Không Cẩn Thận Bị Mị Ma Bẻ Cong Mọe Rồi

Bùi Lê thu tầm mắt lại, nói với Tiền Triệt: “Không có nhìn gì cả.”

Tiền Triệt nói rất nhiều, sau khi đồ ăn bưng lên thì gắp một miếng cho vào miệng, sau đó cứ liên thiên không dứt, đầu tiên là hỏi Bùi Lê gần đây học nhiều không, tết nguyên đán ở lại trường có dự định gì không, sau đó còn nói sau khi thi cuối kỳ xong sẽ định đi đâu đó chơi một tuần mới về.

Bùi Lê thỉnh thoảng đáp lại, điện thoại bên cạnh run lên không ngừng.

Cậu cầm lên xem, quả nhiên đều là tin nhắn của Kỳ Ẩn gửi.

7 : Đến WC.

7 : Đến WC.

7 : Đến WC.

“Ai nhắn tin cho mày thế?” Tiền Triệt bỏ thịt vào trong nồi lẩu, liếc qua di động trên tay của Bùi Lê.

Không chờ Bùi Lê trả lời, Tiền Triệt bỗng nhiên nói: “Mày đừng nói với tao là mày có bạn gái rồi nha, tao không chấp nhận.” Cậu ta lại lặp lại lần nữa, “Xem như là phụ huynh của mày, tao không chấp nhận!”

Bùi Lê úp điện thoại di động xuống, “Sao mày lại là phụ huynh của tao?”

Tiền Triệt cây ngay không sợ chết đứng, “Tao lớn hơn mày ba tháng, nhìn mày lớn lên, còn không tính là phụ huynh của mày à.”

“…” Khóe mắt của Bùi Lê liếc thấy Kỳ Ẩn sắp nhảy dựng lên, không tranh cãi với Tiền Triệt nữa, cậu đứng lên, “Tao đi WC.”

Thấy Bùi Lê rời đi, Kỳ Ẩn cũng buông đũa đúng dậy.

Tần Nghị Đình vội hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Từ khi bắt đầu Kỳ Ẩn đã đứng ngồi không yên rồi.

“Đi vệ sinh.” Kỳ Ẩn xoay người.

Tần Nghị Đình thở dài một hơi, “Ừm. . . em còn tưởng rằng anh muốn chuồn.”

Nghe xong, Kỳ Ẩn quay đầu, giọng điệu thêm chút chắc chắn, “Cũng chưa chắc không.”

Tần Nghị Đình mím môi một cái, “Vậy em ở đây chờ anh.”

Kỳ Ẩn lười trả lời cậu ta, vội đi tìm Bùi Lê.

Mặc dù Kỳ Ẩn gửi tin nhắn bào Bùi Lê đến nhà vệ sinh, nhưng cũng không đợi Bùi Lê bước vào mà đã kéo cậu đến một nơi yên tĩnh ở phía bên kia.

“Cưng à, cậu ta là ai vậy?” Kỳ Ẩn nhìn Bùi Lê nói tiếp, “Hôm nay anh có tiết nên không nhắn tin cho em, anh đúng là đáng chết mà.”

Bùi Lê không biết Kỳ Ẩn lấy lập trường gì mà nói ra lời này. Tuy nói sau này không liên lạc với Kỳ Ẩn nữa, nhưng Bùi Lê cũng chẳng biết tại sao lại hỏi: “Người đàn ông ngồi đối diện cậu thì sao?”

Nói xong mới phát giác, hình như mình cũng không có lập trường gì.

Kỳ Ẩn thích câu hỏi này của Bùi Lê, lập tức giải thích với Bùi Lê: “Trước kia từng hút tý máu, là cậu ta quấn lấy anh đấy. Ăn xong bữa này, anh nhất định sẽ không còn bất kỳ liên lạc nào với cậu ta nữa.”

Hắn bổ sung nói: “Không chỉ có cậu ta, trước đó đều xóa hết, anh rất sạch sẽ nha.”

Hiện giờ Bùi Lê rất chắc chắn rằng tên Mị Ma này không có hứng thú giao tiếp với con người, mục đích chỉ là ăn máu mà thôi. Cậu nghĩ nghĩ thì không tiếp tục chủ đề này nữa, đẩy Kỳ Ẩn đang sáp lại gần ra, nói: “Tôi đã nghĩ ra chúng ta cược gì rồi.”

Kỳ Ẩn: “Em nói đi.”

Bùi Lê: “Cược xem trường có bắn hoa vào đêm Lễ mừng năm mới hay không.”

Có một năm từng xảy ra sự cố bắn bắn pháo hoa ở trong trường. Một sinh viên năm ba muốn tỏ tình với cô gái mà mình thích, tự mua pháo hoa bắn ở trong trường học, kết quả thao tác không đúng cách dẫn đến tận mấy người bị thương.

Kể từ đó, nhà trường đã cấm học sinh đốt pháo hoa trong trường. Trước kia, trường thường bắn pháo hoa chúc mừng đêm vào Lễ mừng năm mới, sau khi xảy ra sự kiện đó, Lễ mừng năm mới hồi năm trước và năm ngoái cũng không không bắn.

Năm nay cũng thế, ba tuần trước tết, cái group lớp đã lục tục ngo ngoe bắt đầu gửi tin thông báo của Phòng giáo vụ—— học sinh không được phép đốt pháo hoa dưới mọi hình thức trong trường.

Bùi Lê hơi nâng cằm lên, “Tôi cá không bắn.”

Kỳ Ẩn yên lặng nhìn Bùi Lê, “Vậy thì anh chỉ có thể chọn bắn rồi.”

“Ừm.” Bùi Lê nói xong cũng muốn rời đi.

Kỳ Ẩn mở miệng: “Cưng à, chuyện em hứa với anh không thể không giữ lời đâu đấy.”

Bùi Lê quay đầu, “Cái gì?”

“Nếu anh thắng, em sẽ hẹn hò với anh.” Kỳ Ẩn nhắc nhở.

Nhưng mà nhà trường hoàn toàn không cho bắn pháo hoa, cậu thắng gì mà thắng.

Bùi Lê yên lặng nghĩ ở trong lòng như thế.

“Tôi biết rồi.” Cậu nói.

Kỳ Ẩn hài lòng gật đầu, cùng Bùi Lê trở về, lúc sắp rời khỏi, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay của Bùi Lê, giọng điệu gấp rút, “Em còn chưa nói với anh, tên ngồi đối diện của em là ai? Hiện giờ anh bắt đầu nổi máu ghen rồi đấy!”

Bùi Lê nói: “Bạn nối khố của tôi! Đúng rồi, chừng nào cậu đưa lại quần áo cho tôi?”

Kỳ Ẩn nói: “Hôm nay anh về ký túc xá ngủ, anh sẽ mang đồ đến cho em, lát nữa chúng ta cùng về nha?”

Bùi Lê lập tức lắc đầu, “Không được. Tối tôi đến phòng của cậu lấy, số phòng cậu bao nhiêu?”

Kỳ Ẩn đáp: “312.”

“Ờ.”

Nói xong Bùi Lê liền đi, không cho Kỳ Ẩn có cơ hội giữ lại.

Nhìn thấy cuối cùng Bùi Lê cũng đã trở về, Tiền Triệt gắp miếng thịt cho cậu, “Đi vệ sinh kiểu gì mà lâu thế.”

Bùi Lê bất đắc dĩ nói xạo, “Nhiều người.”

Sau khi Kỳ Ẩn trở về, chưa đầy một lát đã cùng cậu thiếu niên ngồi đối diện đứng dậy rời đi.

Bùi Lê gắp miếng thịt bò, không có nhìn qua.

Tiền Triệt đem xốp giòn thịt hướng phía trước đẩy, nhìn hai mắt trong nồi lại nhìn hai mắt Bùi Lê.

Trong quán lẩu càng ngày càng nhiều nhiều, Bùi Lê đang cố gắng ngăn chặn những âm thanh đang chui vào trong tai cậu.

Tiền Triệt khó xử mà gõ lên bàn hai cái, gọi cậu: “Bùi Lê, hai ngày trước tao có gặp chú.”

“?” Bùi Lê ngẩng đầu, “Chú nào?”

“Thì. . . bố của mày, Bùi Mẫn Tri ấy.” Tiền Triệt sờ sờ gáy, vẻ mặt khó xử, “Chú ấy đến trường của tụi tao. Tao muốn giả vờ không nhìn thấy. Nhưng chú ấy lại nhìn thấy tao, còn gọi tao lại.”

Bùi Lê hỏi: “Ông ấy gọi mày làm gì?”

Tiền Triệt nói: “Chú ấy nói chú ấy và dì Chu đến thăm con, muốn đi thăm mày, nhưng mày đã chặn số chú ấy rồi, không liên lạc được với mày, cho nên bảo tao nhắn lại với mày. Nhưng mà, mục đích của bữa này không phải để nói cái này với mày đâu.’’

Tiền Triệt muốn giải thích rõ ràng.

Lúc trước sau khi bố mẹ của Bùi Lê ly hôn thì rất nhanh đã có gia đình mới của mình. Bùi Mẫn Tri tìm được một người vợ mới họ Chu, cũng là kết hôn lần hai, con trai cũng cỡ tuổi của bọn họ, còn học cùng trường đại học với Tiền Triệt

“Ừm.” Bùi Lê giọng điệu rất bình thản, “Tao biết rồi.”

Tiền Triệt thử thăm dò hỏi: “Mày định thế nào?”

Nước lẩu trong nồi sôi lên ùng ục.

Bùi Lê chọc miếng thịt trong chén, “Lát về bỏ chặn ông ấy.”

Tiền Triệt chỉ có thể gật đầu. Cậu ta biết rõ gia đình của Bùi Lê thế nào, không cách nào dùng góc độ người ngoài mà cho Bùi Lê ý kiến gì.

Ăn một bữa đã gần tám giờ. Nhiệt độ gần đây đã giảm đáng kể, gió đêm càng lạnh hơn.

Hai người bắt xe về trường của mình.

Sau khi Bùi Lê về đến phòng, Trần Vu Nhiên và Hàn Mạt còn đang lên lớp. Cậu thu dọn quần áo của Kỳ Ẩn, nhân tiện cũng sắp xếp lại quần áo và áo khoác vắt ở trên ghế.

Khi cầm chiếc quần ở lớp dưới cùng lên, một tấm thẻ rơi ra khỏi túi.

Bùi Lê nhặt lên xem xét, là một tấm thẻ trường, trên đó có tên và mã số sinh viên của Kỳ Ẩn.

Là đêm hôm đó Kỳ Ẩn đã cố gắng nhét cho cậu.

Bỏ luôn thẻ trường vào túi, Bùi Lê xách đồ đi xuống lầu. Nhưng sau khi gõ cửa, bạn cùng phòng của Kỳ Ẩn mở cửa nói Kỳ Ẩn còn chưa về.

Bùi Lê giao quần áo cho bạn cùng phòng, nhờ cậu ta đặt ở chỗ của Kỳ Ẩn.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Bùi Lê thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày sau đó, điện thoại của Bùi Lê vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tin nhắn trong nhóm, gần như không có tin nhắn cá nhân nào. Cậu còn có hơi chưa quen.

Trước khi bắt đầu Lễ mừng cuối năm, ba người cùng phòng không nhanh không chậm đi ăn tối rồi mới chạy đến hội trường diễn tập.

Khi đến nơi thì đã gần chật kín người, bọn họ không còn cách nào chỉ đành phải ngồi ở phía sau, ba người chen vào hai ghế.

Trên căn bản là mỗi khoa một tiết mục.

Có lẽ là bởi vì Kỳ Ẩn quá nổi tiếng, vở kịch của khoa Khoa học máy tính vừa mở màn thì tiếng hoan hô vang lên đến gần như sụp cả mái nhà. Bùi Lê thậm chí còn nhìn thấy xa xa có người cầm biểu ngữ nữa.

Kỳ Ẩn đứng trên sân khấu, hắn đóng vai nữ, mặc một chiếc váy nặng nề, trên mặt hóa trang, môi mỏng ửng đỏ, đôi mắt hẹp hơi nhướng lên, dáng vẻ tinh xảo..

Bùi Lê cách khá xa, lại thêm xung quanh âm thanh ồn ào, đợi đến diễn xong cũng không biết đang diễn cái gì.

Chỉ là lúc hạ màn chào cảm ơn, một giọng nói được khuếch đại bởi micro không dây hiệu Ong Nhỏ không biết từ đâu vang lên.: “Kỳ Ẩn! Bố đây yêu anh!”

Âm thanh mang theo sóng to gió lớn, rất nhiều người ồn ào theo.

Bùi Lê không chịu được, vội vàng bịt lỗ tai, ánh mắt lại nhìn về phía Kỳ Ẩn đang nắm váy trên trên sân khấu.

Người này cũng không có phản ứng gì, nhìn thoáng qua chỗ nơi phát ra giọng nói rồi rời đi.

“Chậc chậc chậc.” Trần Vu Nhiên sờ cằm cảm thán, “Ông anh này đúng là nam nữ đều giết tất.”

Hàn Mạt ngồi ở giữa, phát ra đồng ý, ‘’Ờ, cậu cũng bị giết đấy.”

Trần Vu Nhiên huých Hàn Mạt một cái, “Tôi hoàn toàn không xem là thích nha, được chưa?”

“…”

Bùi Lê đang suy nghĩ gì đó, cho nên không xem kỹ mấy tiết mục phía sau.

“Ài, đáng tiếc.” Bùi Lê nghe được người bên cạnh nói, “Năm nay náo nhiệt ghê, nhưng mà không bắn pháo hoa, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.”

Nghe xong từ “Pháo hoa”, trong lòng Bùi Lê khẽ nhúc nhích, nghiêng nghiêng đầu.

Tia sáng rất tối, không ai chú ý.

Bọn họ nói tiếp: “Đúng rồi, tôi nghe nói đáng lẽ năm nay không có kiểm soát chặt chẽ như vậy, nhưng mà có mấy chủ nhiệm sợ lại xảy ra chuyện, cho nên đã sớm đưa ra thông báo, nói không cho phép bắn pháo hoa.”

Hô hấp của Bùi Lê có chút dồn dập, lúc đầu thì không sao, nhưng càng đến gần thời điểm xác minh sự thật, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cậu cảm thấy thấp thỏm, trong bầu không khí như vậy, Bùi Lê không có cách nào bình tĩnh được.

Thời gian kế tiếp càng dày vò hơn, đợi đến khi MC tuyên bố Lễ mừng cuối năm kết thúc, không hề nói tới một chữ “Pháo hoa”, Bùi Lê mới thả lỏng nắm đấm một chút.

Cậu nói đúng rồi, trường hoàn toàn không bắn pháo hoa.

Cho nên sau tối nay, cậu và Kỳ Ẩn sẽ không còn một tý quan hệ nào rồi.

Bùi Lê nói không rõ hiện giờ là cảm giác gì, ngược lại cũng không có cảm giác nhẹ nhàng vì đã thoát khỏi Kỳ Ẩn như trong tưởng tượng.

Đám người có trật tự rời đi, Bùi Lê chen trong đám người đi tới cửa. Lúc gần đến cổng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng “Đùng”.

Nhịp tim Bùi Lê đập nhanh hơn, máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, sống lưng nóng bừng.

Đám đông bên ngoài kêu lên, màn đêm mờ mịt được ánh sáng chiếu rọi.

“Pháo hoa! Là pháo hoa!”

“Năm nay trường bắn pháo hoa kìa!”

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Sau âm thanh đó là những tiếng pháo hoa liên tục bắn lên trời rồi nổ tung.

Bùi Lê bị chen ra, đám người gạt cậu ra ngoài, pháo hoa như những bó hoa nổ tung trên bầu trời trống trải..

Ánh sáng rơi xuống chiếu sáng khuôn mặt của Bùi Lê, dường như cậu nghe thấy nhịp tim của mình đập thình thịch, một cơn gió lạnh thổi qua trên mặt, nhưng cậu không cảm thấy lạnh, đôi mắt sáng ngời, bên trong đều phản chiếu pháo hoa.

Tất cả mọi người chạy ra khoảng trống bên ngoài trường để xem pháo hoa, cầm điện thoại di động chụp ảnh, quay phim. Pháo hoa bắn lên hết đợt này đến đợt khác, tỏa ra tứ phía, chiếu sáng cả một vùng trời.

Xung quanh có vài cặp đôi xem đám người ngoài như không khí mà ôm hôn nhau như đúng rồi.

Bùi Lê nghe được có tiếng bước chân ở sau lưng, đôi tai lạnh lẽo được bàn tay ấm áp che lại, âm thanh lại truyền đến từ một bên khác ——

“Đẹp không?”

Bùi Lê sững sờ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cũng được chiếu sáng của Kỳ Ẩn, ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Chúc mừng năm mới nhé, bạn trai.”

Trả lời