tự chăm sóc mình.” Kỳ Ẩn ngoan ngoãn nói.

Sau đó trò chuyện với người phụ nữ trong chốc lát, khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Kỳ Ẩn bỗng nhiên gọi bà, nói: “Mẹ, con gặp được một loài người thơm lắm.”

“Ồ?” Người phụ nữ hứng thú, “Nó như thế nào?”

Kỳ Ẩn nghĩ nghĩ, “Thơm lắm, con ngửi rồi chỉ muốn nhốt cậu ấy lại, không muốn để người khác biết được mùi đó của cậu ấy.”

Hắn rất nghiêm túc, không giống như nói đối.

“…” Người phụ nữ im lặng mấy giây, “Con à, Mị Ma chúng ta ấy à, đúng là rất nhạy cảm với mùi của loài người, lúc đầu mẹ cũng bị thu hút bởi mùi của bố con. Nhưng mà. . . mẹ hỏi con một câu hỏi trước, hiện giờ mối quan hệ của con và cậu ta là cái gì?”

Giọng điệu Kỳ Ẩn trang trọng, “Mối quan hệ gần như là bạn trai.”

Người phụ nữ: “Còn chưa chính thức quen nhau à.”

Kỳ Ẩn: “. . . Chưa, nhưng mà nhanh thôi.”

Người phụ nữ có chút lo lắng, “Con trai. Nếu con ở bên nhau với cậu ta rồi, mẹ cũng muốn nói với con một câu, chỉ là người yêu, con đừng có lòng ham chiếm hữu mạnh như vậy. Huống chi còn chưa xem bát tự thế nào, con đã muốn nhốt người ta rồi?”

“Nhưng mà không phải khi đó mẹ với bố phát triển rất nhanh sao?” Kỳ Ẩn nói.

Người phụ nữ lập tức phản bác, “Cái này không giống!”

Kỳ Ẩn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bên tai vang lên từng tiếng roẹt roẹt,, hắn chỉ nghe đầu bên kia nói tín hiệu không tốt, sau đó thì cúp điện thoại.

“Ài, mình còn chưa nói xong.” Nhìn cuộc gọi kết thúc, Kỳ Ẩn bực bội xoa xoa cái ót.

Nhưng mà hắn thật sự rất thích mùi của Bùi Lê.

Đứng trong phòng khách trống trải, trong đầu Kỳ Ẩn cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay..

Bùi Lê trên giường đặc biệt ngoan, hai cánh tay cứ ôm hắn như thế, chân cũng vòng qua eo hắn, đôi mắt ngấn nước, tiếng thở hổn hển thoát ra từ miệng rất êm tai, bên dưới cũng chịch rất sướng.

Kỳ Ẩn xoa mũi không nói lời nào, tai đỏ bừng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Sau mông, một cái đuôi hình trái tim nhô ra từ cạp quần, điên cuồng lắc lư tựa như phát điên, chóp đuôi hình trái tim hiện lên màu hồng nhạt. Cái này không phải là cái đuôi của Mị Ma xinh đẹp gì, trông giống như là một cái đuôi cún hơn.

Sau khi vội vàng trở về phòng lấy sách, Bùi Lê liền ngựa không dừng vó chạy đến tòa nhà giảng dạy, mãi cho đến tận mười giờ tối mới học xong ba tiết môn chuyên ngành, cuối cùng cũng kết thúc một ngày huyễn hoặc này.

Trên đường trở về, Hàn Mạt nhắn tin vào trong nhóm hỏi Bùi Lê có đi ăn khuya không.

Hiện giờ Bùi Lê đang bị đau lưng, chỉ muốn nằm thôi.

【:P】: Không đi

【:P】: Tụi bây đi đi

Về đến phòng, một tin nhắn từ một người có ghi chú là【Tệ Tử】 hiện lên trên màn hình.

【Tệ Tử】: Ê, Rắm Con, tết nguyên đán có về không?

【Tệ Tử】: Chúng ta đi chung.

Bùi Lê bấm vào khung trò chuyện của hai người, gõ chữ trả lời.

【:P】: Chắc là không

【:P】: Hai ngày trước tao có gọi cho bà tao.

【:P】: Bà nói tết này đi du lịch với mấy cụ trong tiểu khu.

【:P】: Tết nguyên đán này bà không ở nhà.

【:P】: Tao về nhà cũng không có ai.

Đối phương đáp lại.

【Tệ Tử】: Vậy được rồi, tao về một mình.

【Tệ Tử】: Tối mai mày có tiết không? Tao đến tìm mày ăn một bữa.

【Tệ Tử】: Hai tuần rồi chưa gặp đó.

【:P】: Không có tiết.

【:P】: Đến đi.

【Tệ Tử】: OK.

Bùi Lê rời khỏi Wechat, xem ngày một chút.

Ngày 26 tháng 12.

Lễ mừng năm mới của trường được tổ chức vào ngày 30/12, trước tết dương lịch một ngày.

Nói đến Lễ mừng năm mới, Bùi Lê nghĩ ngay đến Kỳ Ẩn.

Cậu bó tay toàn tập, Kỳ Ẩn nói cược với cậu, cược cái gì cũng để cậu ra, Bùi Lê nhất định phải nghĩ ra một cái gì đó thắng 100% mới được.

Suy nghĩ hôm nay Bùi Lê rối như mớ bồng bong, trở về ngủ một giấc rồi tính, sáng mai còn có tiết môn chuyên ngành nữa.

Lúc trở về, trong phòng ngủ không ai, Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt đã ra ngoài ăn khuya rồi.

Bùi Lê buông túi xuống, cầm áo ngủ và khăn mặt vào trong phòng tắm tắm rửa.

Buổi chiều ở nhà Kỳ Ẩn, trong phòng kéo rèm kín mít, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, Bùi Lê cũng không nhìn cẩn thận lắm. Hiện tại cởi ra mới phát hiện, trên người gần như không còn chỗ nào ngon nữa.

Phần trên cơ thể, từ thắt lưng đến bụng dưới, rồi đến xương sườn, ngực và lõm xương đòn đều có những vết màu hồng.

Hai chân, chưa kể đầu gối và cẳng chân là nơi bị nặng nề nhất. Thế mà trên mắt cá chân cũng có một dấu cắn.

Ngoại trừ thứ này, đùi trong của Bùi Lê vừa xót vừa đau, thậm chí còn có cảm giác còn lưu lại vật thể lạ.

Súc sinh mà.

Bùi Lê chửi ầm ở trong đầu, đánh cái bọt biển, cẩn thận kỳ cọ cơ thể mãi cho đến khi toàn thân đều bị nước nóng xối cho đỏ bừng, mới lau khô nước rồi mặc đồ ngủ đi ra ngoài.

Lại lau khô tóc đến một nửa, Bùi Lê leo lên giường.

Điện thoạn cạnh gối có hai tin nhắn đến từ 【7】.

Bùi Lê suy nghĩ một hồi, chạm vào.

【7】: (hình ảnh)

【7】: Cưng ơi, bắt đền em nè.

Kỳ Ẩn chụp rất rõ ràng.

Trong ảnh Kỳ Ẩn không lộ mặt, hắn nghiêng người giơ di động chụp, lộ ra non nửa lưng cùng cánh tay, đường nét eo lưng mượt mà, màu da trắng lạnh. Rất đột ngột chính là trên lưng có mấy vết cào sâu, phía trên vẫn còn rỉ máu.

Nhưng là cũng chỉ có một vài vết tích màu đỏ đó thôi.

Bùi Lê gần như trợn tròn mắt, gõ chữ trả lời hắn.

【:P】: Cần tôi gọi xe cứu thương cho cậu không? Nặng quá mà.

Có lẽ không ngờ sẽ nhận được trả lời, phải mất mấy phút sau đối phương mới trả lời.

【7】: ?

【7】: Bộ chuyện này không nghiêm trọng sao?

So với cậu thì nó chả là cái méo gì cả.

Chỉ là Bùi Lê không chắc tên này có muốn nói nhảm nữa hay không, cho nên cẩn thận mà lịch sự nhất có thể trả lời một câu ——

【:P】: Mời cậu cút.

Trả lời xong thì thoát khung trò chuyện với Kỳ Ẩn, chạm vào nhóm chát của ba người cùng phòng.

【:P】: Mấy anh em, tôi thăng trước nhé.

【:P】: Lúc về các cậu tự mở cửa nha.

Trần Vu Nhiên trả lời.

【Trần YR】: Chiều này cậu đi làm lừa kéo cối xay à?

【Trần YR】: Ngủ sớm thế.

Bùi Lê: …

Bùi Lê không tìm được cái cớ phản bác, cứ thế nắm chặt điện thoại, quay đầu ngủ thiếp đi.

Cậu đúng là rất mệt, mãi cho đến khi đồng hồ báo thức reo, ngay cả Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt về lúc nào cũng không biết.

Hàn Mạt có tiết học đầu tiên vào lúc 8 giờ sáng. Trần Vu Nhiên và Bùi Lê học tiết thứ hai, đúng lúc không trùng giờ với Hàn Mạt.

Trên cổ còn có dấu vết, Bùi Lê lấy áo len cổ cao từ tủ quần áo ra, sau khi mặc quần áo xong, Trần Vu Nhiên đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Bùi Lê tỉnh rồi thì “Há” một tiếng, “Người đẹp tỉnh rồi à?”

Bùi Lê kéo cổ áo một cái, đi ra ngoài chen ban công với Trần Vu Nhiên, “Tỉnh rồi.”

Trần Vu Nhiên lấy nước đánh răng, bắt đầu tìm lời nói: “Tết nguyên đán mày có về không?”

Bùi Lê nhét bàn chải đánh răng vào miệng, lắc đầu.

“Không về hả? Nghỉ ba ngày, cậu ở lại trường luôn sao?” Trần Vu Nhiên nghĩ tới một khả năng rất tệ, “Cậu không nói giỡn với tôi đấy chứ?”

Bùi Lê im lặng liếc cậu ta một cái, phun bọt trong miệng ra, “Tết này nhà tôi không có ai cả.”

Trần Vu Nhiên đầu óc thẳng thắng, không nghĩ đến cái gì khác,’’Bố mẹ cậu không về nhà sao?”

“Bố mẹ tôi ly hôn rồi, sau đó thì mạnh ai nấy tái hôn.”

Giọng điệu của Bùi Lê rất bằng phẳng, Trần Vu Nhiên nghe xong chỉ muốn tát vào cái mồm của mình một cái. Có điều cũng đúng, Trần Vu Nhiên nhớ lại cả một năm nhất cậu ta chưa từng nghe Bùi Lê nhắc đến bố mẹ của mình.

Bầu không khí bỗng nhiên lạnh xuống, vốn đang là mùa đông, đứng trên ban công mà khiến cho người ta cảm thấy lạnh cóng.

Bùi Lê chuyển chủ đề, “Có phải hôm nay khoa các cậu diễn tập cho Lễ mừng năm mới không?”

Trần Vu Nhiên thở dài một hơi, thuận thế nói tiếp: “Ừm.”

Bùi Lê và Trần Vu Nhiên đi đến tòa nhà dạy học, chỉ là Trần Vu Nhiên học ở lầu ba, cậu học ở lầu bốn.

Sau khi chào Trần Vu Nhiên, một mình Bùi Lê đi lên lầu, vừa lên cầu thang tầng bốn thì đã nhìn thấy có một người quen đang đứng ở xéo cửa lớp học.

Kỳ Ẩn đưa lưng về phía lấy Bùi Lê, đang nói chuyện với một nam sinh xa lạ.

Nam sinh chú ý đến đường ánh mắt, vô thức nhìn sang. Người đến người đi ở cầu thang không ai nhìn bọn họ, nam sinh đành phải chuyển ánh mắt trở về.

Kỳ Ẩn phát giác, nhíu mày không kiên nhẫn, “Lần trước tôi đã nói đừng đến tìm tôi nữa, cậu phiền thế. Cậu không hiểu lời tôi nói sao? Cần tìm người thông dịch cho cậu luôn không?”

Người đang nói chuyện với Kỳ Ẩn, chính là “Cún con” chặn hắn ở trong tòa nhà dạy học hôm qua, tên là Tần Nghị Đình. Cậu ta không buông tha nói, “Em không tin.”

Giọng điệu của Kỳ Ẩn rất tệ, “Cậu tin hay không liên quan méo gì đến tôi.”

Tần Nghị Đình là người toàn thân cơ bắp, cậu ta không tin, rõ ràng Kỳ Ẩn cũng cắn cậu ta rồi, sao hiện giờ lại trở mặt không quen biết chứ.

Sắp đến giờ học, Kỳ Ẩn không muốn tốn thêm thời gian với cậu ta nữa, quay người định trở về lớp học.

Tần Nghị Đình vội ngăn hắn lại, “Hay là tối nay anh ăn với em bữa cơm đi, ăn xong em xem như anh không muốn chấp nhận em, xem như em ngu xuẩn, không làm phiền anh nữa.”

Kỳ Ẩn nhíu mày, “Việc cậu ngu ngốc tôi còn biết sớm hơn cả cậu.’’

Tần Nghị Đình bỏ qua lời nói và thái độ gay gắt của Kỳ Ẩn, “Vậy anh ăn không?”

Kỳ Ẩn gật đầu, “Ăn. Cậu gửi định vị cho tôi đi.”

Thấy Kỳ Ẩn đồng ý, Tần Nghị Đình thở dài một hơi, “Em tới đón anh.”

Kỳ Ẩn: “Khỏi, tự tôi đi.”

Buổi chiều tan học, Bùi Lê liền đi đến một quán ăn, nơi mà “Tệ Tử” tìm được là một quán lẩu mới mở. Khi Bùi Lê tới, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng..

Nhưng “Tệ Tử” đã đặt bàn trước, Bùi Lê đi vào thì có người dẫn đi.

“Rắm Con, Rắm Con.” Người vẫy tay với Bùi Lê là một nam sinh, bề ngoài anh tuấn, một động tác thu hút rất nhiều sự chú ý.

 “Tệ Tử” này có tên đầy đủ là Tiền Triệt, là bạn nối khố của Bùi Lê. Lúc thi đại học không thể vào cùng trường với Bùi Lê, nhưng lại học cùng một thành phố với Bùi Lê. Thỉnh thoảng hai người họ lại ra ngoài để tụ tập cùng nhau.

Bùi Lê đi qua ngồi xuống ở đối diện Tiền Triệt, đặt ba lô xuống, “Thiếu gia, sao hôm nay đến sớm thế?”

Tiền Triệt gắp một miếng thịt lợn giòn cắn một miếng, “Tao đoán quán này sẽ có rất nhiều người, chiều lại không tiết, cho nên đến chiếm chỗ trước.”

“Gọi món chưa?” Bùi Lê hỏi, điện thoại trong tay run lên một cái.

Cậu mở ra.

【7】: Cưng à, người ngồi đối diện em là thằng nào thế?

Bùi Lê sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh.

“Gọi rồi.” Nói xong, Tiền Triệt cũng nhìn theo cậu, “Cậu nhìn gì thế?”

Ánh mắt Bùi Lê nhìn về phía trước bên trái, nhìn thấy Kỳ Ẩn đang chống cắm nhìn chằm chằm cậu.

Bùi Lê chú ý thấy đối diện Kỳ Ẩn cũng có người ngồi, là nam, thế là chuyển ánh mắt về giằng co với Kỳ Ẩn: “?”

Trả lời