Dù sao đêm đó cũng không có đánh nhau, Tang Mại ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này thì yên lặng nhìn đi chỗ khác, thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này.
Ngay khi bước vào lều vào ban đêm, Vinh Hoa đã muốn xem xét cơ thể của Thúc Hàm Thanh, ánh đèn lờ mờ không rõ ràng, trong ánh nhìn của Vinh Hoa, Thúc Hàm Thanh cởi đến trần như nhộng, thản nhiên mà mở hai chân, chờ bị Vinh Hoa chiếm hữu.
Nhìn trong mắt Vinh Hoa lấp lóe ánh nước tràn đầy mị hoặc, giống như bị mây mù nhẹ nhàng quấn lấy, chìm sâu trong đó, lại giống như rơi vào đầm lầy, biết rõ khó có thể chạy thoát nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Vinh Hoa rất giận, đặc biệt là trong phút chốc nhìn thấy Mộ Diệp theo sát Thúc Hàm Thanh trở về kia, hắn cố gắng giúp cậu khôi phục trò chơi như thế, sau đó còn ngoan ngoãn ở trong khu cắm trại chờ Thúc Hàm Thanh, sớm biết như vậy đã không thả cậu đi ra ngoài rồi.
“Sau này cách xa Mộ Diệp một chút, nhìn anh ta là thấy khó chịu rồi.”
Hắn dùng sức lăn lộn giày vò người ta, Thúc Hàm Thanh treo ở trên người Vinh Hoa khóc lóc cầu xin nói hết sức rồi, không chịu nổi, ưỡn hông đâm muốn khóc, dùng miệng liếm cho hắn cũng muốn khóc.
Có điều, Thúc Hàm Thanh vẫn ngoan ngoãn leo từ người của hắn xuống, quỳ trên mặt đất thè lưỡi liếm dương vật dưới háng của hắn, cơ thể hoàn toàn tương phản với khuôn mặt trắng nõn ngây thơ của cậu, giống như một sản phẩm thất bại bị vẽ bậy bằng bút lông dính mực đen, những hoa văn nhỏ vụn bao phủ khắp lưng cậu, thậm chí lan đến sau tai.
Thúc Hàm Thanh nói đó là hình xăm, Vinh Hoa liền tin.
Đầu ngón tay Thúc Hàm Thanh khép lại, làm ra một động tác không hề ngây thơ bao quanh dương vật của Vinh Hoa, tuốt lên xuống, sau đó cúi đầu liếm ướt một đường từ gốc lên ngọn rồi há miệng ngậm lấy quy đầu to tròn, cậu giống như ăn kẹo que mà mút quy đầu, thỉnh thoảng dùng lưỡi đánh vòng liếm, phát ra âm thanh liếm mút dâm mỹ.
Thúc Hàm Thanh say sưa ngon lành mà nhấm nháp vật cứng của hắn, đong đưa đầu phun ra nuốt vào, hấp thu hơi thở đậm màu dục vọng của hắn. Đỉnh quy đầu gần như đã đụng đến cổ họng, nhưng vẫn không có cách nào ngậm cả cây vào, thế là Thúc Hàm Thanh chỉ có thể cùng lúc sử dụng đôi tay chăm sóc cả gốc dương vật và hai trứng dái của hắn.
Dương vật cực lớn đã bắt đầu tuôn ra gân xanh, hơi đập lên, tốc độ Thúc Hàm Thanh phun ra nuốt vào nhanh hơn, đầu lưỡi đánh vòng quanh quy đầu mẫn cảm. Gân thịt phía dưới quy đầu càng được cậu liếm kỹ càng, liếm dọc từ gân thịt đến đỉnh nấm.
Đầu lưỡi màu đỏ thịt đâm vào lỗ nhỏ, khoái cảm mãnh liệt làm hô hấp Vinh Hoa lập tức dồn dập, mở mắt nhìn chằm chằm Thúc Hàm Thanh liếm gậy thịt của hắn.
Vinh Hoa cong sống lưng ngồi vỗ về sau cổ Thúc Hàm Thanh, hắn thở hổn hển, dùng sức ấn đầu cậu xuống, đâm ra rút vào gần như chạm đến cổ họng của cậu, khi Vinh Hoa không có biểu cảm gì thì trông rất lạnh lùng, giờ phút này hoàn toàn là một người khống chế một phương.
Thúc Hàm Thanh đột nhiên dùng sức một hút chỗ mẫn cảm nơi đầu đỉnh, tiếp theo còn nuốt cả cây gậy thịt vào sâu đến cổ họng, ngay lập tức hút ra được chất lỏng đặc sệt tràn ngập mùi vị đàn ông.
Lúc bắn tinh, tinh dịch đặc nóng bắn toàn bộ vào họng Thúc Hàm Thanh, có một giọt từ khóe miệng Thúc Hàm Thanh chảy ra, men theo đường cằm hoàn mỹ rồi rơi xuống xương quai xanh nhô ra của cậu, Vinh Hoa nổi nóng đè cậu nằm sấp xuống, hôn lên cẳng chân của cậu, sau đó nâng mông lên lên cao, đâm vào vào nơi ướt át căng mịn kia.
Mỗi lần dương vật to lớn bất thình lình đâm vào thì liền nhanh chóng bị vách thịt mềm ướt hút lấy, nơi kết hợp không ngừng truyền ra khoái cảm khiến hai người đều muốn ngừng mà không được.
Vinh Hoa ôm chặt cái lưng bóng loáng, vùi vào cổ người ở trong lòng ngực, lại dùng sức cắn một ngụm lên da thịt mềm mại trên gáy, tiếp theo hai bàn tay to xoa bóp hai cánh mông mềm rồi hơi bẻ ra hai bên, để dương vật cứng rắn của mình đâm sâu vào thêm một ít.
Thúc Hàm Thanh theo nhịp nắc của người đàn ông mà không ngừng đong đưa thân thể, dự định sẽ theo kịp tiết tấu mãnh liệt của hắn, nhưng lý trí sớm đã bị hắn mạnh mẽ xâm phạm, cậu rên rỉ liên tục, ngược lại lỗ nhỏ lại chủ động co rút phun ra nuốt dương vật quen thuộc, khiến cho vật cứng to lớn không ngừng được vỗ về cùng kích thích.
Vinh Hoa giữ nguyên tư thế kết hợp rồi xoay người lại đối diện với mình, hắn cúi người hôn lấy đôi môi thơm ngọt non mềm, hai cái chân mảnh khảnh cũng bị cánh tay mạnh mẽ của hắn cố định vòng qua eo của mình, phần hông của hắn lấy tốc độ hung mãnh tiến công vào bên trong lỗ nhỏ mềm mại, tiếng va chạm thân thể hòa cùng tiếng rên rỉ ngọt ngào của người ở trong khiến cho hắn càng ngày càng thoải mái.
Thúc Hàm Thanh bị hôn đến không thở nổi mà phát ra tiếng rên rỉ xin tha mê người, Vinh Hoa lại đẩy lưỡi của mình xâm nhập vào sâu hơn trong miệng cậu, chỉ có khi thay đổi góc độ hôn thì mới cho cậu thời gian để mở miệng lấy hơi, một giây sau giây sau lại vươn lưỡi hút lấy chất lỏng thơm ngọt ở trong miệng của cậu, bá đạo xâm phạm cậu rất lâu.
Thúc Hàm Thanh rên rỉ gọi tên của Vinh Hoa, lại bị chịch càng dữ dội hơn, khi chất lỏng tình ái tràn vào chỗ sâu nhạy cảm, đôi mắt của Vinh Hoa tràn đầy tình dục, liếm hôn khóe môi của người bên dưới, lúc làm xong, Thúc Hàm Thanh đã xụi lơ không dậy nổi, đùi và bụng dưới không ngừng run rẩy, nơi riêng tư đỏ đến không nhận ra nổi, cậu khép hờ mắt không nhìn thấy rõ ánh mắt nóng rực có thể dìm chết người của Vinh Hoa.
=====
Bên ngoài trời vừa rạng sáng, những tia sáng đầu tiên xuất hiện, bọn họ chuẩn bị xuất phát.
Thúc Hàm Thanh chưa tỉnh ngủ, Vinh Hoa vừa mổ vừa liếm miệng của cậu tựa như một chú thú con đòi ăn, sau đó mặc quần áo cho cậu, mới hoàn toàn đánh thức được người.
Bọn họ tùy tiện ăn chút đồ ăn đối phó rồi xuất phát lần nữa.
Nghỉ ngơi một đêm, Mộ Diệp ngược lại càng tiều tụy hơn, như là một đêm không ngủ, hắn tự bôi thuốc lên vết thương của mình.
Vinh Hoa chủ động đưa ra muốn đổi xe, Mộ Diệp nhìn về phía Thúc Hàm Thanh, cậu thờ ơ, thậm chí khi Vinh Hoa kéo cậu đến xe khác, cậu cũng đi lên mà không quay đầu lại.
Tang Mại muốn an ủi Mộ Diệp, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn lại không biết như thế nào mở miệng.
Trong xe Vân Ánh ngồi ở ghế phó lái, người lái xe chính là một người tên Tề Trác dị năng hệ đất trong đội ngũ, vẫn luôn rất thân thiết với Vân Ánh, chỉ là hai người còn chưa chính thức ở bên nhau.
Vân Ánh quay đầu thì nhìn thấy Thúc Hàm Thanh đang nằm ngủ ở trên đùi Vinh Hoa, cậu như là cực kỳ buồn ngủ.
Vinh Hoa cứ nhìn cậu như vậy.
Bầu không khí không khỏi trở nên có chút vi diệu, như là đã quen rồi, làm cho người ta nhìn đến tựa như cả người cũng sắp hòa tan.
Bọn họ đi ba ngày đường, trên đường gặp phải xác sống có cấp bậc cũng không cao, giải quyết rất dễ dàng, Lôi Tranh mướn bọn họ cũng là vì bảo đảm không có sơ hở nào, lính dưới trướng của hắn cũng không phải đều có dị năng.
Khi tận thế bùng nổ trong thành phố, những tòa nhà đổ nát thường là sự tồn tại nguy hiểm nhất, bởi vì anh sẽ không biết có một con xác sống nhảy từ đâu ra giết chết mình bất cứ lúc nào.
Bọn họ tới đến một thàn phố đã từng sầm uất, trên đường đến căn cứ, Yến Thần Quân đã bị cấp cũ dưới bán đứng, không chỉ bị chủ cũ đuổi giết, còn bị xác sống bao vậy chặn đường, mang theo kết quả thí nghiệm mất liên lạc ở thành phố này, định vị cuối cùng gửi cho nhóm Lôi Tranh chính là khu dân cư cũ này, sau đó nhân viên kỹ thuật định vị được hai tòa nhà này.
Mỗi người được phát máy truyền tin, ngài cốt truyện đã lâu không online ra lệnh: “Cứu Yến Thần Quân, tốt nhất là đẻ Vinh Hoa cứu.”
Thúc Hàm Thanh phối hợp nói đực, trong lòng lại nghĩ bọn họ còn chưa từ bỏ cái ý định cuối cùng này, cậu biết được Yến Thần Quân đang ở là tòa nào từ ngài cốt truyện, nhưng không có địa chỉ cụ thể, ánh mắt cậu nhanh chóng đảo qua tòa nhà dân cư trước mặt, như suy tư gì.
Cửa hàng đã bị bỏ hoang từ lâu, màn hình điện tử hư hỏng phủ đầy mạng nhện, Lôi Tranh đưa cho bọn họ mỗi người một khẩu súng, Thúc Hàm Thanh không nghĩ dùng thứ đồ chơi này, mang theo còn nặng thêm, cậu cầm lấy muốn đi trả lại cho bọn họ nhưng không quen biết người nào, chỉ đành tìm Doãn Biên Yên.
Doãn Biên Yên nghe cậu nói không biết dùng súng thì lộ ra một nụ cười, vừa mới chuẩn bị dạy cậu, Lôi Tranh một tay cắm ở túi quần bảo cô đi xác định vị trí đi, cô hất tóc nói một câu hiếm thấy ghê rồi rời đi.
Thúc Hàm Thanh vừa chạm mắt với Lôi Tranh liền nhìn sang chỗ khác, ánh mắt của người đàn ông này lúc nào cũng sắc bén, khí thế áp đảo hầu hết mọi người luôn cao hơn một bậc, phía sau lưng Thúc Hàm Thanh lại bắt đầu nóng lên, những dị năng hệ lôi còn sót lại trong năng lượng tinh thần tựa như vừa thấy đến chủ nhân liền sinh động lên, làm cậu cảm thấy thực bực bội.
Lôi Tranh đột nhiên giật lấy súng trong tay của cậu, sau đó nắm lấy ngón tay của đặt trên súng, nhanh chóng nâng lên, phía sau lưng Thúc Hàm Thanh nóng đến tê dại, nhưng không tránh được, chỉ thấy Lôi Tranh đè ngón tay cậu nhanh chóng bóp cò, bắn ra cách đó không xa.
Chỉ nghe thấy hai tiếng bằng bằng, nguồn lực đột nhiên không kịp phòng ngừa chấn đến cánh tay Thúc Hàm Thanh tê dại, cũng đẩy cậu dính vào trong lòng ngực Lôi Tranh, Thúc Hàm Thanh cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của Lôi Tranh.
Thúc Hàm Thanh phản ứng lại nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Lôi Tranh.
“Bây giờ biết chưa?”
Thúc Hàm Thanh xoa xoa cổ tay tê dại, đặt khẩu súng ở trước mặt Lôi Tranh, lạnh nhạt nói: “Không, trả cho anh.”
Lôi Tranh nhìn khẩu súng bị Thúc Hàm Thanh móc vào ngón tay, tựa như có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu: “Tuy rằng có chút nặng, nhưng khi hao hết dị năng cũng có thể giữ được mạng, trong đội của tôi thì hãy tuân thủ quy tắc của tôi.”
Chặn họng đến Thúc Hàm Thanh á khẩu không trả lời được.
Dứt lời hắn đang định đi hướng khác, lúc đi ngang qua Thúc Hàm Thanh, khóe miệng lộ ra nụ cười lưu manh, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: “Lúc mười tuổi tôi đã dùng súng làm đồ chơi rồi.”
Ý là Thúc Hàm Thanh không lừa được hắn.
Thúc Hàm Thanh nhìn bóng dáng Lôi Tranh, nhíu nhíu mày, cậu biết sử dụng súng thật sự đúng là do Lôi Tranh dạy cậu.
Cậu không chỉ biết sử dụng, hơn nữa còn rất khá.
Lúc ấy Lôi Tranh dùng miếng vải đen che mắt cậu lại, kề sát bên tai dạy cậu hết lần này đến lần khác, sửa tư thế từng chút một, chính xác là ép cậu từng bước, bắn không chính xác Lôi Tranh sẽ dùng giọng điệu thương tiếc đè cậu ở trong sân bắn nói trừng phạt cậu, còn bắn chính xác thì sẽ ôm người ở trên đùi nói thưởng cho cậu.
Tóm lại chính là một tên già dê ra vẻ đạo mạo* mà thôi.(* thường mang ý châm biếm)
Vinh Hoa đi tới, Thúc Hàm Thanh đưa khẩu súng cho hắn: “Tôi không cần cái này.”
Vinh Hoa thuận tay nhận lấy, quay đầu nhìn thoáng qua, ôm lấy cậu khó hiểu nói: “Lão già kia vẫn luôn nhìn lén anh?”
Lão già kia đương nhiên chính là chỉ Lôi Tranh.
Thiết lập trong sách thực ra Lôi Tranh là con trai của bạn thân mẹ Vinh Hoa, khi tận thế bùng nổ, mẹ của Vinh Hoa qua đời, một mình hắn lưu lạc bên ngoài, Lôi Tranh từng gặp hắn lúc còn nhỏ, hắn còn từng trêu chọc đứa em ở trong tã lót này, cho nên khi gặp lại liền có suy nghĩ muốn chăm sóc cho Vinh Hoa.
Hắn lớn hơn Vinh Hoa mười mấy tuổi, đúng là có thể để Vinh Hoa gọi là lão già rồi.
Nhưng Thúc Hàm Thanh xem như không biết hắn nói gì, chỉ bảo hắn lát nữa hành động nhớ đi theo sát mình đừng chạy lung tung.
Vinh Hoa cúi đầu hôn lên môi cậu, hứng thú bừng bừng nói: “Em nhất định sẽ không rời khỏi anh một bước nào, đợi lát nữa em sẽ lấy thật nhiều tinh hạch cho anh.”
Thúc Hàm Thanh phát hiện hắn lại cao lên, đặt tay trên vai của hắn bóp bóp, phức tạp nói: “Đừng làm quá, tôi chịu không nổi.”
Vinh Hoa rung đùi đắc ý nói: “Được.”
Vân Ánh nhìn hai người thân mật ở bên này, rồi nhìn hình ảnh đội trưởng phờ phạc đứng ở một bên, thở dài một hơi.
Đội bọn họ và người của Lôi Tranh chuẩn bị chia thành hai nhóm đi quét hai toàn nhà, khi bọn họ gần đến thì có một đàn xác sống nhào đến bọn họ, số lượng rất nhiều, hẳn là cư dân của nơi này.
Tề Trác lấy nửa ngọn núi đất chặn đường, Vinh Hoa cũng điều khiển dây leo dựng thành một bức tường mới làm được trạm kiểm soát, nhưng có lẽ không ngăn được xác sống quá lâu.
Số tầng trong hai tòa nhà này không cao, nhiều nhất chỉ có bảy tầng, Thúc Hàm Thanh kéo Vinh Hoa đi tòa bên trái, cậu muốn nhanh chóng cứu Yến Thần Quân ra, nếu không xác sống phá trạm kiểm soát thì có chút phiền phức.
Mộ Diệp cũng đuổi kịp bọn họ, khi Lôi Tranh đang định để những người khác đi đến một tòa nhà khác, Thúc Hàm Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: “Lục soát tòa nhà này trước, tranh thủ thời gian, anh ta rất có thể ở trong tòa nhà này, chúng ta có nhiều người sẽ tiết kiệm thời gian hơn, nếu không đợi lát nữa xác sống xông tới thì chúng ta đều sẽ gặp phiền phức.”
Lôi Tranh: ‘’Lỡ như cậu ta không ở trong tòa nhà này thì sao? Đây không phải là cược à.”
Thúc Hàm Thanh mím môi, cậu biết người đàn ông này cố chấp muốn chết.
“Lỡ như tôi cược đúng thì sao?”
Ai biết Lôi Tranh nhìn cậu vài lần, sau đó hết sức dứt khoát mà bảo người đi lục soát tòa nhà bên trái.
Thúc Hàm Thanh sửng sốt.
Đội của bọn họ đi lên từ tầng ba, Lôi Tranh dẫn người bắt đầu từ ngầm gara đi lên, thang máy đã sớm không dùng được nữa, đội của bọn họ cũng chia ra hai nhóm, Mộ Diệp hết sức lý trí bình tĩnh nói Vinh Hoa dẫn một đội khác: “Tôi dẫn Vân Ánh, Hàm Thanh đi với tôi, thêm một ít chiến lực.”
Vinh Hoa vẻ mặt kiểu tôi biết anh có ý định gì rồi, hắn nắm lấy tay Thúc Hàm Thanh: “Vân Ánh đi theo chúng tôi đi.”
Mộ Diệp nói: “Từ trước đến nay cậu chỉ lo một mình lao về phía trước, đơn đả độc đấu*, hoàn toàn không quan tâm đến người khác, lỡ như bọn họ bị thương cậu có thể chịu trách nhiệm không?”
* Đi đơn độc, không có người hỗ trợ.
Vinh Hoa cũng không phục: “Vậy anh có thể chịu trách nhiệm sao? Đừng cho rằng tôi không biết anh suy nghĩ cái gì, anh dám nói anh sắp xếp như thế là không có lòng riêng hay không?”
Mộ Diệp bình tĩnh nói: “Tôi là đội trưởng, tôi chỉ xem xét tình hình chung.”
Tia lửa bắn tung tóe từ hai người họ.
Vân Ánh vội vàng đẩy đẩy Thúc Hàm Thanh: “Anh Thúc, anh nói một câu đi, anh đi cùng ai?”
Thúc Hàm Thanh giơ tay đang nắm tay của Vinh Hoa lên: “Vân Ánh theo chúng tôi đi.”