Không Thể Ngờ Trúc Mã Lại Ra Tay Với Tôi!

“Giơ tay làm gì?” Giọng nói của Lôi Văn Uyên vang lên trên đỉnh đầu, Khương Hà sợ hết hồn, tay buông lỏng khiến điện thoại rơi vào mặt. Lần này đến lượt Lôi Văn Uyên bị dọa giật mình. Cậu vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn Lôi Văn Uyên.

“Bị đập đau không? Sao cậu lại ngẩn người thế? Điện thoại cũng để rơi đập vào mặt.” Lôi Văn Uyên thấy trán không bị đỏ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng khiển trách.

Mặt Khương Hà đỏ bừng, la hét nói: “Vừa rồi ngẩn người nên cầm không chắc, bị rớt. Được rồi, được rồi, cũng mười hai giờ rồi, chết đói mất, mau đi ăn cơm đi.” Nói xong câu cuối cùng, giọng cậu càng ngày càng lớn cứ như chột dạ che giấu.

Thật ra trong lòng cậu đã hỏng mất rồi, trời ơi, cậu nghĩ cái gì vậy trời? Tối hôm qua vậy mà cậu lại mộng xuân, mà đối tượng mộng xuân lại còn là nam! Ông trời muốn giết tui rồi! Chẳng lẽ cậu thích đàn ông sao? Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Từ nhỏ đến lớn, cậu thấy cô gái xinh đẹp sẽ cảm thấy trong lòng nở hoa, mặc dù không phải loại thích đó, nhưng nhìn con gái cũng biểu hiện ham muốn, muốn ánh mắt người ta đặt lên người mình. Mặc dù cậu chưa từng yêu đương, nhưng cũng muốn yêu đương ở thời đại học, dĩ nhiên, tuyệt đối là với con gái.

Bây giờ thế này… là chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt của cậu sao có thể giấu được Lôi Văn Uyên đây? Người này chột dạ, tại sao? Chẳng lẽ vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua? Không, nếu như cậy nhớ cũng sẽ không có phản ứng này, mà là nhảy cẫng lên đánh nhau với mình.

“Ừ. Tối hôm qua ngủ có ngon không? Có nhức đầu không?” Lôi Văn Uyên hỏi tỉnh bơ.

Khương Hà ừm một tiếng, nào còn nhớ có nhức đầu hay không, hàm hồ nói: “Không đau. Ngủ… ngủ cực kỳ ngon. Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, tôi muốn đi ăn cơm.”

Nói rồi muốn đẩy hắn ra xuống giường. Lôi Văn Uyên không hỏi lại, chờ cậu rửa mặt xong thì dẫn người đi ăn cơm. Dọc theo đường đi Khương Hà không yên lòng, suýt chút nữa đụng phải người ta, Lôi Văn Uyên kéo cả bả vai cậu kéo cậu về, trầm mặt muốn dạy dỗ mấy câu, ai biết Khương Hà lập tức tránh khỏi cái ôm trong ngực hắn, cách xa hắn ra.

“Làm gì vậy?” Lôi Văn Uyên nhìn cậu hỏi. Từ trước tới giờ Khương Hà không bài xích với những tiếp xúc tay chân như thế này, càng sẽ không cảm thấy mất tự nhiên, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của cậu đầy sợ hãi, là thế nào đây? Chẳng lẽ là thật sự nhớ chuyện tối ngày hôm qua?

Khương Hà lúng túng cười khan hai tiếng: “A… Không có gì. Vừa rồi tôi suýt chút nữa đụng phải người khác nên lùi hai bước thôi.” Có trời mới biết khi Lôi Văn Uyên kéo cả người cậu, cậu phản xạ có điều kiện nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, cũng có một người đàn ông ôm cậu vào lòng giống như trong mơ, cái cảm giác đó… quá giống.

Lôi Văn Uyên lắc đầu một cái: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Không phải đói sao, mau đi ăn cơm thôi.”

Khương Hà ngượng ngùng nói: “Ừm.”

Suốt quá trình ăn cơm, Khương Hà đều không yên lòng, sau khi ra ngoài thì Lôi Văn Uyên kéo cậu đến rừng cây nhỏ tản bộ.

“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Lôi Văn Uyên hỏi.

“Không mà.” Khương Hà có chuyện suy nghĩ nên trả lời qua loa lấy lệ.

Trong lòng cậu nghĩ, vẫn cảm thấy mình không thể nào thích con trai, hay là tìm một bạn học nữ thử xem? Mấy lần trước có mấy cô bạn tới muốn xin phương thức liên lạc của cậu, cậu không có cảm giác nên không cho, lần sau gặp cứ thử một chút xem?

“Vậy sao hôm nay cậu lại hoảng hoảng hốt hốt thế? Gặp ác mộng à?” Lôi Văn Uyên lại hỏi.

“Cũng không phải là gặp ác mộng nhỉ? Mà còn đáng sợ hơn cả ác mộng nữa.” Khương Hà nhỏ giọng lải nhải. Mặc dù cậu không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng trước kia cũng ảo tưởng ra mình có biết bao nhiêu cô bạn gái xinh đẹp, đàn ông cứng nhắc có gì mà tốt?

Trong lòng Lôi Văn Uyên liền có tính toán, đoán chừng cậu coi chuyện tối hôm qua thành mơ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, may là người này ngốc nên là mơ hay thật cũng không phân rõ được.

“Chắc cậu bị hù dọa rồi, đồ gan nhỏ.” Lôi Văn Uyên cười như không cười giễu một câu.

Khương Hà lập tức xù lông, đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông đó, tuyệt đối không thể thỏa hiệp được: “Cậu thì hiểu cái rắm ấy! Chuyện này không liên quan đến gan lớn hay gan nhỏ, nếu là cậu cậu cũng sẽ bị dọa sợ không nhẹ…” Nói không chừng còn không tốt bằng tôi.

“Ầy.” Khương Hà dùng bả vai đụng đụng bả vai Lôi Văn Uyên: “Cậu biết đồng tính chứ?”

Mặt Lôi Văn Uyên vân đạm phong khinh: “Biết rồi.” Chẳng lẽ nhóc con này thông suốt rồi?

Khương Hà: “Vậy cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”

“Cậu là đồng tính?” Lôi Văn Uyên nhìn từ trên xuống dưới cậu mấy lần: “Vậy có lẽ cậu được yêu thích lắm.”

Khương Hà trợn mắt nhìn hắn, cặp mắt sắp phun lửa: “Cậu! Cậu cậu cậu đồ chó này! Cậu mới là đồng tính ấy! Cậu mới được yêu thích ấy! Cậu không nói được một câu dễ nghe thì cậu làm một thằng câm luôn đi!”

Nói xong cậu sải bước đi về phía trước, nhìn bóng lưng tức giận không nhẹ, hai cánh tay cũng sắp vung hết lên trời. Lôi Văn Uyên vội vàng đuổi theo, nắm bả vai cậu: “Được rồi, tôi đùa đấy, có thế mà cũng giận à?” Hắn thở dài trong lòng, đứa nhỏ ngốc này phản ứng lớn như vậy, xem ra cách thông suốt vẫn còn một trăm lẻ tám ngàn dặm nữa.

Khương Hà hơi dẩu miệng có chút mất hứng. Cậu vốn chột dạ, sợ mình là đồng tính, kết quả Lôi Văn Uyên lại cho rằng cậu là thế. Sao cậu có thể không tức giận cho được?

Dò xét được thái độ của cậu, Lôi Văn Uyên cũng không dám bức bách quá, lại dỗ mấy câu dỗ người thoải mái xong mới đưa cậu về ký túc xá.

Chuyện này qua được mấy ngày, Khương Hà vẫn chưa quên. Buổi trưa hai bọn họ cơm nước xong, Lôi Văn Uyên đi mua trà sữa, Khương Hà đứng ở giao lộ, trước mặt đột nhiên có một cô gái đứng đó, mặc bộ váy màu trắng tinh, trang điểm nhạt, thướt tha xinh đẹp.

“Xin chào bạn học.” Cô nữ sinh này hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt to ngậm sương mù, nhút nhát nhìn Khương Hà.

Khương Hà cười gật đầu một cái: “Chào cậu.” Bình thường lúc cậu không xù lông vẫn rất lễ phép, cô gái này nhìn một cái đã tới gần. Khương Hà thừa nhận là cô rất đẹp, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra mà trong lòng không bị điện giật.

Trong lòng Khương Hà sốt ruột, má ơi, cậu không phải cong thật rồi chứ? Chuyện này không thể được. Giật mình một cái, Khương Hà quyết định, dù sao thì cứ thử trước một chút, cho dù cuối cùng thật sự không có cảm giác gì, cùng lắm thì chia tay thôi.

Trả lời