Mặc dù đã vượt qua được bài kiểm tra hồn cầu nhưng phải đợi đấu lôi đài xong mới chính thức kết thúc buổi thi linh lực. Trong ba ngày qua, Lương Ngộ vẫn ngoan ngoãn làm một đệ tử ngoại môn như cũ, ngày nào cũng có nhiệm vụ quét dọn.
Hôm nay y phải quét sạch chỗ lôi đài phía sau núi.
Khi Lương Ngộ đến sau núi, có mấy đệ tử nội môn đang ngồi tựa vào gốc cây cười đùa.
Một đệ tử trong số đó trông thấy Lương Ngộ thì làm như lén lút lấy cùi chỏ huých mấy người khác. Tiếng đùa giỡn chợt nhỏ đi, sau đó là lẳng lặng dò xét.
Lương Ngộ cứ thản nhiên như không nhìn thấy mà tập trung lau chỗ dây bên cạnh lôi đài.
Đệ tử mới nãy thẹn quá hóa giận mà nhìn y chằm chằm, sau đó vươn vai, gác chân lên nói: “Hồi nãy còn hạt dưa không? Ngồi vậy buồn mồm quá, chán.”
“Ban nãy sao ngươi không ăn đi? Giờ ở đây chẳng còn hạt nào thừa lại đâu, hay là ngươi muốn lấy đống vỏ về nhai tạm?”
Người bên cạnh móc một túi hạt dưa ra ném cho đệ tử đang giận đó.
“Có người quét dọn mà, lo gì.”
Hắn thảnh thơi rung đùi, răng cắn hạt dưa tanh tách rồi nhổ “phụt”, vỏ hạt dưa còn dính nước bọt đáp xuống đất.
“Này, ngươi đó, lát ngươi lau dọn hộ cái nhé.” Hắn gọi to, cười đùa tí tởn nói: “Cảm ơn nha.”
Lương Ngộ: “Ta chỉ có khăn lau thôi.”
Tên đệ tử trêu ngươi: “Vậy thì ngươi phải tự tìm cách đi chứ.”
Lương Ngộ dừng tay rồi cất bước đi về phía gốc cây. Tên đệ tử nọ đang rung đùi, sung sướng định cắn thêm hạt dưa thì bỗng bị nắm chặt tay, ép mạnh xuống đất.
Tay đập ngay vào chỗ vỏ hạt dưa mà hắn mới nhổ, bùn đất hòa với nước bọt tạo thành một cảm giác nhờn nhợn buồn nôn trong lòng bàn tay.
Hắn sợ hãi gào lên: “Ngươi làm cái quái gì vậy hả!”
Lương Ngộ: “Ta càng nghĩ càng thấy chính ngươi đi nhặt vỏ hạt dưa mới đúng.”
Đệ tử khác đều cảm thấy tên đệ tử giận lẫy kia không đúng, nhưng ngại xích mích nên đành mắt nhắm mắt mở. Lần này thấy tình huống sắp mất khống chế nên họ tranh thủ kéo hai người ra, mồm năm miệng mười chữa cháy, ý là đang ngầm chỉ trích Lương Ngộ phản ứng quá khích, không nên hành động lỗ mãng như vậy.
Đệ tử giận lẫy kia tức điên lên: “Ngươi nói đi, có phải trách nhiệm của đệ tử ngoại môn các ngươi là quét dọn cho sạch hay không! Nếu người không muốn làm thì cứ nói với ta cho đàng hoàng, mắc gì phải động tay động chân như thế chứ?”
“Hay là ngươi thấy mình được danh được tiếng lúc kiểm tra hồn cầu nên tưởng mình cao sang gì…”
“Nhưng ta thấy ban nãy ngươi cũng đâu có định nói chuyện cho đàng hoàng.” Mộ Dục dạo bước ra từ đâu đó, từ tốn nói.
“Mộ sư đệ.” Mấy người còn lại run lên.
Mộ Dục là đại đệ tử của Tiên Tôn Tiên Tôn, đương nhiên là có địa vị cao hơn hẳn. Trong môn phái, trước nay ai mạnh thì kẻ đó được sùng bài. Mộ Dục đã tích lũy được uy quyền rất cao nên tuy là sư đệ nhưng những đệ tử nội môn bình thường đều sợ hãi hắn.
“Ngươi không biết đó thôi, ban nãy…” Tên đệ tử giận lẫy vội vàng muốn giải thích.
“Sắp đến ngày đấu rồi, nếu ở đây mà bẩn thỉu thì e rằng sẽ khiến Tiên Tôn trưởng lão bẩn mắt…” Mộ Dục thở dài: “Xin sư huynh nhanh chóng xử lý đi.”
Mặc dù giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng nhưng không có vẻ gì là muốn thương lượng.
Tên đệ tử giận lẫy kia xanh cả mặt nhưng không dám đối đầu trực tiếp với Mộ Dục nên đành phải quay lại nhặt vỏ hạt dưa, tức giận trừng Lương Ngộ rồi dẫn đồng bọn đi.
Bọn làm ồn cuối cùng cũng đi, Lương Ngộ vui vẻ và khoan khoái hẳn ra. Y tiếp tục làm việc của mình.
Mộ Dục: “Ta mới ra mặt giúp đỡ mà sư huynh lại chẳng có lấy một câu cảm tạ, khiến sư đệ buồn lòng lắm đấy.”
“Nếu ngươi thật lòng muốn giúp ta thì đã không đợi đến lúc đó mới ra ngoài.”
Mộ Dục nở nụ cười vui vẻ: “Sư huynh đúng là thông minh thật, trách sao huynh lại là đệ tử ngoại môn đầu tiên của Hoành Minh tông vượt qua bài kiểm tra hồn cầu.”
“Chỉ là…” Hắn thoáng dừng một lúc: “Kết quả kiểm tra hôm đó ngươi cũng thấy rồi đấy. Linh lực ở mức đó cũng gọi là khá so với các đệ tử nội môn đi, nhưng với Yến Kiệu thì chẳng là cái thá gì. Chắc gì ngươi đã chịu được một chiêu của hắn chứ đừng nói đến việc giành chiến thắng.”
“Ân oán của các ngươi ta cũng nghe chút tiếng gió. Ân oán tích tụ đã lâu, mà sư đệ này của ta còn hơi tàn nhẫn nữa, e rằng không ổn.” Mộ Dục lo lắng.
Lương Ngộ giương mắt nhìn hắn: “Ý là ngươi muốn sao?”
Mộ Dục giơ tay, từ lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái hộp nhỏ tinh xảo. Hắn đưa nó đến trước mặt Lương Ngộ.
“Linh lực của Yến Kiệu cao cường, nếu đánh trực diện thì chắc chắn ngươi không thắng nổi hắn. Đây là một viện nội đan Phong Lang thượng phẩm, dùng xong thì thực lực sẽ tăng rất mạnh trong vòng ba ngày, vừa hữu hiệu lại vừa giấu được trưởng lão và Tiên Tôn.”
“Ngươi dùng nó đi, cứ tránh chiến trước đã. Yến Kiệu nóng vội, nếu không hạ được ngươi trong vòng ba chiêu thì chắc chắn hắn sẽ cực kỳ tức giận. Ngươi chỉ cần khích bác thêm vài câu, đợi thể lực của hắn tiêu hao gần hết, để lộ sơ hở là có thể đánh bại trong một chiêu.”
Lương Ngộ không vươn tay ra nhận: “Ngươi và Sở Yến Kiệu là huynh đệ nhiều năm. Ngươi không đứng về phe hắn mà lại giúp ta ư?”
Mộ Dục cười nói: “Lần trước ta đắc tội với sư huynh nên lần này xem như quà tạ tội.”
Tên này bịa đặt linh tinh, tưởng y như đồ ngốc mà lừa à?
Lương Ngộ không tiếp lời ngay nhưng Mộ Dục cũng không vội, chỉ kiên nhẫn đợi y hồi đáp.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau nhưng cũng đang âm thầm tranh đấu.
Khóe miệng Mộ Dục vương nét cười nhạt, như thể đã nắm chắc lấy thắng lợi, mọi thứ đều nằm gọn trong bàn tay hắn. Cái dáng vẻ đó khiến Lương Ngộ cực kỳ khó chịu. Y không thích cái cảm giác mờ mịt rồi để người ta lợi dụng như quân cờ.
“Ngươi thích Sở Yến Kiệu nhỉ.” Y chợt lên tiếng.
“Sao cơ?”
Nụ cười đông lại trên mặt Mộ Dục, cứng ngắc.
Vốn dĩ, y chỉnh đoán mò thử xem sao thôi, nhưng trông phản ứng này thì chắc là đúng rồi.
Lương Ngộ: “Nếu muốn tạ lỗi thì giúp ta bái Tiên Tôn làm sư phụ đi. Ngươi giả vờ thua ta thì thôi đi, nhưng cớ gì lại phải quanh co như thế?”
“Sở Yến Kiệu cực kỳ si mê Tiên Tôn, không muốn đệ tử khác đến bái Tiên Tôn làm sư phụ. Thực lực của ngươi và ta chênh lệch rất lớn, nếu ngươi thua ta thì chắc chắn Sở Yến Kiệu sẽ biết ngươi chưa dốc hết sức rồi ghi hận trong lòng.”
“Nhưng nếu ngươi bí mật giúp ta, khiến Sở Yến Kiệu bị đánh bại thì hắn sẽ không còn gì để nói, cũng không thể tự dưng đổ nghi ngờ lên ngươi được.”
“Ngay khi gặp ở rừng Nguyên Cảnh, ngươi đã biết ta thích Tiên Tôn. Một khi ta gia nhập vào sư môn của hắn thì chắc chắn là vì ta có đủ tư cách. Sở Yến Kiệu vốn có khúc mắc với việc để ta trở thành đệ tử mới, rồi tâm ý tương thông với Tiên Tôn thì sẽ cản trở hắn. Nhưng ngươi thì lại rất hài lòng với điều này.”
Mộ Dục nhíu mày: “Tất cả chỉ là suy đoán của sư huynh, có gượng ép quá không thế?”
“Nếu như không đúng thì sao ngươi lại không phủ nhận?”
Còn một điểm mấu chốt nữa nhưng Lương Ngộ lại không định nói.
Khi Mộ Dục bóp cổ y trong rừng trúc, khoảng cách giữa hai người rất gần. Bấy giờ gió nổi lên, dây buộc tóc của Mộ Dục tung bay, bay về phía trước ngực. Trên dây buộc tóc đó có dấu ấn cùng loại với ấn rồng, lúc ấy y đã thấy nó cực kỳ quen rồi.
Ngẫm lại thì nhớ ra, dấu ấn này cũng xuất hiện trên ngọc bội mà Sở Yến Kiệu tặng y ở thế giới thứ hai.
Sau khi trở về hiện thực, khối ngọc bội đó cũng đi theo. Mấy lần Lương Ngộ định bỏ nó ra nhưng không biết nó được làm phép gì mà không thể tháo xuống được. Thế là y đành phải để mặc nó, thường giấu trong trang phục mặc hằng ngày.
Nhìn kỹ lại mới thấy, dấu ấn này giống như rồng, mà cũng tương tự chữ “Sở”, có thể là ân ký của nhà họ Sở.
Dây cột tóc đó có vẻ không mới. Dùng đồ người khác tặng suốt bên mình như vậy thì không cần nói cũng biết là có lòng gì.
“Suy đoán của ngươi không tồi. Nếu chúng ta đã có gần như cùng mục đích thì bắt tay thôi, lo gì không nên sự?”
“Giờ thì ngươi có thể yên tâm mà dùng nó rồi chứ?”
Hắn lại vươn tay, đưa cái hộp nhỏ kia đến trước mặt Lương Ngộ.
Y mở nó ra, bên trong là một viên nội đan trong suốt, xanh thẳm như màu băng, xung quanh là linh lực mạnh mẽ xao động, chỉ nhìn một cái là biết ngay, nó không phải đồ xoàng.
Đây là đan dược thượng phẩm, đúng là “khiêm tốn” quá.
“Nội đan của Phong Lang Vương, nếu như để các trưởng lão trong tông và đệ tử khác biết được thì sợ là ngươi sẽ hỏng hết thanh danh.” Lương Ngộ nói.
Nội đan Phong Lang này khó có được không chỉ vì khó bắt được Phong Lang mà còn vì thủ đoạn để lấy đan cực kỳ tàn nhẫn. Trước hết là phải chặt đứt tứ chi của Phong Lang, nhốt nó lại rồi giết sạch đàn sói ngay trước mặt nó. Lang vương thấy đồng bọn bị giết, sự uất hận trong lòng không có nơi phát tiết, thế là gào thét, thức trắng ba ngày ba đêm rồi chết trong tức tưởi mới ngưng tụ được một viên nội đan trân quý thế này.
Người giang hồ chính phái không đồng tình với thủ đoạn cực đoan này, cho rằng đây là chuyện mà chỉ ma đạo mới gây ra được, chính phái không thể làm.
Mà viên đan dược trước mắt này có khi là nội đan của Lang Vương nghìn năm tuổi.
Mộ Dục cười nói: “Thế ngươi có muốn hay không đây?”
Lương Ngộ không do dự nữa. Y dùng ngay lập tức.
“Sư huynh à…” Nụ cười của Mộ Dục dần sâu hơn. Hắn thở phào một tiếng: “Ta biết ngay ngươi là người đồng đạo với ta mà.”