“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Chắc chắn là sư huynh cũng có chuẩn bị sẵn đúng không? Nếu không thì sao lại dám khiêu chiến Yên Kiệu chứ? Lần này về, ta thấy linh lực của hắn tăng rất nhiều. Nếu không nhờ lớn hơi đôi chút thì chắc là ta cũng không sánh bằng.” Mộ Dục nói.
Phương pháp song tu có lợi cho cả hai bên, chỉ là thân thể thuần âm sẽ được lợi nhiều hơn mà thôi. Đến cả Mộ Dục cũng phải cảm thán như vậy thì xem ra, Sở Yến Kiệu thật sự cũng được lợi nhiều.
Chính vì như vậy nên việc muốn đánh bại Sở Yến Kiệu lại càng trở nên khó khăn hơn.
“Không chuẩn bị sẵn gì cả…” Lương Ngộ cũng hiểu hắn đang thử thăm dò thôi: “Chỉ là con người ta thích đánh cược thế đấy. May mà ta không có hứng thú với tiền tài vàng bạc, chứ không thì tay chân đã cụt hết dưới tay các sòng bạc rồi.”
Mộ Dục: “Lương sư huynh khéo nói đùa thật đấy.”
Hắn chào tạm biệt rồi rời đi, để lại mình Lương Ngộ tiếp tục quét sạch lôi đài.
Thật ra những lời ban nãy Lương Ngộ nói với Mộ Dục cũng không ngoa chút nào.
Hiện giờ y có linh lực cũng là nhờ thân thể thuần âm được gia cố gấp đôi bởi Long khí, tuy nhiên cũng chỉ mới có một lần. Dựa vào mỗi việc song tu để tăng trưởng tu vi, chưa kể đến việc có tìm được nhiều kẻ mạnh để làm hay không, cho dù làm ngày làm đêm đi chăng nữa cũng không thể nào đối đầu đucợ với Sở Yến Kiệu trong thời gian ngắn như vậy.
Huống chi sau khi trở về y đã thử mấy lần nhưng đều không thể tiến vào thế giới thứ hai, con đường này lại càng khó thực hiện hơn.
Nói y thích đánh cược không không sai, dù sao thì thà lấy cái mạng chó rách này cược một lần còn hơn là chết già một cách tầm thường.
Lương Ngộ nhắm mắt lại, cảm nhận được thân thể mình nhẹ bẫng đi. Lá cây rơi xuống, quạ đen bay qua, mọi thứ đều cực kỳ chậm.
Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.
Ngày thi đấu, bầu trời toàn mây đen kịt phủ kín, cực kỳ u ám.
Mưa phùn dày đặc cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của toàn thế tông môn, dường như tất cả đệ tử đều tụ về phía sau núi, rướn cổ lên ngóng đợi trận đấu ảnh hưởng đến danh dự này, thậm chí còn có không ít người lén mở sòng cược.
Cũng hiếm có dịp các trưởng lão đến đông đủ, có thể thấy họ cũng rất xem trọng kỳ lôi đài này.
Vì tính công bằng, cuộc thi quy định không được Thần binh Tiên khí, chỉ được sử dụng vũ khí sơ cấp nhất và pháp quyết của bản thân.
Người tham gia xếp thành một hàng dài, lần lượt để trưởng lão kiểm tra vũ khí của mình. Lương Ngộ dùng kiếm còn Sở Yến Kiệu dùng roi.
“Lấy ra cả thứ sở trường nhất của mình, xem ra lần này Thái tử thật sự nghiêm túc đấy.” Trương sư huynh đứng phía dưới hít một hơi lạnh.
Sở Yến Kiệu nở nụ cười lạnh rồi giắt roi mềm đã được kiểm tra xong vào bên hông, ắt hẳn là cực kỳ tự tin vào cuộc đấu sắp đến. Hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu nhưng đối phương lại không nhìn hắn.
Lương Ngộ đang xem thời tiết.
Lúc này, trời đang mưa dầm không dứt. Trông mấy đám mây đen kịt thế này, chắc là thời tiết sẽ càng ngày càng xấu. Sân trơn sẽ ảnh hưởng đến việc vận khinh công, tình huống này với y rất không ổn.
Tâm trạng y cũng chùng xuống theo.
Chỉ là ý trời đã thế thì có gấp gáp mấy cũng vô dụng, chỉ đành nhẫn nại mà chờ đợi.
Các cặp đấu lần lượt được hoàn thành, phân thắng bại xong hết, gần như chiến thắng đều thuộc về đệ tử của các trưởng lão. Chỉ là mấy tên đệ tử nội môn giành chiến thắng cũng không khá lắm, sau khi lên lôi đài kiểu gì cũng bị thương không ít thì nhiều.
Trong đó, người nặng nhất bị một vệt dài cả thước trên cánh tay sâu đến mức thấy cả xương bên trong, máu tuôn ra nhiều đến đáng sợ. Hắn gắng gượng lắm mới xuống được lôi đài, lập tức được đưa đi trị liệu gấp.
Chẳng mấy đã đến lúc ra sân.
Mưa phùn ban đầu giờ đây đã thành mưa to rào rào, không ít đệ tử đã phải rời đi từ sớm do không chịu nổi. Những tiếng thảo luận còn lại cũng bắt đầu mơ hồ, không thể nghe rõ vì tiếng mưa mù.
Lương Ngộ đứng trên lôi đài, quần áo y ướt đẫm, chỉ có thể trông thấy Sở Yến Kiệu lờ mờ ở phía đối diện.
Đếm ngược ba tiếng.
Ba.
“Hôm nay được chết dưới roi của ta cũng khá vinh dự cho ngươi rồi.” Sở Yến Kiệu truyền âm mật.
Hai.
Lương Ngộ khinh bỉ đáp lại: “Đừng có nói trước, bước không qua đâu.”
Một.
Một bóng đen dài mảnh mang theo linh lực mạnh mẽ xé gió mà đến, đánh bộp một phát xuống đất. Nền lôi đài được gia cố bởi trận pháp thậm chí còn xuất hiện vết nứt nhỏ.
Lương Ngộ khó khăn lắm mới tránh thoát được, tay áo bị quất rách khiến cánh tay phải trần trụi, lạnh buốt trong màn mưa: “Xem ra Thái tử điện hạ cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Sở Yến Kiệu hừ lạnh một tiếng, không muốn đấu võ mồm với y mà chỉ khiến thế công ngày càng mãnh liệt. Hắn vốn có thực lực cao cường, giờ lại quyết tâm muốn đuổi cùng giết tận Lương Ngộ, đương nhiên sẽ ra tay rất ác, chiêu nào cũng phải dồn người ta đến chỗ chết.
Thấy hắn không trúng kế, Lương Ngộ cũng không nói thêm gì nữa mà nhập tâm vào trận chiến này.
Chỉ là càng tránh né, y lại càng thầm kinh ngạc.
Quả nhiên là không thể ảo tưởng mình có thể vượt qua hàng mấy năm trời tu luyện của hắn chỉ trong vỏn vẹn một năm. Bây giờ y có linh lực, có cả nội đan của Phong Lang Vương giúp sức nữa nhưng cũng chỉ đủ miễn cưỡng tránh né đòn công kích mà thôi. Y muốn chiến thắng là chuyện còn khó hơn lên trời.
Cứ tiếp tục như thế này mãi thì sợ rằng Sở Yến Kiệu chưa kiệt lực, y đã không thể cầm cự được nổi.
Lương Ngộ cắn chặt răng, tập trung quan sát động tác của đối phương. Cuối cùng cũng tìm được thời cơ, y vụt tiến lên.
Mũi kiếm đâm thẳng vào sau lưng Sở Yến Kiệu.
Ngay khi khoảng cách còn chưa đầy một thước, roi mềm như mọc mắt, trườn như rắn về phía sau, cấp tốc quấn lên thân kiếm, mượn lực phản đòn để né ra.
Lương Ngộ ngã ngửa xuống lôi đài, gáy đập mạnh xuống đất, có thứ gì đó sèn sệt chảy ra.
Trong nháy mắt, thắng bại đã phân.
Khán đài thổn thức không nguôi, họ không ngạc nhiên với kết quả này chút nào.
Ngón tay Lương Ngộ giật giật, định bò lên lại nhưng không gượng dậy nổi.
“Ngươi tự biết chính bản thân đã làm những gì. Nếu giờ ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thẳng thắn nhận tội, có lẽ ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng.”
Sở Yến Kiệu tiến lên phía trước, cả người ướt đẫm, sợi tóc cũng sũng nước dán lên mặt. Roi điện vạch ngang bầu trời, đôi môi là nơi duy nhất trên khuôn mặt hắn có màu sắc, cứ như là ma nữ diễm lệ đến đòi mạng.
Xem ra, chuyện nội đan của Phong Lang Vương đã bị phát hiện rồi chăng?
Lương Ngộ thừa nhận mình làm chuyện này không vẻ vang gì cho cam, nhưng trên thế gian này có quá nhiều chuyện mờ ám, cái này có tính là gì đâu. Khi Sở Yến Kiệu hắn lợi dụng quyền thế để ức hiếp đệ tử ngoại môn, giẫm đạp họ dưới chân, tùy tiện sỉ vả, hắn cảm thấy mình vinh quang lắm chắc?
Việc đã đến nước này rồi, chỉ là thắng làm vua, thua làm giặc, y có chơi có chịu.
Thế là Lương Ngộ căng miệng, nặn ra nụ cười khiêu khích: “Ngươi bớt nói linh tinh lại, ra tay đi.”
Trong màn mưa rào, đôi mắt lạnh lùng của y giống hệt như đôi mắt khi giật tấm vải đen che mắt trong mộng. Hai hình ảnh chồng chéo, đan vào nhau, Lương Ngộ đã giao hợp xác thịt và linh hồn với hắn…
Sở Yến Kiệu run hết cả người, thoắt lấy lại tinh thần.
Chắc chắn là do yên thuật gây nên!
Đã đến nước này rồi mà còn dám mạnh miệng, y tưởng chắc rằng hắn sẽ không ra tay hay sao?
Sở Yến Kiệu nghiến chặt hàm răng. Hắn dùng linh lực ngưng tụ một quả cầu lửa như để cố nén sự bối rối trong lòng, cũng như để chứng minh gì đó. Quả cầu lửa này cực kỳ kỳ dị, có thể cháy bùng trong màn mưa, xung quanh còn có ánh lửa điện xèn xẹt không ngừng.
“Đây là…”
Các đệ tử đang theo dõi đều cảm nhận được uy lực của nó, tất cả đều cực kỳ bất an.
Thắng bại đã rõ rồi, không đánh thêm nữa. Tuy nói không màng sống chết, nhưng quy tắc đó cũng chỉ vì đao kiếm không có mắt chứ không phải cái cớ để cố ý sát hại đồng môn.
Trưởng lão đứng phắt dậy, giận tái cả mặt, định lên ngăn cảm.
Nhưng tất cả mọi thứ đã quá muộn. Quả cầu lửa đã hình thành xong, ập đến với thế không thể cản phá.
Lương Ngộ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn nó ngày càng đến gần mình.
Nhưng đúng lúc này, một hiện tượng lạ chợt xảy ra.
Tiếng rồng gầm truyền đến tai mọi người rất rõ, Kim Long hư ảo vọt ra từ miếng ngọc bội trên cổ Lương Ngộ. Nó trợn mắt tròn xoe, vươn mình hùng dũng, nuốt chửng quả cầu lửa kia rồi gầm thật to, phun ra hơi thở của rồng để đáp trả.
Chỉ trong nháy mắt, bầu trời tối đen lại sáng rõ như ban ngày.
Sở Yến Kiệu không ngờ được chuyện này. Hắn không kịp thủ thế nên bị đạp mạnh vào cạnh lôi đài, phụt ra một ngụm máu đen, bị phản phệ cực mạnh.
Kim Long bên này lại hóa thành bột phấn, tiêu tan trong không khí.
Các đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm.
“Sao lại thế được…” Sở Yến Kiệu ôm ngực, khó khăn lắm mới nói ra được một câu tức giận: “Ngọc bội Tiềm Long mà ta đánh mất sao lại ở chỗ của ngươi?”
Đệ tử bình thường không biết nhưng Đới trưởng lão lại nhận ra Kim Long ngay lập tức.
Ngọc bội Tiềm Long là Thần khí thượng cổ, bên trong đó có một huyễn ảnh Thần Long, có thể giúp người đeo đỡ một đòn công kích trí mạng. Kim Long trong truyền thuyết có thể chống đỡ được sức mạnh hủy diệt thiên địa, chỉ là xuất hiện xong sẽ về ngọc bội rồi rơi vào trạng thái ngủ say, đợi tích đầy năng lượng mới thức tỉnh lại.
Bảo vật như thế đương nhiên là rất khó có được.
Trước nay nó được truyền trong nhà họ Sở, Hoàng đế truyền cho Thái tử, Thái tử truyền cho người thừa kế của mình, truyền thừa đời đời. Cho nên ngọc bội Tiềm Long vốn đã trân quý rồi, trong tay họ còn là biểu tượng của thân phận chí tôn.
Nhưng giờ lại xuất hiện ở chỗ một người ngoài, còn làm Thái tử bị thương vì người đó.
“Người đâu…” Đới trưởng lão trầm giọng nói: “Đệ tử kia bị nghi là trộm đồ của người khác, giải hắn vào địa lao, đợi xử lý!”