Không Cẩn Thận Bị Anh Họ Ở Nông Thôn Bẻ Cong

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, đêm qua quên kéo màn, Sài Nam Tinh bị ánh sáng chói mắt làm mi mắt khẽ run run, cậu muốn lật người ngủ tiếp, cơ thể không thể nhúc nhích dưới chăn, giống như bị xe tải nghiền qua, giơ tay giơ chân đều đau, rút mông một chút cũng đau, giống như bên trong mông mặt còn cắm thứ gì đó, chả lẽ bị chịch không khép được sao?

“Đm, con cún Hà Nghị này…” Cậu đau khổ nhắm mắt, dùng chăn trùm kín đầu, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.

Hà Nghị dậy chạy bộ lúc năm giờ, sau khi trở về thì nấu bữa sáng, hôm nay hắn mở lòng từ bi không kéo vật nhỏ đi theo, nói không chừng hôm nay cũng khó rời giường, cơ bắp vận động cường độ cao sẽ tích tụ axit lactic, khẽ cử động cũng sẽ đau nhức.

Hà Nghị đang làm bữa sáng, Viên Kiệt cũng vào phòng bếp, Hà Nghị đưa cho anh ta một dĩa trứng chiên và bánh bao, còn có mấy món ăn kèm, ăn cùng cháo trắng, bữa sáng rất phong phú.

“Em nhớ trước kia anh rất thích tự ra tay, có khi không có huấn luyện anh cũng sẽ đến nhà ăn giúp đỡ, ghét mấy đầu bếp không nấu ăn ngon, còn dạy người ta nấu nữa.”

Viên Kiệt câu được câu không nhớ đến lúc trước, Hà Nghị cũng bị anh ta gợi lên quá khứ, “Nhóc con cậu rất kén ăn, mọi người đều là có gì ăn nấy, chỉ có cậu lựa ba lấy bốn, cái này không ăn cái kia không ăn, huấn luyện dã ngoại không đủ sức mới bị rơi vào khe núi đấy.”

Hai mắt Viên Kiệt đỏ hoe, cười khổ, “Anh Nghị, nếu không phải anh, có lẽ em đã sớm chết rồi.” Hà Nghị đều rất có nghĩa khí với anh em bọn họ, thậm chí dưới tình huống chỉ còn một viên đạn cũng bảo bọn họ rút lui trước, bản thân đi làm kíp nổ, khuyết điểm duy nhất chính là lòng quá cứng, Viên Kiệt chú ý tới cổ của hắn, đôi đũa trong tay rớt xuống trên bàn.

Anh ta bình tĩnh liếc mắt nhìn lầu hai, đêm qua không phải anh ta không nghe được tiếng đọng, trong nhà Hà Nghị có người, không ngờ hắn lại cở mở như thế, ai cũng được, ngoại trừ mình.

“Anh Nghị, nếu là lúc trước em không theo đuổi anh, có phải cũng có cơ hội hay không.” Nếu không phải anh ta đột nhiên làm những chuyện đó, có khi nào Hà Nghị sẽ có thể liếc nhìn anh ta một cái hay không?

Hà Nghị lắc đầu, “Cậu là một người lính ưu tú, trong các cậu ấm quân nhân, biểu hiện của cậu rất tốt.”

Lúc trước trong đội của bọn họ có không ít cậu ấm quân nhân, không phải quan nhị đại chính là phú nhị đại, chỉ có Hà Nghị có thể thật sự chịu khổ, cho nên khi hắn nhìn thấy Viên Kiệt cũng có sự kiên nhẫn, thì theo bản năng cũng muốn quan tâm  một chút.

Hà Nghị cầm đũa ăn cơm, không nói chuyện nữa, hai anh em ba của hắn, chú hai làm kinh doanh ba của hắn làm chính trị, ba của hắn tham gia quân đội khi còn trẻ, lúc sau hai phe tranh đấu, nhóm quan lớn bị tra xét, ba của hắn không muốn dính dáng trong đó, chủ động nộp đơn xuống vòng chức, hiện tại đang làm một trưởng phòng nhỏ ở Túc Giang, chức vị không cao, khỏe mạnh an nhàn, tính tình của ba hắn là như thế, nước chảy bèo trôi, thà không ép còn hơn không giữ lại được cái gì.

“Nhưng anh thà chịch người khác, cũng không muốn chịch em.” 

Hà Nghị im lặng không lên tiếng, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.

Vài ngày sau, Hà Nghị nhận được điện thoại của mẹ mình, mẹ của hắn dặn dò trong điện thoại, nói sắp đến sinh nhật của Tinh Tinh rồi, người ta đã ở thâm sơn cùng cốc thời gian dài như vậy, làm anh phải quan tâm em của mình, làm hắn dẫn em đến thành phố chơi, người một nhà cùng ăn một bữa cơm, còn bảo hắn mua quà cho em trai, Sài Nam Tinh lớn già đầu rồi còn cần người ta dẫn đi chơi sao? Mẹ nghĩ thế nào vậy không biết, Hà Nghị buồn cười ở trong lòng, nhưng mẹ hắn nói cái gì hắn cũng đều đồng ý cả.

Sài Nam Tinh không mang họ Hà, đó là họ của mẹ cậu, mẹ của cậu là con gái một, ông ngoại của cậu mê tín, không thể để cho nhà họ Sài bị cắt đứt hương khói, lại không thể bảo ba Sài ở rễ, cho nên chỉ bảo ông sửa lại họ, vốn định sau này sẽ sinh thêm con, kết quả mẹ cậu đã mất khi cậu còn nhỏ, cho nên Sài Nam Tinh cũng mang họ Sài.

Hắn giống như không hề xem Sài Nam Tinh là em trai, nhóc con đó vừa phiền phức lại hay làm ra vẻ, khi còn nhỏ tới nhà hắn thì hắn đã phát hiện, mỏng manh yếu ớt, cả ngày đi theo sau mông hắn không ngừng gọi anh anh, giống như con chim sáo vậy, nhóc con còn hỏi rất nhiều, hắn cũng không biết trong cái đầu nhỏ xíu lấy đâu nhiều câu hỏi như thế.

Từ khi còn nhỏ, tính cách của Hà Nghị đã lạnh lùng nghiêm túc, không thích náo nhiệt, từ nhiên có một ngày trong nhà xuất hiện một thằng em, mẹ hắn nói với hắn đây là con của chú hai, bảo mình dẫn cậu chơi, lúc ấy hắn đang học cấp 2, bảo hắn giữ một đứa nhỏ ba bốn tuổi, hắn không thích chút nào, không vui cũng nhịn ở trong lòng không nói ra. Có một ngày kia, em của hắn bị mấy đứa ở trong thôn lừa rơi xuống mương, ngày đó hắn không ở nhà, buổi tối ba hắn tìm được em trai về, rồi đập cho hắn một trận, chân cũng bị đánh sưng lên đến mấy ngày mới hết được.

Sau khi lên đại học, cũng không thể hòa nhập vào cái vòng đó, một trong các nguyên nhân nhập ngũ là bởi vì thấm nhuần tư tưởng của ba hắn, cũng có một phần nguyên nhân là ngại đại học quá nhàm chán, tuy ngày tháng của bộ đội đơn điệu buồn tẻ, ít nhất mỗi ngày đều không ngừng khiêu chiến đột phá bản thân, sau đó đến bộ đội đặc biệt, cũng học hỏi nhiều hơn mỗi ngày, không có thời gian làm hắn nghĩ đông nghĩ tây, ngoại trừ học tập huấn luyện chính là làm nhiệm vụ, di thư để lại cả một hộp, chưa từng gửi một bức nào.

Hà Nghị mở chiếc xe hắn mới mua, dẫn Sài Nam Tinh đến thành phố gặp ba mẹ hắn, Sài Nam Tinh thấy hắn cuối cùng cũng bỏ cái xe cà tàng kia thì cảm thấy an ủi, cười nhạo hắn cuối cùng cũng ra hình người rồi.

Hà Nghị nhấn đầu cậu đẩy vào hàng ghế sau, “Cậu muốn bị chịch nữa à.” 

Sài Nam Tinh vội che mông chui vào xe, tên này có thể nứng bất cứ lúc nào ở bất kỳ đâu, nói được thì làm được, nói không chừng còn có ý muốn làm thật ở trong luôn chứ chẳng đùa.

“Mẹ nó, anh bớt bớt lại đi, đi mau, bác cả gái đang chờ đấy.”

Ba mẹ của Hà Nghị ở nhà trong thành phố, là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, có sân, Sài Nam Tinh cảm thán, lâu lắm rồi mới thấy được hơi người, Hà Nghị cười lạnh, không phải cậu còn gặp được hơi người à, là gặp được hơi dâm, bản thân có thể dâm đến bay lên luôn.

Đm, cái miêng cún này chưa từng một câu hay nào.

Khi xe lái vào sân, một người đàn ông cao lớn uy nghiêm đang tưới hoa ở trong sân, Sài Nam Tinh trực giác đó chính là bác trai của cậu, dáng dấp rất giống với ba của cậu, trên người một luồng khí thế mạnh mẽ, Sài Nam Tinh sợ bậc cha chú này nhất, cậu cẩn thận chào hỏi.

Ba Hà gật đầu không nói cái gì, ông chưa từng gặp đứa cháu trai này mấy lần, nếu không phải em trai nói với ông, ông cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy đứa nhỏ này, nhìn là một đứa thông minh hiểu chuyện, miệng cũng ngọt sớt, nhưng cũng không thân thiện lắm, cơ thể nhỏ gầy như con gà tre vậy.

Hà Nghị không mưu mà hợp với suy nghĩ của ba hắn, cho nên mỗi ngày buộc Sài Nam Tinh rời giường chạy bộ, gần nhất còn thêm gập bụng, không làm việc nhà thì phạt gập bụng, nhiệm vụ chưa hoàn thành cũng phạt, đánh mông chịch cậu, nắm gậy thịt không cho bắn, buộc cậu chịu thua, nói tôi sai rồi mới bằng lòng bỏ qua, có một lần thậm chí còn buộc đá lên chân bắt cậu đứng tấn, không đủ mười phút không cho đứng dậy, cục đá rớt thì làm lại, tên khốn Hà Nghị luôn có cách tra tấn cậu.

“Tinh Tinh, ngày mai bảo anh con dẫn con đi chơi, muốn mua cái gì cứ cà thẻ của anh con, không cần khách sáo với nó.”

Hà Nghị “……”

Sài Nam Tinh vui sướng khi người gặp họa, tinh thần tiểu cường(con gián) không sợ chết lại online, “Bác gái ơi, bác cũng không biết đâu, anh ăn hiếp con lắm.” Nói xong còn liếc mắt ngó bên cạnh một cái, Hà Nghị đang nhìn cậu cười nhạt, ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo.

Sài Nam Tinh đưa cái tay bị thương qua, cánh tay vốn thon dài trắng nõn, lòng bàn tay lại có thêm rất nhiều miệng vết thương, Hà mẹ nhìn đến mà đau cái lòng, da thịt non mịn như thế, sao con trai nhà mình lại giày vò ra thế này.

“Còn có, bác xem này, còn có cái này nữa…” Cận cố ý lộ cổ, phía tên có một chút dấu vết khả nghi, Hà Nghị đá cậu một cái ở dưới bàn.

Mẹ Hà không nhìn ra đó là gì, Sài Nam Tinh nói đó là vết mũi cắn, muỗi mùa thu ác lắm, da của cậu lại non mịn, bị cắn một cái là sưng rất lâu, mấy cục màu đỏ hết sức rõ ràng.

“Anh của con ngược đãi con lắm, còn phạt con sáng dậy sớm chạy bộ với anh ấy, hơn nửa đêm còn đứng tấn, không cho con ngủ, trên người đều bị muỗi cắn… Nửa đêm anh ấy còn lén vào phòng con…” Cậu nửa thật nửa giả cáo trạng, người hơn hai mươi tuổi nũng nịu làm nũng, cảnh tượng đó thật sự không nỡ nhìn thẳng.

Càng nói sắc mặt của Hà Nghị càng đen, đã không chỉ muốn đá chân cậu ở dưới gầm bàn, mà muốn trực tiếp ném lên giường, vật nhỏ không biết sống chết, mình phạt quá nhẹ rồi.

“A nghị, nửa đêm con không ngủ chạy vào trong phòng em con làm cái gì?”

Hà Nghị “……”

Con trai mình có cái đức hạnh gì bà cũng biết, nửa đêm lôi người khác ra ngoài xử phạt về thể xác là rất có khả năng đấy.

“Mẹ, không có chuyện đó, do cậu ấy yếu ớt quá, chịu khổ một chút đã kêu khổ mấy ngày liền.”

“Ừm, đàn ông con trai vẫn nên nam tính một chút.” Mẹ Hà cũng cảm thấy con trai không làm sai cái này.

“Nhưng nửa đêm… ưm…” Sài Nam Tinh trừng mắt nhìn Hà Nghị.

“Mau ăn đi, món cua cậu thích nhất này.” Hà Nghị nhét vào một cái càng cua vừa mới được bóc vỏ, lấp kín miệng của cậu, Sài Nam Tinh có đồ ăn ngon quên mất lời cáo trạng cậu muốn nói, sau đó liền……

Ba mẹ Hà ở lầu một, phòng Hà Nghị ở lầu hai, lầu hai không có phòng dành cho khách, Sài Nam Tinh muốn ở phòng cho khách lầu một, bị Hà Nghị kéo lên lầu hai, khi chỉ còn lại có hai người bọn họ, Sài Nam Tinh bất giác lên cơn sợ, nhưng mà nghĩ lại, hiện tại không phải ở thôn Khang Lai, lầu một có hai bác của cậu, chắc Hà Nghị cũng không dám làm gì đâu gì, thế là lại to gan khiêu khích.

“To con, tôi nói anh biết, bây giờ không chỉ có tôi với anh ở đây, anh còn dám động tay động chân với tôi, tôi sẽ kêu to lên, lúc đó anh xui xẻo rồi, làm không tối ba anh sẽ đuổi anh ra khỏi nhà luôn.”

Hà Nghị tới gần, ép cậu vào góc tường, khí thế Sài Nam Tinh liền xìu xuống, “Hà Nghị, mẹ nó anh đừng qua đây, còn qua nữa là tôi la lên thật đó.”

Người đàn ông càng đến gần bắp chân cậu càng không nhịn được phát run, muốn mạng chính là hình như trong cơ thể có chỗ nào xảy ra vấn đề, phát run không giống như là sợ hãi, trong lòng cậu bồn chồn, cơ thể kêu gào muốn chứng minh cái gì đó, không bị bản thân kiểm soát.

Hà Nghị không nói gì, cũng không làm gì, chỉ là nhìn chăm chú cậu như vậy, ánh mắt nặng nề nóng bỏng, tên này không nói một lời, là muốn làm gì? Có thể đừng đến gần nữa không? Trong lòng càng lúc càng hồi hợp, trên trán bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi, ngày càng nhiều trên vầng trán trắng nõn sạch sẽ, như hạt trân châu sáng lóng lánh.

“Sài Nam Tinh” Giọng hắn vốn khàn khàn, lúc này đè thanh tuyến càng giống như bùng nổ ở bên tai, hơi thở hormone nam tính nồng đậm dần dần vây lấy cậu, Hà Nghị chỉ mặc một chiếc áo phông bó sát màu đen, cơ bắp trên người căng thẳng, một tay hắn chống tường, có thể thấy được cơ bắp rõ ràng trên cánh tay, đường nét sắc bén khắc sâu, đây là sức mạnh của đàn ông sao?

Sài Nam Tinh thiếu chút nữa đã quỳ xuống, tên này muốn làm gì đây, “To con, anh, anh…” Giọng cậu run rẩy.

Hà Nghị cuối cùng cũng không nói gì, hắn lấy quần áo trực tiếp đi tắm rửa, để lại Sài Nam Tinh vẻ mặt lờ mờ ngẩn ngơ nhìn nhà tắm mấy phút, Hà Nghị này bị gì thế, làm cậu căng thẳng muốn chết, phản xạ có điều kiện cho rằng lại bị chỉnh nữa rồi.

Cậu đưa tay lau trán, mồ hôi trên tay, trong phòng không bật điều hòa, cũng không mở cửa sổ, không khí ngột ngạt, thảo nào nóng như thế, Sài Nam Tinh mở điều hòa rồi mở cửa sổ, bên ngoài có cái ban công nhỏ, lúc này mọi nhà đều đã lên đèn, màu sắc uyển chuyển, khung cảnh quen thuộc sống động này ở thành phố nào cũng đều như thế.

Ba cậu rất yên tâm về cậu, lâu như thế cũng không gọi cho cậu, cậu mở di động nửa ngày, ngoại trừ mấy tin nhắn rác thì chính là mấy tin nhắn rủ đi chơi của mấy thằng bạn, Đinh chym nhỏ còn từng gọi cho cậu một cuộc, Sài Nam Tinh nhìn khịt mũi coi thường, nhất định tên khốn này muốn cười nhạo cậu nữa rồi, người chân thành nhất trong đó là Ngô Thuật, gửi rất nhiều tin nhắn quan tâm cậu, cậu Sài cực kỳ sĩ diện, không hề đề cập đến chuyện bị giày vò, còn khoe khoang thêm một chút nữa.

Hà Nghị lau tóc thì thấy cửa ban công mở, cửa sổ mở, điều hòa cũng mở, đúng là lắm tật mà, cậu Sài nằm hình chữ X trên ghế ngắm trăng ngắm sao ở ngoài ban công, hắn thu dọn một chút, ngậm điếu thuốc dựa vào ban công lan can, tóc nửa khô rũ trên trán, nếu Hà Nghị không lưu manh như thế, thì dáng vẻ này cũng đủ mê người.

“Ngày mai muốn đi đâu chơi, muốn quà gì?” Hà Nghị nghiêm trang không giống nói giỡn.

Tên này định ăn sinh nhật với cậu thật à? Sài Nam Tinh không đoán được suy nghĩ của hắn lắm, thử mở miệng nói, “Vừa rồi tôi cáo trạng, anh không giận à?”

Vật nhỏ là phản xạ có điều kiện, “Giận, cho nên chờ lát nữa mông của cậu tiêu rồi, đêm nay chịch chết cậu.” Hắn rít một hơi thuốc, khom lưng phun một vòng khói vào mặt cậu, Sài Nam Tinh bị phun ho sặc sụa.

“Khụ… anh… anh… đồ ngốc…” Mặc cậu ho đến đỏ bừng, Hà Nghị đứng ở một bên cười, sâu trong ánh mắt lộ ra ý cười trò đùa dai thực hiện được, tên khốn kiếp này còn có thể cười như vậy, đàn ông hơn ba mươi rồi, trẻ con vừa thôi chớ.

 

Trả lời