Hà Lạc dùng cái đầu say rượu nặng nề suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới đây là cấp trên của quảng cáo hắn mới tiếp xúc gần đây, trước đó mọi người có gặp mặt một lần.
Lúc ấy trên bàn tiệc, tuy rằng tầm mắt tò mò của mọi người không khỏi dừng lại trên người hắn nhiều hơn chút, nhưng ánh mắt người này làm ký ức hắn khắc sâu, hơn nữa cùng họ với Hà Lạc cho nên Hà Lạc mới có thể nhớ rõ gã.
“Không ngờ Lạc Lạc còn nhớ rõ tôi, thực sự làm tôi rất vui vẻ, từ sau ngày cùng nhau ăn cơm đó, tôi vẫn luôn muốn gặp lại cậu một lần, không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này.” Giọng điệu của gã thuần thục như thể quan hệ hai người rất tốt, Hà Lạc nhẹ nhàng nhíu mày, vốn là tâm tình hiện tại đã khó chịu cực kỳ, chẳng qua cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Vu Mạn đã bàn bạc hợp đồng quảng cáo này rất lâu, hiện tại đúng là thời kỳ mấu chốt, nếu bị hắn phá hỏng, chị Mạn nhất định đánh gãy chân hắn, hắn đành nhịn xuống chịu đựng ứng phó.
“Hà tổng khách sáo rồi, tôi chỉ ngồi chơi bên này thôi, còn có công việc đang chờ, sợ là sắp phải đi, trợ lý còn ở bên ngoài chờ tôi.” Cố ý nói cho đối phương biết hắn không phải đi một mình tới đây.
Nghe thấy Hà Lạc sắp phải đi, ý cười trên mặt đối phương lập tức biến mất phân nửa. “… Vậy thật là đáng tiếc, tôi còn muốn nói chuyện một hồi với cậu, chỉ là Lạc Lạc là ngôi sao lớn, cũng có thể hiểu được, dù sao thì gặp được cũng là duyên phận, tôi cố ý lấy cho cậu một ly rượu, uống xong rồi hẵng đi.”
Hà Lạc nhìn rượu trước mắt, có hơi khó xử, đã nói mình còn công việc mà còn ép hắn uống rượu, hắn âm thầm xem thường đến mức sắp bay lên trời, vì để không đắc tội kim chủ nên vẫn ôn tồn từ chối. “Thật ngại quá Hà tổng, tôi còn có công việc đang chờ, ly rượu này thực sự tôi không uống được.”
Lúc này rượu mà Hà Lạc vừa bảo bartender pha được bưng lên.
“Hà Lạc tiên sinh, rượu vừa rồi ngài gọi đây ạ.” Còn cố ý lấy lòng nói với Hà Lạc, làm hắn muốn bảo đưa nhầm người rồi cũng không được.
Hà Lạc: “…” Sao lại xui như vậy, cứ thế này nhất định cho rằng mình nói sau đó còn có công việc là gạt người, ai mà còn công việc lại đi gọi thêm rượu, Hà Lạc bắt đầu hối hận.
Đối phương thấy dáng vẻ Hà Lạc xấu hổ thì cười rộ lên, không giáp mặt vạch trần tâm tư Hà Lạc. “Lạc Lạc, cậu không đến mức chút mặt mũi này cũng không cho tôi chứ.” Rượu trên tay càng đưa tới gần.
Nói đến nước này, mặt ngoài thì Hà Lạc cười hì hì, nội tâm thì thóa mạ đối phương, hắn chỉ có thể nhận rượu trên tay đối phương, nghĩ thôi đi, một ly cũng không say, chỉ là chờ đi làm lại bị lải nhải, dù sao mang mùi rượu đi quay chụp gì đó, vừa nghe đã thấy kỳ cục.
Hắn giơ ly vừa muốn ghé bên miệng, đột nhiên một bàn tay duỗi tới, cướp lấy rượu trên tay hắn, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, bởi vì động tác quá nhanh, hai người còn chưa phản ứng lại, cái ly đã trống trơn.
“… Khụ… Khụ… Ngại quá vị này, Lạc Lạc còn có công việc phải làm, thực sự không thể uống rượu, ly rượu này tôi uống thay cậu ấy, sau này có cơ hội nhất định sẽ để Lạc Lạc kính ngài một ly.” Tạ Đình Ngọc uống quá nhanh, bị ly rượu cay xè làm nước mắt chảy ra, anh khụ vài cái, vừa nói vừa lặng lẽ kéo Hà Lạc về phía sau mình.
Ly rượu kia vậy mà nửa đường lại bị người như trợ lý này uống mất, Tạ Đình Ngọc là một người vô hình ở trong nhóm, trong ấn tượng của người qua đường hoặc là fans qua đường thường không tìm được người này, cho nên lúc đứng chung với các thành viên khác thường bị hiểu nhầm là trợ lý nghệ sĩ.
Sắc mặt Hà tổng thay đổi, kế hoạch thất bại, thật là đáng chết, chẳng qua gã cũng không dây dưa nữa, sau khi Tạ Đình Ngọc xin lỗi thì nhanh chóng rời đi,
Tạ Đình Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa quay đầu đã thấy Hà Lạc nhìn anh đỏ vành mắt, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, chờ Tạ Đình Ngọc vừa quay đầu nhìn hắn thì lập tức rơi xuống như trân châu, nhu nhược đáng thương.
“… Hức… Tiểu Ngọc, em cho rằng anh mặc kệ em rồi.” Hắn ôm chặt người trước mặt, ấn mặt Tạ Đình Ngọc vào trong lồng ngực mình, suýt chút nữa làm cho anh không thể hô hấp.
“Hức… Có phải anh và tên Phương Bạch kia ở bên nhau rồi không… Hức… có phải các anh còn làm rồi không… Hức… vì sao lại là Phương Bạch… vì sao không phải… không phải… Ưm ưm ưm…” Còn chưa nói xong đã bị Tạ Đình Ngọc bịt kín miệng.
Cậu ta thực sự yêu cậu ta mà! Tạ Đình Ngọc vì cảm tình của Hà Lạc mà cảm động lại áy náy, nhưng người ở nơi này phức tạp, thực sự không phải lúc để thảo luận cái này.
“… Lạc Lạc, em đừng hiểu lầm, anh và Phương Bạch không phải quan hệ tình nhân, chuyện này để sau anh giải thích cho em, hiện giờ em trước tiên ngoan ngoãn đi quay chụp đã được không, chờ sau khi em kết thúc thì anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em được không.” Tiếng cảnh cáo bồi thường tiền còn vọng bên tai Tạ Đình Ngọc.
“… Ư… Các anh không ở bên nhau?” Những lời này quả thực lôi Hà Lạc đang tuyệt vọng về lại nhân gian, Tiểu Ngọc sẽ không lừa mình, cho nên bọn họ không phải tình nhân, mình còn cơ hội! Hà Lạc luôn không có chỉ số thông minh lần này lại nhanh chóng bắt được trọng điểm.
Cứ như vậy Hà Lạc bị Tạ Đình Ngọc vô cùng lo lắng và trợ lý hộ tống lên xe, trước khi đi Hà Lạc còn mở cửa xa ra, để Tạ Đình Ngọc bảo đảm tan tầm sẽ lập tức tới gặp hắn, nhất định nói rõ ràng với hắn mới vô cùng đáng thương rời đi.
Cuối cùng cũng xua tay tiễn Hà Lạc đi, Tạ Đình Ngọc mệt đến mức ngồi liệt trên mặt đất trong bãi đỗ xe ngầm, cuối cùng cũng giải quyết một chuyện lớn, thần kinh căng chẳng một khi thả lỏng, những tri giác khác trên người cũng sẽ dũng mãnh xông lên.
Anh cảm thấy cả người mình nóng bừng, đầu cũng đột nhiên mơ màng, nhìn bốn phía trời đất quay cuồng, anh che đầu rên rỉ, thật kỳ quái ly rượu kia có độ cao vậy sao, tác dụng chậm lợi hại như vậy?
Tạ Đình Ngọc choáng không đứng dậy nổi, toàn thân tê dại nổi lên cảm giác ngứa ngáy, đặc biệt là dương vật thân dưới, vậy mà lại cứng lên vào lúc này, anh run rẩy che lại thân dưới, muốn hỏng mất, giờ mới ý thức được, ly rượu kia có thể bị bỏ thuốc, đáng chết, diện mạo kia của Hà Lạc vẫn luôn trêu chọc nhiều phiền toái như vậy, Tạ Đình Ngọc cảm thấy mình cũng muốn khóc.
Ý tưởng duy nhất hiện tại chính là run rẩy mở di động ra, anh phải gọi cho Chu Kha tới cứu anh, trước khi anh hoàn toàn mất đi ý thức.
Kết quả di động lấy ra được rồi nhưng nửa ngày trời không ấn được dãy số chính xác, hô hấp anh dồn dập, cảm giác mình nóng không thở nổi, duỗi tay kéo cổ áo ra, nút áo sơ mi bị kéo rơi mất hai cái.
Cọ xát nửa ngày cuối cùng cũng gọi được điện thoại cho Chu Kha, chỉ là vừa mới tút hai cái, một bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh đột nhiên cầm điện thoại trước mắt anh đi, ngón tay ấn một cái cúp điện thoại.
Tạ Đình Ngọc chậm chạp ngẩng đầu, trong lúc mơ hồ thấy được mặt Nhược Thần, anh chưa từng khát vọng gì như bị nghiện thế này, nhưng hiện tại lại biết cảm giác đó là như thế nào.
Anh mất lý trí ôm lấy đùi người trước mặt, tay nóng rực như muốn bốc khói chui vào trong ống quần người nọ, tham lam dán lên cẳng chân hơi lạnh.
“Thật là một đứa nhỏ đáng thương.” Ngoài miệng thì nói anh đáng thương, nhưng ý cười trong mắt Thẩm Nhược Thần lại rất rõ ràng, đây chính là con mồi đóng gói mình thật đẹp, đưa tới trước mặt thợ săn, hắn đành không khách sáo hưởng dụng.
Thẩm Nhược Thần ôm ngang Tạ Đình Ngọc lên, nhét vào trong xe mình.