Khi tôi và Vệ Trác chạy tới hiện trường thì bọn họ đã đánh nhau xong, hiện trường vô cùng lộn xộn, trong đó có một người chắc là đã bị đánh, tình hình của cậu ta rất sự rất thê thảm. Phần đầu không biết đã bị thứ gì đập vào khiến máu tươi chảy ròng ròng, bên cạnh còn có một cô gái với vẻ mặt lo lắng đang đè lên miệng vết thương cho cậu ta. Khuôn mặt câyh ta sưng tấy hệt như cái đầu heo, một con mắt đã gần như không thể mở ra được.
Người đánh đang bị mấy người khác ngăn lại, hắn nổi giận đùng đùng nhìn vào người đàn ông thê thảm dưới đất, dường như vẫn còn chưa hết giận. Người đánh không giống như tôi tưởng tượng, vậy mà lại là một chàng thanh niên với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nếu như nói hắn là một cô gái cắt tóc ngắn thì cũng sẽ có người tin thật. Chỉ là dáng người hắn cao gầy cùng với cơ bắp săn chắc giúp cho vẻ nữ tính trên khuôn mặt giảm đi ít nhiều.
Cậu thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, dọa dẫm nói: “Lần sau nếu còn dám trêu chọc tao thì tao sẽ lập tức đánh chết mày luôn.”
Vậy mà tên đang ngồi dưới đất đã bị đánh cho thê thảm vẫn không chịu yếu thế, lớn giọng chửi lại: “Con mẹ mày, Phong Uẩn Hòa, mày là đồ khốn nạn chó má!”
Chàng trai tên Phong Uẩn Hòa nghe thấy mấy lời này lập tức bật người nổi giận, giãy ra khỏi sự kiềm chế của người khác, giơ tay lên muốn đấm tên kia. Cũng may Vệ Trác nhanh tay lẹ mắt bước lên chắn cho tên xúi quẩy trước mặt, dùng tay chặn lại một đòn mạnh mẽ của chàng trai, lực của cú đấm này không nhỏ, khiến cho cánh tay Vệ Trác lập tức sưng đỏ lên. Hắn túm cánh tay của Phong Uẩn Hòa dùng sức đẩy hắn ra xa một chút, khiến cho đối phương lảo đảo xong mới mất kiên nhẫn nói: “Cậu muốn đánh chết cậu ta à? Nếu cậu ta xảy ra vấn đề gì thì cậu có chịu trách nhiệm nổi không hả?”
Phong Uẩn Hòa hít thật sâu vào vài ngụm khí mới giải tỏa bớt cơn giận ở trong lòng, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười cực kỳ khó chịu, nói: “Anh họ, xin lỗi, nếu không phải do thằng đó cố tình làm phiền em thì em cũng sẽ không muốn đánh người khác trong ngày sinh nhật của anh.”
Vệ Trác xoa xoa cánh tay vừa bị hắn đấm của mình, bất mãn hừ một tiếng: “Cậu biết thì tốt rồi, còn không đi nhận lỗi với người ta sao?”
“Em? Xin lỗi? Nó?” Hai chữ xin lỗi này gần như được rít lên qua kẽ răng của Phong Uẩn Hòa.
“Đánh người thì phải xin lỗi, hơn nữa.” Vệ Trác đi tới trước mặt hắn có hơi mất kiên nhẫn nhìn vào cậu ta, cố tình đè thấp giọng nói xuống: “Cậu có thân phận gì? Thân phận của cậu là gì hả? Cậu đừng tưởng bản thân dựa vào nhà họ Phong thì có thể thật sự biến thành đại thiếu gia tôn quý. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chẳng có ai đi che chở cho cậu đâu.”
Nghe được những lời này khiến sắc mặt Phong Uẩn Hòa lập tức thay đổi, hắn nhịn xuống cơn giận sắp bùng phát của mình, cắn chặt răng, bối rối một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cam lòng nói một câu ‘Xin lỗi’ với người bị đánh kia.
Tên kia nghe được lời xin lỗi ngược lại càng kiêu ngạo hơn, cậu ta bật ra một tràng cười cực kỳ đáng khinh, nói một cách châm chọc: “Không có gì, sao tôi lại đi so đo với nó chứ? Dù sao thì tranh cãi với một thằng con ngoài giá thú như nó là chẳng phải đang hạ thấp thân phận của mình sao.”
Phong Uẩn Hòa quay đầu sang một bên không nhìn cậu ta, nhưng bàn tay đã xiết thật chặt khiến cho gân xanh nổi lên hết cả cánh tay.
Vệ Trác thấy mọi chuyện đã giải quyết xong liền cúi người xem xét vết thương của gã bị đánh kia, mọi người xung quanh cũng đều nói thêm vào vài ba câu giả vờ quan tâm, thậm chí còn có vài người trách cứ Phong Uẩn Hòa không đúng, nói cậu ta ra tay độc ác, đủ loại chuyên. Còn Phong Uẩn Hòa chỉ rũ mắt xuống đứng một bên ngây ngốc không hề phản bác lại một câu nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này chỉ khiến tôi cảm thấy thật vô lý, không nghĩ tới trên đời lại có nhiều kẻ không nói lý lẽ tới như vậy, kiểu thiên vị một cách trắng trợn như vậy thật khiến người ta phải ghê tởm. Gã đàn ông kia mới là người phải bị chỉ trích, do hắn ta cô tình trêu chọc Phong Uẩn Hòa trước, cũng chính hắn là kẻ nói năng thô lỗ liên tục chửi bới, làm nhục Phong Uẩn Hòa. Kết quả ngược lại nạn nhân phải chịu mọi chỉ trích và phê phán của mọi người, ngẫm lại chuyện này thật sự rất nực cười.
Nhìn thấy bóng dáng Phong Uẩn Hòa cô đơn cúi đầu đứng ngoài đám đông, bóng dáng lẻ loi đó giống như đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, dường như tôi nhìn thấy dáng vẻ của chính mình trên người cậu ta. Tôi cũng từng bị như vậy, phải chịu tất cả mọi sự đối đãi bất công mà chẳng thể lên tiếng được, không thể phản kháng lại, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Có một vài người sinh ra đã đáng bị bắt nạt, đáng bị mọi người chà đạp.
Tôi vô thức tới gần Phong Uẩn Hòa, chậm rãi tới trước mặt hắn, lúc này mới thấy trên tay và khuôn mặt hắn cũng bị thương. Phát hiện ra tôi đến gần, hắn giương ánh mắt mang theo sự khó hiểu nhìn vào tôi, nhưng tôi cảm thấy trong ánh mắt của hắn ngoại trừ sự khó hiểu còn có một chút gì đó khác mà tôi chẳng thể biết được.
“Chỗ này vừa bẩn thỉu lại thật ghê tởm, cậu có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?”
Tôi cũng không phải là người tốt bụng, tôi chỉ nghĩ tới thời điểm lúc trước khi tôi bị tất cả mọi người chán ghét phỉ nhổ, tôi đã vô cùng hy vọng có một người chịu nói chuyện với tôi, cho dù chỉ là một câu nói ân cần hỏi thăm hờ hững của một người xa lạ thì cũng đủ rồi.