Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Jofar cùng Nefes nói rất nhiều chuyện.

Một tay y nhanh chóng lật qua những tờ giấy có vẻ hơi thô đối với người đến từ tương lai như Bass, sau khi lật xem xong một phần, y dừng lại, dùng tay trái cầm bút dính thuốc màu viết gì đó ở phía trên.

Đôi mắt lạnh như băng không hề rời khỏi những bản báo cáo đó, lại nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ để giao tiếp với Nefes mà không hề có bất kỳ trắc trở nào, thảo luận những thứ hoàn toàn không tồn tại trong các bản báo cáo, một công đôi việc làm đến đáng sợ thật!

Không, có lẽ là một công ba việc mới đúng.

Sở dĩ y dùng tay trái, hoàn toàn là vì tay phải của y đang cách vải mềm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bass.

Thinh thoảng Bass còn bị y gãi gãi cằm, không phản kháng ngẩng đầu lên nheo mắt lại, thoải mái rù rừ, mà Jofar đôi khi sẽ nhấc chân sau của Bass lên, đặt tay lên trên bụng cậu vuốt ve.

Bởi vì vải vóc không đủ để bọc toàn bộ tay y, lúc vuốt bụng sẽ bị lông xung quanh dính vào tay, Bass tận mắt nhìn thấy, sau khi Jofar chạm vào bộ lông của mình, cả bàn tay của y nhanh chóng đỏ bừng và hình thành một lớp mụn nhỏ.

Khi đó các thị nữ sẽ hết sức có thị lực, lo sợ tái mét mặt mày chạy tới, nâng bàn tay của người thống trị Ai Cập cao quý, dùng khăn lông ướt lau rồi xức thuốc mỡ lên.

Dù như vậy, tay y vẫn sẽ mang theo phản ứng dị ứng khiến người ta vừa nhìn liền ngứa không chịu được kéo dài hơn một canh giờ.

Lần đầu tiên khi Bass nhìn thấy trận chiến này thì đã sợ hết hồn, nhìn Jofar dường như không có cảm giác, vẻ mặt nhàn nhạt liền bội phục, dù sao lúc trước khi Jofar đến tường thành cho cậu ăn thì gần như đều nhất định phải sờ cậu cho bằng được.

Ngứa không nguy hiểm đến tính mạng..

Mà ngứa sẽ tra tấn người ta.

Bass khi còn sống bị muỗi chích, dù biết gãi cũng không có tác dụng nhưng vẫn sẽ không kiềm được được gãi đến chảy máu, sau đó mang theo vết sẹo thâm đen đen qua cả mùa đông.

Càng không cần phải nói một mảng lớn mất hồn như thế…

Vừa xử lý quốc sự, vừa vuốt ve mèo đề phòng bị dính lông mèo, còn phải bàn bạc với Nefes… Đệch mợ! Nghĩ như thế thì chủ nhân biến thái của cậu quả thật là Thần nha!

Bass giơ ngón cái tỏ lòng tôn kính với chủ nhân biến thái nhà mình ở trong lòng!

Quả nhiên con sen đều là đồ độc ác! Hủ tục!

“Lão vua à? Bên cạnh kẻ ngu xuẩn xưa nay sẽ không thể có người tài. Một đám thần thần đầu óc ngâm đầy rượu nho đều sắp bị say gần chết, sau khi lão chết còn muốn kiềm chế ta?”

Ngón tay trắng noãn cầm bút dính đầy màu nhuộm phê duyệt trên giấy, giọng nói lành lạnh mang theo một tia trào phúng: “Bọn họ không thể dâng hiến sức mạnh chinh chiến lấy được quốc thổ cho ta, lại muốn chia ăn thịt của ta? Ha, một đám linh cẩu.”

“Linh cẩu cũng có tác dụng của linh cẩu, chúng nó có thể thay nhà vua vĩ đại xua tan một ít con vật nhỏ tự cho là đúng, đương nhiên…” Khuôn mặt mỹ lệ của Nefes lộ ra nụ cười dịu dàng, có ý riêng: “Nhưng ngay cả răng cũng không có đúng là cần dọn dẹp để đỡ vướng víu thật.”

Ý Nefes là không cần xử lý tất cả các cựu thần.

Mà Jofar không tỏ rõ ý kiến, Bass có thể cảm giác được sự âm u lạnh lẽo sát ý khi y nhắc đến ‘’lão vua’’ và ’’thần tử’’, ngay cả động tác xoa xoa lưng cậu của Jofar cũng dừng lại vài giây.

Nefes rất thông minh, nàng đã theo Jofar rất lâu, từ khi Jofar vẫn là hoàng tử thì người phụ nữ thông minh này đã đặt toàn bộ vốn liếng của mình lên trên người Jofar, cho nên cũng rất đơn giản nhìn ra y không vui.

Nefes lập tức đổi chủ đề.

“Không cần lo lắng chủ nhân cao quý của ta.”

Nàng nói: “Một số nhân tài ngài từng xem trọng và người mà thần chọn lựa ra đã bồi dưỡng rất tốt, bọn họ thề chết cống hiến cho ngài, hơn nữa thần đã dần dần sắp xếp bọn họ vào các vị trí khác nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể thay người mà ngài không cần.”

“Đám người mới kia trẻ tuổi hơn, suy nghĩ của bọn họ cũng càng hợp với Ai Cập hiện tại hơn.” Nàng nói rồi vẫy tay, người hầu cận của Nefes lập tức im lặng từ góc tiến lên, lấy ra một phần danh sách đưa cho Nefes, Nefes liền chuyển giao cho Jofar.

“Danh sách ở đây, bệ hạ, mời ngài xem qua.”

Jofar nhận danh sách, nhìn qua một lần liền lộ ra vẻ hài lòng, “Ngươi làm rất tốt, Nefes, không hổ là hậu duệ của Đại tư tế.”

Nefes nghe vậy thì cười tươi như hoa, một tay nắm quyền trượng, quỳ một chân xuống đất dưới ánh mắt trừng lớn của Bass, hôn lên góc áo của Jofar, “Cảm tạ ngài khen ngợi, chủ nhân cao quý của ta.”

Nàng hôn góc áo xong, còn từ góc độ này, chớp chớp mắt nhìn Bass.

Tựa như đang nói: Ghen không? Vật nhỏ.

Bass: “…”

Bass (‘皿´): Không, có!

Nefes nín cười: Nó đáng yêu quá!

Jofar một công làm vô số việc nhìn cảnh này từ khóe mắt, động tác sờ mèo mềm nhẹ không ít, khóe môi cũng lõm xuống…

Nhận ra bệ hạ không phóng hơi lạnh nữa, người phụ nữ hào phóng xinh đẹp và đoan trang này (ít nhất là trông giống như vậy) cũng xác định bệ hạ thật sự rất thích con mèo đen nhỏ này.

Thăm dò được đáp án mà bản thân muốn, Nefes nhanh chóng ngồi dậy, tiếp tục cùng Jofar đàm luận kế hoạch tiếp theo của bọn họ.

Cũng không biết nàng có phải cố ý hay không, nhận ra Bass nghe trộm bọn họ nói chuyện, còn nhiều lời tiết lộ không ít thông tin mà Bass không biết.

Ví dụ như, phần lớn đại thần Ai Cập hiện tại đều là thần tử của vua đời trước.

Lão vua là một kẻ cực kỳ phong kiến mê tín, ánh mắt thiển cận, nhu nhược vô năng, một cường quốc như Ai Cập, sau khi ông ta tiếp quản từ thế hệ trước chưa đầy hai mươi năm thì đã bị những quốc gia khác đè lên đánh.

Thậm chí suy bại đến nông nỗi cần phải không ngừng dùng công chúa đi hòa thân, tặng lượng lớn tiền tài châu báu làm của hồi môn.

Hơn nữa, cũng không biết lúc trước lão vua này đã đối xử với Jofar ra sao, cuối cùng khi lão vua bị người ta đánh đến cửa nhà, Jofar đã giết lão vua tuổi già sức yếu lẫn các hoàng tử khác, thậm chí ngay cả mẫu hậu của mình cũng không buông tha.

Tàn sát tất cả các thành viên của hoàng thất ngoại trừ y và hai công chúa!

Mặc dù biết đức hạnh hoàng thất xưa nay thối nát, chuyện bẩn thỉu bên trong chắc chắn không thiếu, mà làm đến bước này thì phải hận đến bao nhiêu chứ?!

Bass tê cả da đầu, càng không cần phải nói hình tượng của Jofar ở trong mắt quần đại thần kia, quả thực chính là hung thần tàn nhẫn đến cực điểm!

Nhưng mà, y xác thực dũng mãnh thiện chiến. Dưới tình trạng Ai Cập trong tay vua cũ thiếu chút nữa đã suy bại tới mức bị người ta xé xác ăn, Jofar giải quyết dứt khoát, chính mình giết người nhà mình.

Đăng cơ chưa đến ba ngày đã lĩnh binh xuất chinh, nhiều lần đại thắng!

Không chỉ rất nhanh chấn chỉnh lại uy danh Ai Cập, còn từng bước xâm chiếm rất nhiều quốc gia, sau khi thắng lợi, cách thức mà y đối xử với những tù binh và quý tộc nước đó tàn nhẫn đến mức khiến cho người nghe tiếng đã sợ mất mật hai chân run run!

Không còn chinh chiến, vị vua tuổi trẻ tuấn mỹ lại hết sức đáng sợ hung ác trở về ngai vàng của y. Nhìn lãnh thổ bao la trên bản đồ lộ ra một nụ cười.

Mà các đại thần từng đi theo tiên vương nhu nhược xa hoa lãng phí thì giống như lũ chuột sau cơn giông, lần lượt thò đầu ra khỏi hang..

Các đại thần hốt hoảng bất an: Hoàng thất sắp bị giết sạch rồi! Người khác sắp đánh tới rồi! Chạy thôi…

Sau khi Jofar kết thúc chinh chiến trở lại vương thành.

Các đại thần: Ai? Chúng ta thắng rồi?! Tân vương thắng rồi? Chờ chút, dựa vào âu phải để cho tên tàn bạo này lên làm vua? Chúng ta đã đồng ý sao?

Các đại thần thấy không còn nguy hiểm nữa, trong nháy mắt thẳng người, vén tay áo dự định xâu xé Jofar.

Không dám công khai thì làm trong bóng tối, tân vương ra lệnh? Các đại thần cười ha ha nói: Xin lỗi, không phải thần không muốn làm, là thần không làm nổi đấy ~

Hoàng đế không có thần tử thì làm sao quản lý quốc gia?

Ha ha, cho nên tân vương có thể làm gì bọn họ chứ!

Vì vậy, đám đại thần cảm thấy Jofar không thể làm gì bọn họ, ngày thứ hai đều  chết cả ở trong nhà, sau khi kiểm tra xong thì đều là bị trúng độc rắn.

Jofar nhàn nhạt: Bị rắn cắn chết cũng chẳng có gì lạ ở Ai Cập.

Các đại thần còn lại:…

Đúng, người bị rắn cắn chết ở Ai Cập nhiều lắm, mà mẹ nó, đây là chết tận bảy tám người trong một đêm đó! Cũng toàn là mấy người nhảy hăng hái nhất kia!

Mẹ nó, tại sao rắn độc không cắn người nhà bọn họ mà chỉ cắn bọn họ?!

Ngươi đừng nói với ta rắn còn có thể nhận biết ai là đại thần ai là người thân nhé, có quỷ mới tin đấy!

Bà nó chứ chẳng có gì lạ!

Lần ra tay này, ai đều rõ ràng!

Đại thần còn lại bị sự uy hiếp sáng chói này làm cho vừa tức vừa sợ, hận không thể nâng kiếm đâm Jofar.

Jofar càng hung ác, lời trong lời ngoài chỉ một ý: Không phục? Chết!

Mọi người: “…”

Chúng ta có thể làm sao? Đương nhiên là phục rồi…

Trả lời