Tôi không để ý sự ngăn cản của Vương Tử Khẩm, cố tình cúi người xuống hôn lên yết hầu của hắn khiến hắn bật lên một tiếng rên nhẹ đang cố kìm nén xuống, sau đó lại duỗi tay biệt miệng tôi lại: “Không được làm bậy…”
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn thấy vhắni ửng đỏ của hắn bỗng dưng nảy ra ý tưởng muốn trêu đùa, cố tình vươn đầu lưỡi liếm lên bàn tay đang che miệng mình. hắn vội thu tay trở lại như thể bị điện giật, vẻ mặt mang theo sự cảnh giác nhìn tôi, khiến tôi bật cười thành tiếng, cong khóe môi lên nói: “Rõ ràng là một đứa trẻ chẳng biết cái gì, sao lại phải giả vờ ra vẻ như mình mạnh mẽ lắm làm gì chứ?”
Vương Tử Khâm không ngờ tôi có thể nói ra những lời châm chọc hắn, sắc mặt trở nên mất tự nhiên những vẫn ra vẻ mạnh mẽ bình tĩnh như cũ, hắn cười lạnh hỏi ngược lại tôi: “Làm sao cậu biết tôi không biết chuyện gì hết?’
“Bởi vì cậu trông giống một con gà…” Tôi còn chưa nói hết lời đã bị hắn lật người đè xuống sô pha. Ánh mắt quay cuồng lửa giận từ trên cao nhìn xuống tôi, dường như chỉ một giây tiếp theo mồi lửa sẽ có thể đốt cháy tôi.
Hắn không nói lời nào đã cúi đầu xuống hôn tôi, có điều động tác quá nhanh không cẩn thận đã khiến răng nanh đập lên trên môi tôi, khiến tôi đau tới toát mồ hôi lạnh, vội đẩy đầu hắn ra: “Ngay cả hôn cũng chẳng hôn được à? Chuyện này Vệ Trác làm giỏi hơn cậu nhiều đấy.”
Mặt hắn đỏ bừng sau khi nghe câu nói ấy, đang định giải thích đã bị tôi ấn lấy sau gáy ép đầu hắn xuống dưới, hôn lên đôi môi của hắn. Khẽ cạy hàm răng vươn đầu lưỡi vào bên trong thăm dò, quấn quýt lấy chiếc lưỡi của hắn.
Phản ứng của hắn vừa cứng ngắc vừa ngây ngô, vụng về cố gắng đáp lại tôi nhưng cũng không mất nhiều thời gian để hắn học được vài kỹ năng, bắt đầu đảo khách thành chủ càn quét từng góc một trong khoang miệng tôi. hắn thay đổi góc hôn, dai dẳng mãnh liệt làm cho tôi gần như thở không nổi trước nụ hôn này.
Môi tôi có hơi tê dại thật sự không chịu nổi nữa đành dùng sức quay đầu đi tránh khỏi đôi môi của hắn, thở hổn hển, chẳng cần nhìn cũng biết giờ phút này khuôn mặt tôi chắc chắn đã đỏ ửng. Tôi cười nói: “Xem ra cậu học cũng nhanh đó chứ?”
Vương Tử Khâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu chủ động hôn lên cằm tôi, rõ ràng là rất hưng phấn, hắn lẩm bẩm nói: “Vậy cậu dạy tôi những thứ khác nữa đi.” Nói xong đã vươn tay vào trong vạt áo tôi muốn tiến thêm một bước nữa.
Mặc dù sự trong trắng hay trinh tiết gì đó của đàn ông chẳng đáng nhắc đến mà tôi cũng chẳng để ý tới chuyện này, nhưng tôi không muốn quan hệ tình dục với bất kỳ ai khác, nhất là một tên nhóc con chẳng có một chút kinh nghiệm nào như thế này. Tôi không muốn làm thì hắn nhất định sẽ động tay động chân làm tôi đau, đến lúc đó tôi chỉ có thể chịu đau khổ thôi.
Tôi vừa định ngăn hành động của cậu ta lại, đột nhiên cửa bị người ta đẩy thẳng ra, tôi giật mình khi quay đầu lại nhìn thấy Vệ Trác với khuôn mặt kinh ngạc đang đứng trước cửa. Khỏi phải nói sắc mặt hắn có bao nhiêu phần đặc sắc, giống hệt như một bức tranh với đủ loại màu sắc vậy.
Có phải là trùng hợp quá không? Tôi không kịp nghĩ nhiều đã thấy Vệ Trác nổi giận xông đến đấm một phát lên mặt Vương Tử Khâm, hắn cũng đứng yên chịu một đòn này.
Tôi nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đứng dậy ôm lấy Vệ Trác, mang theo vẻ mặt tủi thân và sợ hãi nói: “Cậu, sao giờ cậu mới đến…”
Vệ Trác dừng lại khi nghe thấy vậy, cúi đầu nhìn tôi, trên mặt mang theo sự áy náy và đau lòng, nói: “Cậu ta không làm gì cậu đúng không?”
Tôi rưng rưng nước mắt cắn môi lắc đầu, tuy rằng trên mặt tôi tỏ vẻ tủi thân đáng thương nhưng trong lòng lại thích muốn chết, cảm thấy giải Oscar cũng phải nợ tôi một cái tượng vàng.
Vệ Trác kéo tôi vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng tôi, không ngừng an ủi, thấp giọng nói câu: “Xin lỗi.”
Có thể nghe thấy ba chữ đó được thốt ra từ miệng của hắn khiến tôi có hơi kinh ngạc, trước đây khi Vệ Trác đấm đá tôi chẳng bao giờ hắn cảm thấy áy náy hết, bây giờ lại xin lỗi tôi bởi vì loại chuyện như thế này, thật sự có chút buồn cười.
Vương Tử Khâm hoàn toàn khiếp sợ trước cú lật mặt của tôi, rốt cuộc cũng không duy trì được dáng vẻ tao nhã của mình nữa, hắn tức tới đỏ cả mặt, chỉ vào người tôi không thốt lên được một câu nói hoàn chỉnh nào.
Vệ Trác không muốn tiếp tục thấy hắn nữa nên thẳng tay kéo tôi ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại, lúc gần ra tới cửa tôi còn quay đầu lại nở một nụ cười khiêu khích với Vương Tử Khâm.
Tuy rằng việc này thật sự rất hèn hạ nhưng không phải do hắn đã trêu chọc tôi trước hay sao?