Tiệc sinh nhật của Vệ Trác được tổ chức rất lớn, loại người xuất thân từ tầng lớp thấp như tôi chưa từng thấy buổi tiệc lớn tới vậy. Những vị khách tới buổi tiệc không mặc lễ phục trang trọng, ăn uống tao nhã linh đình như tôi tưởng tượng. Mà đây là một buổi tiệc cuồng hoan được tổ chức trong một căn biệt thự tư nhân, những ngọn đèn sặc sỡ đủ màu sắc ở nơi này khiến người ta hoa cả mắt, mọi người hút thuốc uống rượu, nhảy nhót đánh đố nhau, thậm chí còn có những người hôn nhau say đắm trước mặt mọi người. Có lẽ do vị thái tử này không thích gò bó nên tiệc sinh nhật được làm theo cách vô cùng tùy tiện phóng khoáng.
Tôi cẩn thận quan sát một lúc thấy phần lớn khách đến là những người trẻ tuổi, còn có một vài người nổi tiếng ở trong giới biết tụ tập ăn chơi, tôi gọi bọn họ là đám bạn xấu của Vệ Trác. Trước đây khi Vệ Trác bắt nạt tôi ở trường có một vài người trong số hạ đi theo đấm đá, tôi có ấn tượng rất sâu sắc với bọn họ cho nên khi nhìn thấy bọn họ tôi đều cố ý né tránh, chỉ là không muốn vướng thêm phiền phức vào người.
Tôi tới khá trễ, chỗ này nhiều người như vậy nên cũng chẳng ai để ý tới tôi, tôi cũng không tìm thấy bóng dáng Vệ Trác, tiếng nhạc ầm ĩ khiến đầu tôi đau nhức. Nhưng tôi vẫn phải tìm được Vệ Trác, nếu không hắn lại cho rằng tôi không chịu tới sẽ làm ầm ĩ nóng nảy một trận, đến lúc đó người đau khổ chẳng phải ai khác ngoài tôi ra.
Tục ngữ nói không sai, càng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, quả nhiên khi tôi đang đi giữa đám đông đã bị đám ngốc đó túm lại.
“Ù uôi, ai đây? Đây không phải là anh Vu của chúng ta sao!” Hai chữ ‘Anh Vu’ được thốt lên vô cùng mỉa mai, người mở miệng là kẻ luôn quanh quẩn suốt ngày bên cạnh Vệ Trác, là con chó săn số 1, tôi không nhớ được tên của hắn ta mà chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn ta cực kỳ xấu xí, quá xấu, tạm gọi hắn ta là tên xấu xí đi.
Tên xấu xí không nói hai lời đã nắm lấy bả vai kéo tôi tới trước mặt mọi người, lớn tiếng ồn ào: “Nào nào nào, để tôi giới thiệu cho mọi người cái này, vị này là Vu Nguyên Dực, trước mắt chính là người yêu mới của Vệ Ca nhà chúng ta.”
Những lời này của hắn ta khiến tôi cực kỳ khó chịu, cảm giác giống như tôi là thú cưng của Vệ Trác vậy, có điều cẩn thận ngẫm lại lời của hắn thì đúng là như vậy, dù sao thì chuyện tôi lấy lòng Vệ Trác lúc này cũng chẳng khác gì so với thú cưng của hắn hết.
Mọi người nghe thấy vậy đều đổ dồn ánh mắt lên trên người tôi, giống như tôi là một con thú được trưng bày trong sở thú cho du khách thoải mái ngắm nhìn vậy. Chân tay hơi luống cuống, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng cái tên nhị thế tổ này cũng không phải người dễ chọc, nên tôi chỉ có thể nhẫn nhịn lửa giận vào trong.
Đang lúc tôi loay hoay không biết nên thoát ra như thế nào thì có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cậu đừng gây khó dễ cho người ta nữa, cậu không thấy bây giờ cậu ấy đang rất khó chịu sao?”
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một chàng trai với vẻ ngoài tinh xảo đẹp đẽ, khuôn mặt hắn mang theo cảm giác điềm tĩnh dịu dàng, trên người còn tỏa ra khí chất của con nhà giàu được dạy dỗ đúng đắn. Hắn bỏ bàn tay của tên xấu xí ra khỏi bả vai tôi, sau đó kéo tôi ra khỏi đám người, hơi cúi đầu xuống hỏi: “Cậu tới tìm Vệ Trác sao?”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong suốt không dính tạp chất của hắn, vô thức thả lỏng cảnh giác, chậm rãi gật đầu. Cậu ta mỉm cười nói: “Tôi dẫn cậu đi tìm cậu ấy.”
Hiếm thấy trong số đám bạn của Vệ Trác có một người lịch sự tao nhã như vậy, trong lòng tôi dần tăng thêm thiện cảm với hắn. Hắn kéo cánh tay dẫn tôi tới trước một phòng nghỉ, tôi nghĩ Vệ Trác ở bên trong đang định hỏi thì đã bị hắn bất ngờ đẩy mạnh vào phòng trong khi mất cảnh giác.
Tôi ngã mạnh xuống mặt đất, nhìn hắn đi vào phòng với nụ cười trên mặt, sau đó chậm rãi đóng cửa lại. Trong lòng tôi vang lên tiếng chuông báo động biết chuyện không ổn vô thức lùi lại phía sau muốn cách xa hắn một chút.
Hắn vẫn ung dung nhàn nhã nhìn tôi, thong thả bước đến trước mặt tôi, cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Nghe nói dạo gần đây Vệ Trác rất thích cậu, có phải không?”
Tôi cúi đầu không muốn trả lời câu hỏi của hắn, bởi vì khuôn mặt đạo đức giả kia thật sự khiến tôi bị sốc, tôi không thể ngờ được rằng có người có thể che giấu bản chất ác độc của mình tốt tới vậy.
Hắn thấy tôi không trả lời liền ngồi xổm xuống, nghiêng đầu tiếp tục tự giới thiệu bản thân: “Quên chưa giới thiệu, tôi tên là Vương Tử Khâm, là bạn của Vệ Trác.”
Vương tử cái gì chứ, tôi còn là công chúa đây này, hắn chẳng có một chút gì giống với vương tử cả, gã này đã quen được nhường nhịn nhượng bộ rồi. Hắn thấy tôi vẫn từ chối nói chuyện với mình thì lập tức tìm cổ áo dùng sức kéo tôi đứng dậy.
Vẻ mặt hắn nhìn tôi tò mò, không hề do dự hỏi: “Cậu hầu hạ Vệ Trác như thế nào vậy? Tôi nhớ trước kia cậu ta chẳng có chút hứng thú nào với nam giới, cậu làm cách nào mà quyến rũ được cậu ta vậy?”
Nhìn thấy hắn như vậy, tôi đã tin chắc rằng hắn chỉ muốn tới tìm tôi gây sự, cố ý muốn nhục mạ tôi khiến cho tôi phải khó xử, quả nhiên bắt nạt kẻ yếu chính là chuyện mấy kẻ bạo hành thích làm nhất. Nghĩ tơi đây trong lòng tôi lâp tức nảy ra một kế sách, với tình hình hiện tại tôi chẳng thể đánh lại hắn, chỉ có thể tạm thời hùa theo hắn thôi.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình lại, gắng gượng nở một nụ cười trên đôi môi, nhẹ nhàng nói: “Cậu tò mò lắm phải không? Vậy cậu có muốn thử hay không?”
Có lẽ không ngờ tôi bạo dạn tới như vậy, Vương Tử Khâm lập tức ngẩn ngừoi ra, sau đó lại trở về với khuôn mặt như hồ ly, buông lỏng cổ áo của tôi ra, lùi về sau một bước: “Tôi không có hứng thú với nam giới.”
“Trước khi ngủ với tôi, Vệ Trác cũng nói như vậy.” Tôi tươi cười nhìn hắn, sau đó tiến một bước tới gần trực tiếp vòng tay ôm eo hắn.
Mặc dù hắn đã rất cố gắng để che dấu đi sự bối rồi của mình nhưng vẫn bị tôi dễ dàng phát hiện ra, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhóc còn quá non.
Tôi nhân lúc hắn không chú ý đã nắm lấy cổ áo đẩy hắn ngã lên trên sô pha, không để hắn kịp phản ứng lại đã sải bước cưỡi lên trên eo hắn, hắn muốn nhấc người dậy đã bị tôi dùng tay đẩy ngã ra sau. Rốt cuộc hắn ngồi dậy không được chỉ có thể vươn tay đẩy bả vai tôi ra, trong giọng nói mang theo sự hoảng hốt: “Cậu, cậu đừng…”
Tôi nắm lấy tay hắn, cười nói: “Không sao đâu, cứ thử đi, chẳng lẽ cậu không tò mò sao?”