Trong một con hẻm ngoằn ngoèo, Tạ Đạo Lan một tay che ở bụng, một tay đỡ tường, thân thể di chuyển khó khăn.
Bụng nóng rát đau, giữa các khe hở ngón tay đều là chất lỏng màu đỏ tươi ấm áp.
Kiếm khí còn sót lại trên miệng vết thương đang khuấy ngũ tạng lục phủ của y, đau đến y mồ hôi lạnh đầm đìa, y phục bị mồ hôi và máu thấm ướt, lạnh lẽo dính vào người.
Đúng vậy, lạnh lẽo.
Vết thương của hắn vốn chưa hồi phục hoàn toàn, lại bị đâm một kiếm làm tổn thương chỗ hiểm. Thân thể không chịu đựng được, đã bắt đầu giảm nhiệt độ nhanh chóng.
…… Là y quá lơi lỏng, cũng quá tự đại, thế mà cho rằng đến phàm giới thì sẽ không gặp được kẻ thù, cũng không có nguy hiểm gì.
Dưới tình thế cấp bách, Tạ Đạo Lan có thể nghĩ đến cũng chỉ có tranh thủ thời gian cách xa Thẩm Uẩn một chút, kẻo lại bị mình liên lụy .
Trong đầu nhanh chóng chuyển động nhưng vẫn không thể tìm ra được cách nào tìm được đường sống trong cõi chết.
Chỉ có thể tiếp tục đi tới, đi tới. Xa một chút, xa thêm một chút……
Máu tí tách tí tách nhỏ giọt cả một đường. Cực kỳ giống dấu vết thùng thịt heo để lại ở khách điếm đã nhìn thấy lúc giữa trưa.
Phía sau, một tên kiếm khách mặc đồ đỏ đang nở một nụ cười nhẹ nhàng, một tay tùng tùng nắm kiếm, một tay cầm kiếm lỏng lẻo, tay kia chắp sau lưng, bước đi nhàn nhã như dạo chơi, đi theo phía sau con mồi đang hấp hối giãy giụa, ánh mắt chê giễu cợt.
“Tạ kiếm tiên.” Kiếm khách mở miệng, giọng nói không phân biệt được nam hay nữ, “Ngươi không trốn thoát được đâu, cũng đừng phí sức nữa. Ha, vốn dĩ ta nghe người ta nói Tạ kiếm tiên bị trọng thương chạy trốn đến phàm giới, còn cho là bậy bạ. Không ngờ tiện tay nhận vụ án của Giám Sát Tư, thế mà cũng để ta nhặt được của rơi thế này…… Tạ Đạo Lan! Ngươi có biết hiện tại Tu Giới có bao nhiêu người đang muốn cái đầu ở trên cổ của ngươi hay không? Trị giá mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm đấy!”
Mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm, có thể đổi thành vàng ăn mấy chục đời không hết ở phàm giới. Dùng cái giá này mua đầu của một tên phế nhân đã bị đứt hết kinh mạch, thấy thế nào cũng đều là một cuộc mua bán không có lời.
Nhưng túi trữ vật Bách Bảo ở Tu Giới, sau khi nhận chủ, trừ phi chủ nhân chết đi, nếu không những người khác dùng hết cách cũng không thể mở ra.
Mua đầu người khác, mục đích chân chính hẳn là những bảo vật y lưu lại trong túi trữ vật kia.
Tầm nhìn Tạ Đạo Lan đã mơ hồ, y lảo đảo một chút, cắn chặt răng.
Không thể chết được.
Y không thể chết ở chỗ này.
Hắn còn chưa báo thù, cũng còn chưa thể báo ân.
Bóng dáng một thiếu niên hiện ra ở trước mắt của Tạ Đạo Lan, trong miếu hoang, ánh lửa còn sót lại đung đưa, dòng nước ấm áp thủy và bánh màn thầu nhai nát, mùi thảo dược, tính cả hồi ức kiều diễm đêm qua, ập vào trong lòng của y từng chút từng chút một.
Khát vọng sống sót mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trong lồng ngực thế mà không hoàn toàn là sự thù hận vặn vẹo.
Y muốn sống, không chỉ là vì báo thù, còn bởi vì muốn tiếp tục bước đi cùng một người khác.
Trên chân lại truyền đến một cơn đau nhói, khi quỳ rạp xuống đất, Tạ Đạo Lan thấy kiếm phong sắc bén xuyên qua chân trái của mình, y giãy giụa muốn bò về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn không còn sức lực ngã mặt đất.
Kiếm khách áo đỏ thu hồi kiếm, cười khẩy nói: “Đây là đã từng là kiếm tông đại sư huynh không ai bì nổi? Sao lại bò trên đất như con chó thế này?”
Gã ngồi xổm xuống, túm lấy tóc của Tạ Đạo Lan kéo lên, hai mắt nhìn khuôn mặt y từ trên xuống dưới, sau đó thất vọng bĩu môi: “Con mẹ nó, sao mặt lại bị làm thành thế này. Vốn còn đang có người bỏ ra một số tiền lớn mua ngươi, tưởng nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Tu Giới, hiện tại xem ra không lấy được số tiền này rồi. Thôi thôi, cái đầu của ngươi cũng đủ nhiều tiền rồi.”
Nói xong giơ kiếm lên để ở chỗ yết hầu của Tạ Đạo Lan.
Tạ Đạo Lan sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh băng, lệ khí dâng lên từng cơn ở trong lòng.
Đúng lúc này.
Một tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến từ phía sau.
Kiếm khách áo đỏ lập tức cảnh giác quay đầu lại.
—
Sau khi Thẩm Uẩn phát hiện không thấy Tạ Đạo Lan đâu thì biết có chuyện không ổn.
Tạ Đạo Lan tu đạo trăm năm, hành sự cẩn thận, thờ ơ với mọi tình huống, chắc chắn không thể nào biến mất mà không nói với hắn một tiếng như vậy.
Trừ phi, y đã bị người ta bắt đi.
Trong nguyên tác, người muốn giết vị trùm phản diện này chỉ nhiều chứ không ít, khó đảm bảo có mấy kẻ thù đúng lúc đang ở phàm giới, lại trùng hợp cũng ở thành Vấn Hà này.
Thẩm Uẩn càng nghĩ càng cảm thấy là bản thân quá sơ suất rồi.
Dựa theo thiết lập, nếu trong phàm giới có nơi nào xảy ra hỗn loạn quá mức, tổ chức chuyên môn của Tu Giới sẽ phát nhiệm vụ, phái tu sĩ đến đây xử lý. Vốn dĩ một tháng sau Tạ Đạo Lan mới có thể đến thành Vấn Hà, hiện giờ lại vì mình nóng vội, mà miễn cưởng đẩy nhanh cốt truyện một tháng.
Nếu mọi chuyện dựa theo cốt truyện ban đầu, hoàn toàn sẽ không xảy ra ngoài ý muốn gì.
Nhưng hiện tại……
Trước mắt cũng không phải thời cơ tốt để hối hận.
Trước mặt Thẩm Uẩn có hai lựa chọn: Hoặc là chạy, hoặc là đi cứu.
Chạy…… là cách tốt, nhưng trong thế giới hỗn loạn xa lạ này, hắn chạy trốn được hôm nay, sau này nói không chừng cũng sẽ chết ở một góc xó xỉnh nào đó.
Đi cứu?
Thẩm Uẩn vẫn rất ý thức được phân lượng của mình, kẻ thù của trùm phản diện ai cũng đều là tu sĩ, hắn chỉ là một phàm nhân, trứng gà chọi với đá cùng sẽ chỉ làm bản thân tan xương nát thịt mà thôi.
Nhưng cũng không phải không có cách.
Tầm mắt của hắn chuyển qua lão đạo mặc đạo bào màu xám tro đang đứng ở trên đài, hạ quyết tâm một cái, hắn đi đến một góc lấy một vốc bùn rồi bôi lên mặt, sau đó xen lẫn vào đám người trong nâng thùng, cùng nhau lên đài.
Lão đạo này trông giống như một phàm nhân trói gà không chặt, chỉ biết làm bộ làm tịch, không có một chút cảnh giác nào với người khác. Thẩm Uẩn không hề sợ ông ta, sau khi lên đài liền nhắm chuẩn thời cơ hạt châu đỏ lộ ra, bất ngờ chộp lấy!
Trong phút chốc hạt châu rơi vào trong tay, hắn cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương, không phải lạnh, mà là một loại sởn tóc gáy, cảm giác không rét mà run.
Phàm nhân tiếp xúc với Huyết Châu Ngọc thì sẽ bị phản phệ mà chết, tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Thẩm Uẩn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cầm lấy hạt châu quay đầu bỏ chạy.
Lão đạo mất vài giây mới phản ứng lại, kinh hoảng “A” một tiếng, hô to: “Hạt châu của ta! Hạt châu của ta!” Thò cánh tay ra, vội vã muốn người khác đi tìm.
Người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh nói: “Quỳ đạo trưởng, ngươi đừng vội, chỉ là hạt châu mà thôi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là hiến tế, chờ khi nào lễ hiến tế sông kết thúc, ta sẽ sai người tìm giúp ngươi.”
Lão đạo tức giận đến không chịu được: “Cái gì gọi là hạt châu mà thôi? Đó là bảo bối đấy!”
Trước khi đến tay của ông ta, hạt châu đó đã từng hại chết không ít người. Nhưng lão đạo cảm thấy bản thân khác với những người khác, bởi vậy mà vô cùng nâng niu bảo bối hạt châu này, cảm thấy nó nhất định có thể mang đến cho mình sức mạnh không tầm thường. Ai ngờ hiện tại thế mà lại bị một tên oắt con không biết chui từ đâu ra cuỗm mất! Còn không thấy rõ được cái mặt, tất cả đều là bùn thôi!
“Bảo bối?” Người đàn ông cường tráng nói: “Chẳng lẽ, Quỳ đạo trưởng đang cảm thấy hạt châu còn quan trọng hơn việc hiến tế Hà Bá sao?”
Vừa dứt câu, mấy nghìn người tụ tập ở bờ sông nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả tín đồ quỳ trên mặt đất đều ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía lão đạo trên đài.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng nước sông cuồn cuộn.
Sau lưng lão đạo thoáng chốc toát mồ hôi lạnh, cười mỉa nói: “Sao lại…… Đương nhiên là hiến tế quan trọng nhất. Tiếp tục, tiếp tục đi.”
Sự thiệt thòi này, cũng chỉ có thể bóp mũi mà nhận thôi.