Sở Chiêu Ngọc xác thật hận không thể mang Lâm Dư Trác ra phanh thây xé xác cho hả giận.
Sau khi y tỉnh lại, mí mắt còn chưa hoàn toàn mở, mấy chuyện hoang đường trước lúc ngất xỉu đó liền phía sau tiếp trước mà nảy lên trong óc, thoáng chốc khí huyết trong ngực cuồn cuộn như nước, cảm giác xấu hổ tràn lan khắp toàn thân.
Vốn đã được tưới cho thoải mái, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng đỏ lên, giọng nói khàn khàn của y mang theo nghiến răng nghiến lợi rõ ràng: “Lâm Dư Trác đâu?”
Diên Vĩ đứng ở một bên chờ vội vàng đưa ly trà xanh qua, trả lời: “Thế tử gia, Lâm Nhị công tử lúc này hẳn là đang nghỉ ngơi dưỡng thương ở bên phòng cách vách ạ.”
Lúc này Sở Chiêu Ngọc mới chú ý tới bản thân đang ở trong một căn phòng tinh mỹ xa lạ.
Hắn hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Hồi thế tử gia, chúng ta đang ở trong trang viện của Minh Thúy Sơn. Phía trước ngài cùng Lâm Nhị công tử vẫn luôn không trở về, Trường Nhạc quận vương liền dẫn người đi tìm, vừa vặn ở nửa đường thượng gặp được Lâm Nhị công tử mang theo ngài đi xuống dưới chân núi. Nhưng mà, Lâm Nhị công tử bị thương, lúc ấy ngài cũng ngất xỉu, cho nên mới tạm thời nghỉ ở nơi này.”
Diên Vĩ nói lại hết mọi chuyện cho y, lại trước sau cúi đầu không dám nhìn y.
Trời biết khi nàng cởi áo ngoài của thế tử nhìn thấy mấy chất lỏng không rõ thì đã khiếp sợ đến thế nào. Nhưng nàng cũng không dám lộ ra, chỉ có thể lén giấu đi coi như không biết.
Nàng chỉ sợ bản thân không cẩn thận một cái, trong ánh mắt bại lộ ra tò mò kỳ quái gì đó.
“Đỡ ta lên.”
Sở Chiêu Ngọc cố nén cảm giác xấu hổ rửa sạch thân thể, sau khi ăn chút gì thì Tiêu Hoài đến.
Tiêu Hoài tiến phòng liền nâng tay áo che mặt khóc thút thít: “Ta thực sự xin lỗi ngươi đấy huynh đệ ơi, nếu ngươi mà có gì bất trắc gì thì ta……”
Sở Chiêu Ngọc mặt không cảm xúc mà cắt ngang hắn: “Nói tiếng người.”
“Khụ khụ, xin lỗi.” Tiêu Hoài xấu hổ mà kết thúc màn biểu diễn thấp kém này, cuối cùng nghiêm túc nói: “À, là thế này. Thuốc cho Bạch Hổ uống xảy ra sai sót, nhuyễn cốt tán bị đổi thành tiêu thực phấn ý.”
“???”
Cho nên Bạch Hổ kia không chỉ có không có mất đi khí lực, mà còn là vì đói quá độ ư?
“Cái này cũng có thể sai sót sao? Thiếu chút nữa Lâm Dư Trác đã mất mạng rồi đấy!” Sở Chiêu Ngọc nổi giận, thậm chí quên luôn lúc ấy người đầu tiên mà Bạch Hổ nhào đến chính là mình.
“Xin lỗi, thật sự là xin lỗi.” Tiêu Hoài xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, “Đều do ta, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, cứng rắn muốn bắt nó làm khen thưởng. Cho Bạch Hổ uống thuốc vốn là nhi tử của một lão quản gia trong vương phủ, ngày thường cũng không biết điều, vì nể mặt cha gã mới giữ gã lại. Không ngờ lần này lại làm ra chuyện hồ đồ như thế, làm hại huynh đệ ăn không ít khổ. Ngươi yên tâm, đợi sau khi trở về ta sẽ mang gã đến Hầu phủ mặc ngươi xử trí.”
Sở Chiêu Ngọc xua xua tay, lạnh lùng nói: “Đánh một trận rồi bán đi, đừng tới phiền ta.”
“Được được được, đều nghe huynh đệ.” Tiêu Hoài nhìn y suy yếu, cũng không ở lại thêm nữa, đứng dậy nói: “Vậy ta đi trước. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, có bất cứ nhu cầu gì thì cứ sai người nói với ta là được. Chi phí lần này đều sẽ do ta chi tất.”
“Được rồi, ta thèm chút bạc này của ngươi sao? Cút đi, để ta nghỉ một lát.”
Sở Chiêu Ngọc đuổi người đi, bên tai cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Nhưng không bao lâu, Sở Tường lại tới báo: “Thế tử gia, Lâm Tiểu tướng quân tới, nói muốn gặp ngài.”
Sở Chiêu Ngọc vừa mới bình phục hỏa khí thì lại “bùm” một cái nổi lên: “Không gặp! Bảo hắn cút đi!”
Sở Tường bị y rống đến hoảng sợ, trong lòng run sợ mà đáp lại “Vâng” rồi liền lui ra bên ngoài, kết quả còn không có bước ra ngạch cửa đã bị gọi lại.
“Chờ đã! Ngươi bảo hắn vào đây.”
Lâm Dư Trác vẻ mặt bình tĩnh mà đứng ở cửa viện, nhưng nội tâm lại vô cùng thấp thỏm. Kỳ thật hắn cũng chưa nghĩ ra sau khi gặp người thì nên nói gì mới phải đây, lại suy nghĩ hiện tại trở về tìm cây lang nha bổng chịu đòn nhận tội thì còn kịp hay không.
Sở Tường bước nhỏ chạy tới kêu hắn vào nhà, lại thiện lương mà nhắc nhở một câu: “Lâm Nhị công tử, tâm tình thế tử nhà ta có chút không tốt lắm.”
“Ừm.” Tâm tình không tốt là bình thường thôi, nếu mà tâm tình tốt là gặp quỷ rồi đấy.
Lâm Dư Trác vào phòng, người không liên quan ở trong phòng đều đã sớm lui ra, chỉ còn một mình Sở Chiêu Ngọc ngồi ở bên cạnh bàn, ăn chè ngọt.
Sở Chiêu Ngọc cũng không để ý tới hắn, cứ để người đứng ở bên cạnh như thế.
Lâm Dư Trác an tĩnh mà nhìn chăm chú vào người trước mắt. Sở Chiêu Ngọc vừa mới tắm gội khoác một chiếc áo màu trà, tóc dài nhu thuận hợp lỏng ở sau người, chỉ cột lại một vòng ở chỗ đuôi tóc. Dáng vẻ cúi đầu ăn vừa ưu nhã vừa đáng yêu, lông mi rũ xuống nhẹ nhàng run lên, như là cào ở trên đầu quả tim, khiến cho người ta ngứa ngấy.
Ánh mắt muốn ăn người kia dính ở trên người mình, Sở Chiêu Ngọc bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, cuối cùng cũng bại trận trước.
Y buông muỗng xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Lâm Dư Trác nghĩ tới y sẽ nổi giận đùng đùng, lại không nghĩ rằng y sẽ lạnh nhạt không mang chút tình cảm nào như vậy, trong lúc nhất thời lại có hơi hoảng loạn.
“Xin lỗi.”
Câu đầu tiên ấp ủ hồi lâu buột miệng thốt ra, vô cùng thuần thục.
Sở Chiêu Ngọc vẫn thờ ơ lạnh nhạt, để hắn nói.
Lâm Dư Trác nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của y, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua chát. Dừng một chút, lại nói tiếp: “Thực sự xin lỗi, hôm nay là ta đắc ý vong hình…… Ta không nên quá mức như thế.”
“Lần trước ở tướng quân phủ cũng là ta sai, là ta khẩu thị tâm phi, nói không biết lựa lời, nói ra những lời khốn nạn như vậy.”
“Chiêu Chiêu, ngươi, có thể……”
“Nói xong rồi?” Sở Chiêu Ngọc đột nhiên cắt ngang hắn, “Nói xong thì về đi.”
Y đứng lên, lập tức muốn đi vào gian trong.
Lâm Dư Trác nhất thời không nghĩ ra lời nói mới vừa nói kia có chỗ nào không đúng, nhìn thấy y muốn đi, gấp đến độ vội vàng tiến lên giữ chặt ống tay áo của y.
“Chờ hạ, ta còn……”
Chỉ trong vài bước, đại não nhanh chóng vận chuyển, bỗng dưng bắt giữ đến một tia tin tức rất nhỏ trong trí nhớ.
“Chiêu Chiêu, là chuyện một năm trước sao?”
Sở Chiêu Ngọc bỗng chốc ngừng bước chân, đưa lưng về phía hắn.
Lâm Dư Trác nháy mắt xác định đây là vấn đề mấu chốt, nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Chuyện của một năm trước thật sự là do ta quá xúc động. Ta, ta chính là ngày đó nghe được ngươi nói nhìn thấy ta lui tới với rất nhiều tiểu thư thế gia, trong lòng ta thực sự hoảng sợ muốn chết, lại có hơi nổi nóng mới có thể không quan tâm mà chạy đến Hầu phủ chặn ngươi……”
“Hôn ngươi một cái kia, xác thật là ta có tồn chút tâm tư trả thù, cũng là dục niệm trong tư tâm của ta quấy phá. Khi đó ta sắp phải đi Nam Cương, ta sợ khi trở về lần nữa thì ngươi sẽ càng xa cách ta.”
“Kỳ thật trong lòng ta cũng rất sợ, ta, ta không biết nên đối mặt với ngươi thế nào, cho nên đã trực tiếp chạy đi, là ta dám làm mà không dám nhận……”
“Nhưng một năm ở Nam Cương kia, ta thật sự rất nhớ ngươi, sau khi hồi kinh ta dự định sẽ đến thăm ngươi đầu tiên, nhưng bàn giao chức vụ Kiểm Tuần Tư rườm rà hơn so với dự đoán của ta, nửa tháng mỗi ngày đều phải làm đến đêm khuya, cũng không thể đến quấy rầy ngươi được.”
“Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với ngươi, lại không ngờ xảy ra chuyện lần đó. Sau khi chuyện đó xảy ra mà lại nói thích ngươi thì nghe ra có thể sẽ có chút buồn cười. Ta nghĩ, đây có phải là nguyên nhân mà ngày đó ngươi nổi giận hay không.”
“Nhưng mà, cho dù nói ra có hơi chậm, nhưng ta vẫn muốn cho ngươi biết, ta là thật sự thích ngươi. Không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không phải cố ý trêu cợt, chính là đơn thuần mà thích ngươi.”
Lâm Dư Trác nói suy nghĩ trong lòng của mình ra một hơi hết sạch, căng thẳng mà nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Chiêu Ngọc.
Tấm lưng kia vẫn không nhúc nhích, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên, y nghe được một tiếng cười khẽ.
“Đồ ngốc.”
Sở Chiêu Ngọc xoay người lại, khóe miệng giơ lên, đáy mắt tựa như được như ý mà cười.
Lâm Dư Trác làm sao từng gặp qua tiểu thế tử có thái độ như gió ấm cùng hòa hợp như thế này, sửng sốt ngay tại chỗ. Thẳng cho đến khi Sở Chiêu Ngọc trở tay nắm lấy cổ tay đang nắm tay áo kia, hắn mới phản ứng lại, nhẹ nhàng kéo người vào trong lồng ngực.
Hắn ôm chặc thân hình mảnh khảnh kia, mở miệng nhẹ giọng thử: “Chiêu Chiêu?”
“Ừm.”
Một tiếng trả lời khiến cho Lâm Dư Trác như thoáng gặp được thần tiên.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu hương hoa nhài tỏa ra từ cổ của đối phương, cố gắng bắt lấy phần chân thực này.
Sở Chiêu Ngọc lại đột nhiên đẩy hắn ra, nhìn ánh mắt ánh mắt hoảng loạn của hắn, không chút để ý mà trêu đùa:
“Thích ta ư?”
Lâm Dư Trác điên cuồng gật đầu.
“Nhưng mà ta nhớ, hình như có người nào đó từng nói, không chơi với tiểu hài tử bốn tuổi ấy nhỉ?” Vẻ mặt của tiểu thế tử kiểu “Ngươi cũng có ngày hôm nay” nha.
Lâm Tiểu tướng quân đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lật lại lịch sử đen tối: “……”
“Ta nói sai rồi! Là ta không hiểu chuyện! Ta là thằng nhóc ngốc nghếch! Mong rằng thế tử không so đo hiềm khích trước đây, chịu tha thứ cho kẻ ngu dốt này.”
Lâm Dư Trác thành khẩn thừa nhận sai lầm, thuận tiện mở luôn đường cho chính mình.
Thể diện? Đó là thứ gì? Có thể có được vợ không?
“Bớt dùng chiêu này đi.” Sở Chiêu Ngọc đã sớm dự đoán được hắn có thể ra bài như thế, tiếp tục tính sổ:
“Những chuyện thiếu đạo đức của ngươi làm trước kia cũng không phải ít. Không nói những chuyện tiểu nhân kia, chỉ nói mấy thứ ghê tởm thôi. Con cóc bên trong quần áo lúc ta đi tắm rửa là ngươi làm đúng không? Hai con dế ta bắt được khi mười tuổi là do ngươi thả chúng chạy đúng không? Còn có lần đó, ngươi đưa tờ giấy ta truyền ở trên lớp cho phu tử, làm hại ta phải chép thơ từ cả một đêm, ta nói cho ngươi biết cuộc đời này của ta chưa từng viết nhiều chữ như vậy đâu!”
Lâm Dư Trác dở khóc dở cười, chuyện vô liêm sĩ kia xác thật là hắn làm không tồi, nhưng mỗi lần cũng đều là nhóc vô lại này khiêu khích trước, hắn chẳng qua là “đáp lễ có qua có lại” mà thôi.
Cơ mà sớm biết rằng sẽ có hôm nay, Lâm Tiểu tướng quân dù có bị muối mặn chết, bị xác chuột làm cho thúi chết, cũng tuyệt đối không đánh trả lại cái nào.
Tiểu thế tử càng nói càng hăng, cũng rất có nói đến hừng đông ngày mai.
Hắn chịu không nổi cái miệng lải nhải kia, trực tiếp liền bao phủ đi lên, chặn hết tất cả mấy lời chưa nói trở về.
Sau đó lại giành xin lỗi trước khi tiểu thế tử nổi nóng
“Xin lỗi, trước kia ta bắt nạt ngươi như vậy, là ta khốn kiếp. Nhưng ta cũng thật sự rất vui vẻ, bắt đầu từ thật lâu trước đây, mỗi một ký ức sinh động của ta đều có bóng hình của ngươi.”
Đột nhiên xuất hiện lời tâm tình khiến tiểu thế tử ê cả răng: “Đệch, cái tốt không học, lại cố tình học mấy đứa mao đầu tiểu tử thích nhưng lại không dám nói, cả ngày đành phải lấy trêu cợt tiểu cô nương để thu hút được sự chú ý của người ta.”
Loại nhóc con xấu xa này y từng thấy nhiều rồi, chính là con trai của nhà Lý gia ở con đường phía sau Hầu phủ, cả ngày ra sức bắt nạt tiểu thanh mai của nó, trời sinh dự đoán sẽ là một tên cô đơn mà thôi.
“À, cũng không phải……”
Tiểu thế tử hung hăng lia tới một ánh mắt hình viên đạn đến.
“…… Chỉ có ngươi là người đặc biệt nhất với ta mà thôi.” Lời vừa muốn nói ra khỏi miệng lại nuốt trở về, Lâm Tiểu tướng quân chột dạ mà châm chước dùng từ.
“Ngươi cũng biết đấy, đại ca ta không thích học võ, chỉ trầm mê vũ văn lộng mặc(*), gánh nặng con kế nghiệp cha liền rơi xuống trên đầu ta. Từ nhỏ ta đã bị buộc phải luyện võ, sau khi lớn một chút, đại ca ta lại lôi kéo một hai phải tiến hành hun đúc văn học cho ta. Cho nên, cuộc đời của ta vốn dĩ chẳng có gì thú vị cả.”
(*)Văn nhân tài tử, vũ văn lộng mặc : Tài tử văn nhân múa văn nghịch mực.
“Nhưng mà ngươi cứ thế xông vào. Tuy rằng ngay từ đầu rất phiền toái, nhưng mà, ta dần dần thích loại cảm giác phiền toái này. Chỉ có những lúc gây sự ồn ào với ngươi, ta mới có thể cảm thấy, ta cũng là một người bình thường, có thể dễ dàng bị nhiễu loạn nỗi lòng, hoạt bát lên.”
“Khi nhận ra được tâm ý của bản thân……” Lâm Dư Trác lại kéo y vào trong lồng ngực của mình, để người ta dính sát vào trên ngực mình. “Chính là ba năm trước đây, cái lần mà ngươi thả hết tất cả con mồi mà ta săn được nhốt ở vườn ngự quyển, sau đó ta tức giận đến nhốt ngươi ở trong phòng chứa củi ở viện Thái Học Viện hai canh giờ ấy.”
“Khi ta thả ngươi ra, ngươi treo ở trên người của ta tựa như như bây giờ này, khóc rất là thảm luôn.”
“Nhưng lòng ta lại không có chút khoái cảm trả thù thành công, cũng chỉ muốn ôm ngươi về nha, dỗ dành ngươi. Sau lại ta mới ý thức được, đó chính là thích.”
Sở Chiêu Ngọc nghe hắn bộc bạch một phen thì khiếp sợ không thôi, hóa ra thằng nhãi này đã mơ ước chính mình từ ba năm trước rồi?
Nhưng không đề cập tới chuyện phòng tối còn đỡ, vừa nhắc đến, tiểu thế tử lại xù lông.
“Hiện tại nhớ lại, ta thật sự không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như thế.”
Lâm Dư Trác không nói lời nào, chỉ là hôn người, hôn rồi lại hôn, thẳng cho đến khi khuôn mặt nhỏ trắng nõn tựa như quả đào, không còn nói được câu oán trách nào nữa mới thôi
Hắn ôm người ngày nhớ đêm mong vào trong lòng, trái tim kịch liệt mà nhảy lên.
“Sở Chiêu Ngọc, ta thích ngươi. Ngươi nguyện ý ở bên nhau với ta không?”
Một mảnh trầm mặc.
Trái tim cực nóng của Lâm Dư Trác một tấc rồi lại một tấc dần dần lạnh xuống. khi hắn cho rằng y sẽ không đáp lại câu hỏi của mình, thì con mèo nhỏ nghịch ngợm ngửa đầu hôn lên cằm hắn một cái.
“Được thôi.”
Người trước mắt cười đến cong mặt mày, trong mắt có ánh trăng mông lung, có vì sao đầy trời, có gió mát giữa mùa hạ.
Còn có một mình hắn…..