Cổ họng bị bóp chặt khiến hô hấp hơi khó khăn, nhưng Lương Ngộ lại không hề hoảng sợ.
Quý Nguyên Khanh đang ở cách đó không xa, nhưng do linh lực cản trở nên động tĩnh bên này chưa thể truyền đến tai hắn, chỉ đến khi nào khai chiến, linh lực chập chờn mới khiến hắn chú ý đến bên này được.
Nếu thiếu niên thần bí không biết Quý Nguyên Khanh thì chắc chắn không dám tùy tiện ra tay ngay trước mặt Tiên Tôn.
Huống chi Lương Ngộ y chưa từng làm việc gì trái lương tâm, cùng lắm thì cũng chỉ là vì quá ngưỡng mộ Tiên Tôn nên mới đến. Cho dù không phải người tốt lành gì nhưng chắc chắn không phạm bất cứ lỗi lầm lớn nào, y không có gì phải sợ.
Nghĩ đến đó thì y thông suốt, bình tĩnh hơn hẳn.
Lương Ngộ cười lạnh: “Lần đầu gặp mặt đã bóp cổ người khác, e rằng đây không phải hành vi quân tử gì cho cam.”
Thiếu niên: “Không sao, vốn dĩ ta cũng không phải là quân tử.”
Thấy phản ứng của đối phương ngoài dự đoán của mình, thiếu niên cảm thấy khá hứng thú, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Lâm Tiêu Tuấn.”
“Người nói láo.”
Người có thể lẳng lặng xuất hiện sau lưng mình mà không một tiếng động thì chắc chắn linh lực hơn y rất nhiều. Thiếu niên linh lực mạnh mẽ xuất hiện ở đây, lại còn quen biết Quý Nguyên Khanh, e rằng cũng là người của Hoành Minh tông.
Mặc dù y đã dùng thuật biến thân nhưng vẻ ngoài cũng không thay đổi quá nhiều, hễ mà gặp người cùng trong tông thì bại lộ thân phận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lương Ngộ phiền muộn trong lòng nên đành nói đúng tên mình.
“Thì ra là Lương Ngộ sư huynh.” Thiếu niên lặp lại tên y bằng giọng sâu xa, nụ cười trên môi lại càng sâu hơn.
Lúc này hắn mới buông tay đang bóp chặt cổ Lương Ngộ ra, còn thân thiết chỉnh trang lại cổ áo cho y, phủi đi lớp bụi không tồn tại trên đó. Hành động của hắn cực kỳ dễ chịu, như thể người mới uy hiếp Lương Ngộ không phải là hắn vậy.
“Sao sư huynh không nói sớm với ta, hại ta thất kính quá.” Giọng điệu thiếu niên rất ngọt, xen chút hờn trách.
Đúng là trả đũa mà!
Lương Ngộ lạnh lùng nhìn hắn diễn trò, không nói không rằng.
Thiếu niên nói: “Nếu là Lương sư huynh thì chắc là đang cần làm việc gì đó nên ta sẽ không lắm miệng. Ta còn có việc, hôm nào khác sẽ xin lỗi sư huynh đàng hoàng sau, xin sư huynh cứ tự nhiên nhé.”
Hắn mỉm cười nói câu cuối cùng rồi nháy mắt, bóng dáng đã biến đâu mắt.
Gió thổi rì rào, chỉ còn tiếng lá trúc đong đưa theo gió, cọ vào nhau vang tiếng sột soạt.
Đến không biết, đi chẳng hay, thiếu niên vừa mới đột nhiên xuất hiện có vẻ cực kỳ thần bí.
Sau chuyện này, Lương Ngộ cũng không còn tâm tư nào để ở lại đây nữa.
Khi trở về đến Hoành Minh tông, y ẩn ẩn có suy đoán về thân phận của thiếu niên. Dáng dấp lạ lẫm, chưa từng gặp, linh lực thâm sâu khó lường, tám chính phần mười là đại đệ tử Mộ Dục của Tiên Tôn trong truyền thuyết, người đang ra ngoài lịch luyện nọ.
Y đã nghe tin rằng Mộ Dục chuẩn bị về tông, tính ra cũng không chênh bao nhiêu thời gian, vừa hay đụng mặt.
Chỉ là, có chuyện này rất khó hiểu, trông phản ứng của Mộ Dục có vẻ là biết mình.
Lương Ngộ tự nhận mình chỉ là một đệ tử ngoại môn rất bình thường, nếu không vì Sở Yến Kiệu đá một phát kia gây nên phản ứng dây chuyền thì chắc chắn y vẫn không có tiếng tăm gì. Mặc dù danh tiếng hiện giờ có tăng nhưng cũng không phải kẻ xưng đạo thành danh gì đó, chỉ miễn cưỡng là một trò hề cho mọi người xét nét chỉ trỏ mà thôi.
Mộ Dục đã đi lịch luyện từ lâu, đáng lý là những tin đồn trong tông sẽ không truyền đến tai hắn, thế thì sao hắn lại biết cho được?
Điểm khó hiểu thứ hai thì trăm mối khó giải, nhưng điểm thứ nhất thì chẳng lâu sau đã có lời giải.
Kỳ nghỉ của y vừa kết thúc được mấy hôm thì tin tức Mộ Dục về tông đã truyền khắp môn phái một cách cực nhanh. Kỳ thi kiểm tra linh lực phải trì hoãn vì hắn cũng được sắp xếp ngày một cách nhanh chóng.
Có tổng công hai khâu: Đầu tiên là kiểm tra hồn cầu, sau ba ngày sẽ đến đấu lôi đài, thời gian là khoảng một tuần.
Hôm kiểm tra hồn cầu, trước Sùng Văn điện nườm nượp người ra vào.
Đệ tử nội môn chắc chắn là phải trình diện rồi, đệ tử ngoại môn thì tụ đến để hóng hớt, nhất là năm nay có một tay tên Lương Ngộ chủ động xin tham dự nên họ đến xem đông hơn.
Lương Ngộ vừa đến thì lập tức phát hiện có rất nhiều ánh mắt vô tình hay cố ý đặt lên người mình, thậm chí có người còn quay sang gọi bạn bè hóng hớt nữa.
Họ cũng không có ác ý gì cho lắm, đa số đều chỉ tò mò và hóng hớt cho vui, nhưng tóm lại là vẫn khiến người ta khó chịu cực kỳ.
Hiển nhiên Trương sư huynh cũng phát hiện ra điều này. Hắn lúc nào cũng nói nhiều nhưng hôm nay lại cực kỳ ít nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Lương Ngộ an ủi.
“Đừng lo.” Lương Ngộ cười với hắn.
Bình thường Lương Ngộ có quan hệ khá tốt với mọi người, rất nhiều sư huynh, sư đệ ngoại môn cũng lục tục đi đến, vỗ vai y như Trương sư huynh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn ngày xưa.
Mọi người chào hỏi nhau xong thì bài kiểm tra hồn cầu cũng được bắt đầu theo đúng lịch. Người đầu tiên bước lên là thiếu niên thần bí hôm đó.
Hắn thản nhiên đi đến chính giữa, đặt bàn tay lên hồn cầu.
Một giây sau, ánh sáng từ hồn cầu tỏa mạnh, giữa ban ngày lại xuất hiện một cột sáng cực kỳ bắt mắt hướng thẳng lên trời, ánh sáng rực rỡ chói sáng, cực kỳ nổi bật.
Tiếng thở than ở Sùng Văn điện vang lên không dứt.
Đến cả trưởng lão ngồi một bên cũng gật đầu, rõ ràng là cực kỳ hài lòng.
Trương sư huynh cảm thán: “Mộ Dục này vốn đã mạnh sẵn rồi, chỉ đi ra ngoài lịch luyện có vỏn vẹn một năm thôi mà đã mạnh hơn nhiều như thế.”
Lương Ngộ chưa từng tham gia bất cứ kỳ thi linh lực nào trước đây, năm nào y cũng nằm ngủ ngon trong phòng. Nhưng Trương sư huynh lại cực kỳ tích cực, năm nào cũng đi hóng hớt nên lần này lại vô tình có thể cho đáp án với suy đoán của Lương Ngộ.
Mộ Dục tỏ vẻ cực kỳ lạnh nhạt, như thể kết quả nằm trong lòng bàn tay hắn.
Sau hắn là Sở Yến Kiệu, cũng tạo ra một cột sáng lớn. Cột sáng này cũng mạnh đấy, nhưng phản ứng của mọi người ít bất ngờ hơn nhiều so với viên châu ngọc đỉnh cao của Mộ Dục trước đó.
Sở Yến Kiệu cũng rất qua loa, thi xong thì vội xuống đài, đến đứng cạnh Mộ Dục.
Hai người khẽ giọng thì thầm, không biết đang nói gì.
Điều này cũng khiến Lương Ngộ khá bất ngờ.
Sở Yến Kiệu có ham muốn chiếm hữu Quý Nguyên Khanh mạnh như thế, chỉ nghe y nói muốn bái Quý Nguyên Khanh làm sư phụ đã như kiểu hận không thể băm nhừ y ra. Y vốn tưởng rằng Sở Yến Kiệu sẽ xem Mộ Dục như cái gai trong mắt vì hắn là đệ tử thân truyền khác của Tiên Tôn, không ngờ quan hệ của hai người không chỉ không đối chọi gay gắt mà còn có vẻ khá thân thiết.
Y nói suy nghĩ của mình cho Trương sư huynh nghe.
Trương sư huynh: “Chuyện này có gì lạ đâu, Mộ Dục là người bái sư trước mà. Nếu xét quan hệ trước sau thì dễ chấp nhận hơn đúng không.”
“Hai người này bái cùng một thầy, quen biết nhau lâu năm, không chừng còn là tình bằng hữu sống chết có nhau, thân lắm. Cả tông môn này, ở hàng đệ tử chắc chỉ có Mộ Dục có thể bảo ban Sở Yến Kiệu một hai câu mà thôi.”
Lương Ngộ gật đầu, không hỏi tới nữa.
Đệ tử nội môn lần lượt lên đài kiểm tra, nhưng cũng không ai đạt được cảnh huy hoàn như Mộ Dục và Sở Yến Kiệu. Có người được như ý, có người lại không được, tóm lại là ai cũng phải lên một lần, cứ thế xếp hàng tới lượt mà hoàn thành thôi.
Đôi mắt đục ngầu của trưởng lão đảo qua danh sách một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở một chỗ: “Đệ tử nội môn đã hoàn thành kiểm tra, kết quả đã được ghi lại đầy đủ, tiếp sau đây sẽ đến lượt kiểm tra của đệ tử ngoại môn.”
Trong số đệ tử ngoại môn chỉ có một người báo danh, Lương Ngộ bước lên phía trước dưới ánh nhìn của mọi người.
Đệ tử nội môn vừa kết thúc kiểm tra xong thì xem đây như màn kịch, hóng cho vui, còn những đệ tử ngoại môn mà y quan biết thì phải quay đầu tránh đi, không nỡ nhìn thẳng.
Ban tay y đặt lên hồn cầu, ánh sáng lóe ra, lập tức chói lòa khắp xung quanh.
Cực kỳ trong suốt, như một viên trân châu bóng loáng.
Sùng văn điện lặng đi một thoáng, sau đó bắt đầu xôn xao dần lên.
Sao có thể thế được?!
Hồn cầu chưa từng cho kết quả sai. Một đệ tử ngoại môn lúc mới vào tông được phán là linh lực không trọn vẹn nay lại thông qua được bài kiểm tra, đây chắc là chuyện mới xảy ra lần đầu kể từ khi tông được thành lập!
Khá nhiều đệ tử nội môn xị mặt. Năm nay bọn họ hơi bỏ bê việc tu luyện nên thành quả kiểm tra cũng không lý tưởng lắm, vốn nghĩ ít nhiều gì cũng có thể dùng thành tích của Lương Ngộ để tự an ủi bản thân, không ngờ một đệ tử ngoại môn lại có thể đạt được kết quả cao như vậy, còn dìm họ xuống nữa.
Đệ tử ngoại môn thì có tâm trạng đơn giản hơn nhiều, trừ cảm giác cực kỳ hâm mộ ra thì chỉ có tiếc nuối, tiếc vì mình không đủ can đảm để lên báo danh, không thì hôm nay có thể cũng sẽ qua được bài kiểm tra này.
“Ngươi giỏi thật đấy!”
Trương sư huynh vỗ thật mạnh vào lưng Lương Ngộ: “Còn tưởng ngươi chỉ đùa chơi chút mà thôi, không ngờ lại đến mức này. Sau này hễ mà có phất lên như diều gặp gió cũng đừng quên huynh đệ đấy nhá!”
“Đợi đến dịp nghỉ sẽ mời huynh đi Phẩm Tuyên lâu dùng bữa, được không?”
Trương sư huynh cực vui: “Ta biết ngay tiểu tử nhà ngươi là một tên nhóc hiểu chuyện mà.”
Khi đang trêu qua chọc lại với Trương sư huynh, Lương Ngộ chợt cảm nhận được một ánh mắt cực nóng đang dán chặt vào mình, cực kỳ bất thiện.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Sở Yến Kiệu.
Y cười khiêu khích với Sở Yến Kiệu cách đó xa xa, rồi lạnh lùng dời mắt đi.
*
Đêm đến.
Thanh âm xác thịt va chạm vang rất rõ trong đêm khuya thanh vắng hòa cùng tiếng nước “lép nhép” đặc quánh, khiến người ta nghe thấy mà tê cả đầu.
Máu nóng toàn thân của Sở Yến Kiệu đều tập trung hết ở hạ thể, cảm thấy nơi đó đang tiến vào một ngõ nhỏ khiến người ta mất hồn. Đó là trải nghiệm kỳ diệu chưa bao giờ có, chật hẹp đến mức khiến hắn sướng phát điên.
Nhưng không hiểu sao chẳng thể nhúc nhích chân tay chút nào, nếu tự do thì tốt rồi, hắn chắc chắn sẽ mạnh mẽ ép người này dưới thân, làm thật mãnh liệt, dù cho có rơi lệ cũng sẽ không dừng lại.
Sở Yến Kiệu suy nghĩ miên man rồi lên đỉnh trong mớ suy nghĩ bòng bong hỗn độn.
Miếng vải trước mắt bị kéo xuống, hắn lại được tiếp xúc với ánh sáng.
Lương Ngộ rũ mắt nhìn hắn, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng, nhưng khuôn mặt y hãy còn vương sắc đỏ và mồ hôi khi động tình, cảm giác khác hẳn trước kia.
Sở Yến Kiệu nghĩ vậy rồi kề sát mặt đến…
!
Sở Yến Kiệu chợt ngồi bật dậy.
Trong phòng hoàn toàn tối om, không có Lương Ngộ, cũng chẳng có dây gai trói chặt khiến hắn không nhúc nhích được. Chỉ là một giấc mơ.
Ngực hắn phập phà phập phồng, vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.
Sao lại thế được? Tại sao hắn lại cứ mơ thấy giấc mơ thế này?
Thân dưới lạnh buốt. Sở Yến Kiệu cắn chặt răng rồi vươn tay xuống chăn sờ thử. Đúng là không ngoài dự đoán.
Mơ thấy giấc mộng kia thì cũng thôi đi, nhưng đằng này… sao đối tượng lại là cái tên Lương Ngộ đê tiện đến phái ói kia chứ!
Mọi thứ trong giấc mơ đều cực kỳ rõ ràng, cứ như thể hắn được đích thân trải qua. Mà điều khiến hắn khiến sợ nhất chính là, ở đoạn cuối giấc mộng, hắn lại thật sự muốn kề sát đến để hôn y, cái suy nghĩ bồng bột đó hãy còn khắc sâu trong tâm trí hắn.
Không đúng, hắn không thể nào có suy nghĩ thế này. Chắc chắn là do Lương Ngộ.
Chẳng phải họ đã đụng mặt nhau ở Tàng Thư các hôm nọ hay sao? Tên đó lại còn dám quang minh chính đại xem cái thứ dâm dục ô uế kia, khiến hắn tự dưng bắt đầu mơ thấy mấy giấc mơ kỳ lạ đó.
Đúng, chắc chắn là do Lương Ngộ đã dùng yêu pháp gì đó, nếu không thì sao một phế vật như y lại tăng linh lực nhanh như vậy?
Sau khi tự thuyết phục mình, Sở Yến Kiệu cũng bình tĩnh lại.
Hắn vươn tay, hỏa cầu tròn trịa, xung quanh có những tia lửa điện nhảy nhót ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, trông có vẻ cực kỳ thần bí và nguy hiểm dưới màn đêm đen.
Ánh lửa hắt vào khuôn mặt ác liệt kia, nửa sáng nửa tối, khiến hắn như ác quỷ đến từ địa ngục.
Hôm nay y dám làm loạn tâm trí hắn, biết đâu được ngày mai có thể vấy bẩn người khác, thậm chí là cả Tiên Tôn?
Không cần quan tâm sống chết thế nào, đây là quy tắc từ trước.
Ba ngày nữa, hắn chắc chắn sẽ phải chém chết Lương Ngộ trên lôi đài để trừ hại cho dân!
Vẻ mặt Sở Yến Kiệu trầm xuống, mưa gió bắt đầu nổi lên.