Sau khi trở về từ núi Minh Thúy ngày hôm ấy, Lâm Dư Trác vẫn ngồi im không động như cũ, mà vừa đến chạng vạng là liền hạ giá chạy tới Vĩnh An Hầu phủ. Chỉ là không giống như trước đó, vài ngày rồi vẫn chỉ được ngồi tiền sảnh uống trà, mà lần này được mời thẳng đến trong tiểu viện của thế tử, được tiếp đón hết một canh giờ, thuận tiện còn ăn bữa cơm chiều.
Cho nên khi Sở Khuynh Khanh và Sở Tư Ninh đụng phải Lâm Dư Trác trong hậu viện đã thực sự cảm thấy rất kinh ngạc, chờ đến buổi tối người đi rồi mới chạy nhanh tới hỏi rõ xem chuyện là như thế nào.
“À, ta và hắn ở bên nhau đấy.” Sở Chiêu Ngọc đang chậm rãi tỉ mỉ khắc một khối ngọc, trả lời mà đầu không ngẩng lên.
Tuy nói trước đó hai người đã biết rõ chuyện xảy ra ở núi Minh Thúy từ Diên Vĩ và Sở Tường, nhưng khi nghe thấy y thừa nhận như thế thì vẫn cảm thấy khá là kinh ngạc.
Trong lòng huynh muội hai người không hẹn mà cùng trở nên chua lòm: Lâm Dư Trác đúng là chó mà, cứ thế dễ dàng lừa được đại ca đơn thuần nhà mình tới tay.
Sở Chiêu Ngọc vẫn không biết hai người bọn họ đang mắng thầm tân nam hữu của mình, y khoe ngọc bội đang điêu khắc trong tay ra, nhướng mày nói: “Thế nào? Tay nghề của ta không tồi chứ?”
“…”
Nếu hai người bọn họ không nhìn lầm thì miếng ngọc bội này được điêu khắc thành một đóa hoa phong tín.
Ở triều Đại Tấn, hoa phong tín có một tầng hàm nghĩa đặc biệt, ngụ ý “Tình yêu vĩnh cửu đời đời kiếp kiếp”, cho nên thường được cá thanh niên nam nữ ngắt lấy đem tặng để biểu đạt tình yêu.
“Ca, huynh… Có ý như ta đang nghĩ đó sao?” Sở Khuynh Khanh vẫn là cảm thấy việc này hơi khó tin.
Sở Chiêu Ngọc thu hồi ngọc bội, cười nói: “Không sai, chính là ý mà muội nghĩ đấy.”
“…”
Bỏ đi, trời muốn thì trời mưa, huynh muốn gả đi thì tùy huynh thôi.
So ra thì Vĩnh An Hầu cùng Hầu phu nhân thản nhiên hơn về việc trưởng tử nhà mình và tiểu công tử phủ Trấn Quốc tướng quân ở bên nhau. Phụ mẫu được khai sáng đã nhất trí tỏ vẻ: Từ nhỏ thân thể hài tử đã vốn yếu ớt, cả đời này chỉ cần có thể bình an vui vẻ là được, những phương diện khác bọn họ không quan tâm nhiều lắm.
Bên kia, Lâm Dư Trác chọn cách giải quyết thẳng thắn thành khẩn với người nhà. Tuy rằng Lâm phu nhân cùng đại ca Lâm Châu Hoàn có chút giật mình, nhưng sau khi nghe xong cũng đều tỏ vẻ thấu hiểu. Lâm tướng quân vẫn đang trấn thủ ở biên cảnh Đại Tấn cùng Khương quốc chưa về. Lâm Dư Trác khá lo lắng về thái độ của phụ thân, nhưng Lâm phu nhân an ủi hắn không cần lo lắng, chuyện này còn có bà ấy mà.
Lâm tiểu tướng quân hồi tưởng lại mấy ngày đêm Lâm lão tướng quân không được vào phòng ngủ những năm đó, một chút băn khoăn cuối cùng cũng tan thành mây khói.
///
Trong nháy mắt, đã đến ngày Thất tịch năm nay.
Bách tính Đại Tấn vui mừng náo nhiệt, hoàng thất cũng không ngoại lệ, ngày lễ ngày Tết đều mở tiệc trong cung, đại thần và thân quyến có thân phận đều có thể đến. Ngay cả lễ Thất tịch cũng muốn tổ chức “Hoa Đăng yến”, mời thần tử trẻ tuổi và nhi nữ trong nhà đại thần đến tuổi tới dự tiệc. Một là vì để lựa chọn phối ngẫu thích hợp cho con cháu hoàng thất, mặt khác cũng là để cung cấp đường dẫn liên hôn giữa các thế gia, bởi vậy Hoa Đăng yến luôn luôn náo nhiệt cực kỳ.
Sở Khuynh Khanh và Sở Tư Ninh chờ đại ca thay y phục và trang điểm ở tiền sảnh, hai người nhìn nhau, đều đọc ra được “nam nhân đang chìm trong luyến ái đúng là phiền toái” từ trong mắt nhau.
Đến khi Sở Chiêu Ngọc vòng tới từ phía sau, hai người đều ngừng thở.
Trên đỉnh đầu người trước mắt đeo phát quan nạm ngọc chỉ bạc, túm tất cả mái tóc dài đen như mực lại, buộc thành đuôi ngựa cao cao; trên người mặc phi y bằng lụa tơ tằm thêu mây trắng cùng tuyết nhẹ nhàng bằng chỉ bạc, càng khiến thân hình thon dài thêm phầm đĩnh bạt tinh tế; bên hông quấn đai lưng tinh tế, ở phần đuôi thừa ra một đôi bạch ngọc giác; trên chân đi ủng trắng, bao lại đôi cẳng chân dài ngay ngắn đẹp đẽ. Khuôn mặt thiếu niên sáng láng, thần thái phi phàm; giữa mày điểm nốt chu sa, triển tẫn phong lưu; đáy mắt tinh quang lấp lánh, vạn chuyển đa tình; cánh môi màu hoa đào khẽ nở nụ cười, sinh ra ý vị phong tình vạn chủng.
Cực kỳ thuần khiết như vậy, yêu dã như vậy.
Sở Tư Ninh nuốt nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Đại ca, huynh đang muốn đi thành thân à?”
Sở Chiêu Ngọc rút một chiếc quạt gấp Thanh Ngọc Cốt từ bên hông ra, gõ lên đầu hắn, cười nói: “Là đại ca ngươi trời sinh lệ chất. Được rồi, mau nhanh thôi.”
Sở Khuynh Khanh đứng một bên nhìn ngơ ngẩn bị tiểu đệ nhà mình lôi đi: “…”
Được lắm, hiện giờ đang bắt đầu nghi ngờ về giới tính của mình đây.
Hoa Đăng yến vẫn lui tới như bình thường, được tổ chức tại một góc phía đông nam của Ngự Hoa Viên. Rượu ngon trân hào đã mang lên bàn tiệc từ sớm, tiếng cầm tiếng tiêu lượn lờ khắp hành lang tiểu trúc đình, hương thơm nhẹ nhàng bay lượn lặng lẽ thổi vào. Đèn lưu ly màu vàng treo đều trên đầu, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, cùng với ánh sáng của đom đóm đêm hè thắp sáng lên tâm tư ngại ngùng của thiếu nữ.
Đột nhiên Lâm Dư Trác nghe thấy người trước mặt đàn khúc hoa nhiên, quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Vừa nhìn một cái lập tức không rời mắt đi nổi.
Sở Chiêu Ngọc xinh đẹp như thần như tiên vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm toàn trường, không chỉ có những tiểu thư thế gia đó, mà rất nhiều công tử trẻ tuổi nhìn thấy y cũng đều không khỏi đỏ mặt. Sở Chiêu Ngọc lại không để ý chút nào đến những tầm mắt rực lửa trần trụi đó, nhanh chóng tìm bóng hình Lâm Dư Trác ở trong đám người, sau đó y thấy người kia cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lâm Dư Trác vẫn là một thân màu đen, dường như hắn chỉ có mỗi y phục màu này mà thôi. Chẳng qua hôm nay tốt xấu gì cũng không nghiêm túc như vậy, viền tay áo thêu hoa văn mây đỏ tơ vàng, khí chất thiếu niên bừng bừng phấn chấn, nhưng thật ra lại thêm vài phần vui vẻ.
Vốn Sở Chiêu Ngọc muốn trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh hắn, lại bị Tiêu Hoài đang chờ mấy cái “hồ bằng cẩu hữu” giữ chặt giữa đường, hỏi han ân cần một hồi, hỏi thân thể y có khôi phục được chút nào hay không. Đến khi y vất vả lắm mới thoát thân ra được, lại phát hiện Lâm Dư Trác đã không còn ở đó nữa rồi.
Y nhìn quanh bốn phía vài lượt, cuối cùng thoáng nhìn thấy một góc áo màu đen bị vây chặt đến mức chật như nêm cối ở một góc.
Lâm Dư Trác bị vây quanh giữa một đám tiểu thư thế gia nũng nịu, chen lấn xô đẩy.
Tuy nói Sở Chiêu Ngọc là người đẹp nhất, nhưng tính cách táo bạo của y cũng nổi danh như nhan sắc, các tiểu thư tuy hay chấp nhất về giá trị nhan sắc nhưng cũng không muốn tự tìm không thoải mái cho mình. Trái lại Lâm tiểu tướng quân trước mắt này đây có gia học sâu xa, thiếu niên anh hùng, đầu tiên là lập quân công, sau đó lại ở nhậm chức phó chỉ huy sứ, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Càng quan trọng hơn là, người này chính trực đoan chính, lại còn anh tuấn phi phàm, quả thật là người chồng lý tưởng nhất.
Đương nhiên, mấy tiểu thư này cũng biết gần đây trong kinh thành vẫn luôn truyền tai nhau tin Lâm tiểu tướng quân và thế tử của Vĩnh An Hầu bí mật yêu đương, nhưng như vậy thì sao kia chứ? Cũng không thấy hai người bọn họ thừa nhận mà, chỉ cần không thừa nhận, vậy bản thân mình sẽ còn có cơ hội.
Các tiểu thư nhiệt tình gan lớn dũng cảm theo đuổi tình yêu, trái một câu “Dạo này Lâm Nhị công tử đang bận chuyện gì?”, phải một câu “Lâm Tiểu tướng quân có thích gì hay không?”, khiến Lâm Dư Trác bị ồn ào đến mức đau hết cả đầu
Dạo gần đây ta đang bận yêu đương Sở Chiêu Ngọc yêu đương, thứ mà ta thích chính là Sở Chiêu Ngọc đấy.
Buồn cười ở chỗ rõ ràng những lời này đều hướng về phía Lâm Dư Trác, nhưng hắn hoàn toàn không chen lời vào được, mà các tiểu thư này lại như tự tán gẫu.
Lâm Dư Trác cạn lời cứng họng, thở dài, chắp tay cao giọng cắt ngang các nàng: “Xin nhận sự quan tâm của các vị tiểu thư, nhưng kẻ hèn này đã có người trong lòng rồi.”
Âm thanh ríu rít biến mất, những đôi mắt to đồng loạt nhìn chằm chằm hắn, tràn ngập khát vọng tìm tòi.
Lâm Dư Trác thấy thế, dứt khoát làm rõ, nói: “Ta và thế tử Vĩnh An Hầu tình đầu ý hợp……”
Trong thoáng chốc, những đôi mắt to đó bắn ra thần thái đủ loại màu sắc hình dạng. Kinh ngạc có, tiếc nuối có, trầm tư có, vui sướng cũng có.
Hắn nhìn thấy phía sau có hai tiểu cô nương đang kích động nắm chặt tay nhau: “…”
Ta nhìn lầm cái gì rồi sao?
Nhưng không cần biết như thế nào, các tiểu thư đều hơi cúi người cáo từ rồi rời đi. Lâm Dư Trác thở phào một hơi, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tìm thấy Sở Chiêu Ngọc đang đứng ngây ra một mình trong một góc yên tĩnh ở hồ sen.
Hắn không có cố ý giấu thân mình, đi qua, ngồi xuống sát bên cạnh y.
Không ai nói gì.
Có chút không ổn.
Lâm Dư Trác hắng giọng nói, gọi y: “Chiêu Chiêu?”
Lúc này Sở Chiêu Ngọc lúc này mới chịu quay sang liếc hắn một cái, âm dương quái khí nói: “Ồ, Lâm phó chỉ huy sứ xong việc rồi sao? Vậy nói chút xem nào, nhìn trúng tiểu thư nhà nào rồi?”
“…”
Lâm Dư Trác kinh ngạc, đang ghen đó ư?
Hắn bỗng chốc cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay tiểu thế tử, mười ngón tay đan vào nhau, cánh tay thì ôm lấy bả vai người kia, sát đến bên gáy y cười dịu dàng, nói:
“Ừm, nhìn trúng người đang ở trong ngực đây này.”
Tiểu thế tử bất thình lình bị nói lời cợt nhả: “…”
“Ngươi học mấy lời này từ đâu thế hả…”
“Không học ở đâu hết.” Lâm Dư Trác hôn hôn khóe môi y, ý cười thẳng tới đáy mắt: “Vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng đã nghĩ như vậy rồi, cho nên ta lập tức nói như thế.”
Sở Chiêu Ngọc mặt đỏ cực kỳ, rũ mắt, hàng mi cong dài nhẹ nhàng gợn lên tầng sóng nơi đầu quả tim Lâm Dư Trác.
Thật sự chịu không nổi một chút trêu chọc.
Lâm Dư Trác chỉ cảm thấy tâm ngứa đến run rẩy, nâng mặt y lên rồi lập tức hôn thẳng lên, quấn lấy lưỡi y tùy ý triền miên, cực kỳ quyến luyến dịu dàng.
Bóng cây lay động, tiếng ếch kêu trong trẻo kẻ xướng người hoạ vnag lên hết đợt này đến đợt khác, trộm che lại một góc cảnh xuân này.
Sở Chiêu Ngọc dần dần cảm thấy hô hấp của bản thân mình đều bị cướp đi hết, hơi đẩy nhẹ hắn ra.
Lâm Dư Trác buông người ra, lại thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia đã nhiễm một tầng hơi nước.
Hắn cười nói: “Vẫn phải luyện tập nhiều hơn mới được.”
Sở Chiêu Ngọc cho rằng hắn còn muốn tiếp tục, vội vàng chuyển đề tài: “Chờ đã, ta có cái đồ muốn tặng ngươi.”
Y móc ra miếng ngọc bội khắc hoa phong tín từ trong ngực áo ra đặt vào lòng bàn tay hắn.
“Tặng ta ư?” Lâm Dư Trác hơi kinh ngạc.
“Ừm… dạo dạo gần đây nhàm chán quá, có khắc chơi.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không nghe được là đang nói cái gì.
Lâm Dư Trác cẩn thận nâng niu ngọc bội trong tay, hình hoa phong tín tinh xảo, chi tiết tỉ mỉ, mỗi một đường hoa văn cánh hoa văn đều hiện lên rõ ràng, vừa nhìn là biết đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Ngón cái vuốt ve đến góc phải bên dưới, phát hiện nơi đó có khắc một chữ “Dư”.
Chỉ trong một thoáng, cảm xúc nổi lên bốn phía, mãnh liệt kích động, cứ như ngay sau đó trái tim sẽ lập tức nhảy ra từ khỏi lồng ngực.
Cổ họng hắn trong khô khốc, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn, ta rất thích.”
Hắn đặt ngọc bội kia lên lồng ngực, dán sát lên ngực, để nó nhiễm lên độ ấm cực nóng, trái lại cũng khiến trái tim hắn nhũn cả ra.
Lâm Dư Trác đột nhiên có một ý tưởng muốn làm càn điên cuồng.
“Chiêu Chiêu, đêm nay có thể cùng hồi phủ Tướng quân với ta hay không?”
“Hả? Ngươi muốn làm gì?” Nghe hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, vệt đỏ ửng trên mặt tiểu thế tử lại đậm thêm vài phần, cực kỳ giống một quả đào chín rục.
Khiến người ta không nhịn được muốn cắn mạnh một miếng lên trên.
Hắn cũng thật sự làm như thế.
“Ừm, ta muốn làm một chút chuyện xấu.”