Ngô Hướng Hoa mới vừa trở về ký túc xá liền lao vào phòng vệ sinh nôn mửa, Khương Hà mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lôi Văn Uyên giơ tay lắc lắc trước mặt cậu, “Bối Bối, còn ý thức không? Cậu tự tắm được không? Hay là tôi giúp cậu?” Hôm nay chạy bên ngoài cả một ngày, vừa rồi còn ăn lẩu, cho dù hiện tại Khương Hà không còn sức lực, cậu cũng phải tắm.
Ừm, chuyện giúp Khương Hà tắm này thật sự rất tuyệt à nha. Khương Hà ngơ ngác không nhúc nhích, nhưng trong miệng lơ mơ nói: “Ai, ai kêu nhũ danh của tôi? Nhất định là…… cái tên xấu xa Lôi Văn Uyên rồi, ông đây nói cho cậu biết nhá, lần sau còn dám kêu như vậy thì tôi sẽ…… đập đến dì không nhận ra cậu luôn!”
Cho dù say, Khương Hà cũng rất hung dữ, Lôi Văn Uyên không quan tâm cậu, chỉ nói: “Đừng ngủ, lát nữa dẫn cậu đi tắm, nào, uống chút nước đi. Có muốn nôn hay không?”
Hiện tại Khương Hà nghe cái gì cũng đều là ong ong ong, chỉ có thể nghe được một chữ, “Nôn”? Đúng, cậu muốn nôn, may mà Lôi Văn Uyên đã chuẩn bị sẵn thùng rác, Khương Hà nôn thẳng vào bên trong.
Lôi Văn Uyên nói với Nghiêm Niên: “Xin lỗi, Xin lỗi, mùi hơi nồng, để tôi mở cửa sổ thông gió.”
Nghiêm Niên xua xua tay, “Không sao, tôi cũng đang khó chịu đây, nói không chừng lát nữa cũng đến nôn, không ai chê ai được.”
Lôi Văn Uyên tiếp tục chăm sóc cho Khương Hà, Khương Hà tựa như tỉnh một chút, nhưng lại càng làm ầm ĩ. “Lôi Văn Uyên! Tên khốn kiếp nhà cậu! Cả ngày cứ y như mụ già, tôi chịu cậu đủ rồi! Sau này tôi không học nữa, tôi sẽ chơi game cho đến sáng mỗi ngày!”
Nghe một chút, cái này là bi thảm bình thường bị áp bức nhiều quá, sau khi say mới sinh ra oán khí nhiều như vậy, Nghiêm Niên buồn cười, nhưng lại đổ mồ hôi giùm cho Khương Hà, tên này, nếu cậu còn nói nhiều thêm mấy câu, nhất định Lôi Văn Uyên sẽ chỉnh cậu ấy cho xem.
Ngô Hướng Hoa nhanh chóng tắm xong, sau leo lên giường thì ngáy o o, không hề cần ai quan tâm cả.
Lôi Văn Uyên cho chuẩn bị xong quần áo cho mình và Khương Hà, sau đó cùng đi vào phòng tắm. Không biết có phải ảo giác của Nghiêm Niên hay không, luôn cảm thấy hình như Lôi Văn Uyên có chút sốt ruột, nhất định là ảo giác rồi.
Vào phòng tắm, hắn để Khương Hà ngồi trên chiếc ghế đẩu mà mình mang vào, ánh mắt của Lôi Văn Uyên nhanh chóng tối xuống, hắn nhìn chằm chằm vào Khương Hà, đột nhiên cười một tiếng, cúi đầu nói ở bên tai cậu: “Cưng à, tôi đã sớm muốn gọi em như vậy rồi.”
Có chút ngứa, Khương Hà cười ngây ngô một tiếng, quay đầu đi, ánh mắt Lôi Văn Uyên từ xương quai xanh lộ ra đến bắp chân của cậu, sau đó bắt đầu ra tay cởi quần áo của cậu.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra một cách thuận lợi, cơ thể của Khương Hà cũng lộ ra ngoài, lan da của cậu rất trắng, Lôi Văn Uyên đã sớm biết cái này, nhưng không có giây phút nào khiến máu của hắn sôi sục hơn hiện tại. Xương quai xanh tinh xảo, hai điểm màu hồng phấn trước ngực, còn có bụng nhỏ mềm mại phía dưới, ngay cả rốn cũng thật đáng yêu.
Cơ thể Lôi Văn Uyên nổi lên phản ứng, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ là đặt tay ở trên vai Khương Hà, sau đó chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở trên hai xương quai xanh xinh đẹp, sau đó đến hai điểm trước ngược.
Khương Hà giơ tay quơ quơ hai cái, cũng không tìm được bàn tay to làm loạn trên người mình, “Ưm…… ngứa quá… ai đấy?” Cơ thể của cậu cứ tê tê dại dại, kỳ quái quá.
Lôi Văn Uyên nhéo một núm vú trên ngực cậu, Khương Hà run lên một cái, “Ưm ư” một tiếng, sao cơ thể…… có hơi nóng, Lôi Văn Uyên chậm rãi tới gần, hôn lên đôi môi hắn ngày nhớ đêm mong.
Đôi môi rất mềm, mới vừa một chạm đến, Lôi Văn Uyên cuối cùng không nhịn được nước, hắn vốn dĩ chính là một người bá đạo, cho rằng đồ của mình thì chắc chắn sẽ không chấp tay nhường cho người khác, cũng sẽ không để cậu chạy thoát.
Đầu tiên là vươn đầu lưỡi liếm hai cánh môi một hồi lâu, sau đó mới vói vào đi, Khương Hà ngây ngốc cũng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng nhất cử nhất động đều theo trái tim mình.
Có hơi thoải mái, cậu hé miệng muốn nói chuyện, nhưng vừa vặn thuận tiện cho Lôi Văn Uyên, đầu lưỡi của hắn chui vào, đầu lưỡi vừa tiến vào liền chơi đùa với chiếc lưỡi nhỏ, chạm rồi đâm vào, móc lấy nó ngoáy một cái, rồi lại hút thật mạnh một cái. Cái này còn cảm thấy chưa đã ghiền, một tay kéo cái ót của cậu, dùng sức duỗi vào bên trong.
Đàn ông không hổ trời sinh đã có thiên phú tình dục, hắn thế công hung mãnh, Khương Hà mơ mơ hồ hồ miệng, chỉ cảm thấy trong miệng rất thoải mái, nhưng vừa ê vừa tăng tăng. Khi nào mới kết thúc đây?
Lôi Văn Uyên nhất thời buông cậu ra, hô hấp thô nặng toàn phun ở trên mặt của Khương Hà, “Cưng à, sao cái miệng nhỏ của em ngọt như vậy? Hửm?” Nói xong lại hôn lên, đôi môi nghiền ở trên môi Khương Hà, đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng mềm mại kia, lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
Khương Hà dần dần dần dần không thở nổi, đầu choáng váng, ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy trên người nóng như lửa, miệng giống như bị thứ gì hút lấy, vừa sướng vừa khó chịu, kỳ quái quá……
Tay của Lôi Văn Uyên cũng không rảnh rỗi mà đặt ở trên mông thịt vểnh cao, hắn thèm nơi này đã lâu, lần trước đánh vào có xúc cảm tốt như vậy, hắn thật sự là dùng hết toàn bộ nghị lực mới nhịn được xúc động xoa xoa nó, hiện tại, nó có thể tùy ý bóp nhẹ.
“Mông em vểnh như vậy, có phải vì để quyến rũ anh không? Cưng à, nếu anh chịch em ở chỗ này, sau khi tỉnh lại em sẽ làm gì đây?” Lôi Văn Uyên hung hăng nhéo hai cái, đổi lấy tiếng rầm rì của Khương Hà, Khương Hà muốn trốn nhưng trốn không thoát, ưm ưm kháng nghị.