“Điện thoại của tớ hết pin rồi, nhưng đã lỡ đặt trà sữa, có thể xin cậu trả tiền giúp tớ trước được không? Lát nữa bạn cùng phòng của tớ tới sẽ trả lại cho cậu.” Cô gái nhìn cậu cười, mặt lại càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp nói xong mấy câu, hai tay chắp vào nhau cúi thấp đầu, cực kỳ đáng thương.
Khương Hà không vạch trần kỹ xảo bắt chuyện vụng về của cậu, mở miệng đồng ý: “Được chứ. Có thể giúp người đẹp là vinh hạnh của tôi.” Miệng ngọt của cậu thức tỉnh, vẫn rất biết dỗ người.
Vì thế hai người đi tới tiệm trà sữa, Khương Hà thanh toán tiền trà sữa cho cô gái. Mặt cô nàng đỏ bừng muốn xin số điện thoại di động của cậu, nói nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu. Hai người đang đứng bên ngoài cửa tiệm trà sữa nói chuyện thì Lôi Văn Uyên tới.
Thấy cô gái đứng trước mặt Khương Hà, hắn rất bình tĩnh. Hai người bọn họ cũng không thiếu đụng người muốn bắt chuyện, cho tới bây giờ Khương Hà chưa từng phản ứng lại, hắn cũng sẽ không vội. Nhưng nhìn thời gian hai người nói chuyện không ngắn, Lôi Văn Uyên liền nhíu mày.
“Sao cậu lại tới đây? Không phải bảo cậu đợi ở bên kia sao?” Giọng nói không mặn không nhạt của Lôi Văn Uyên đột nhiên vang lên, Khương Hà sợ hết hồn. Cậu vừa quay người thì thấy sắc mặt Lôi Văn Uyên hơi sầm lại đứng ở sau lưng cậu. Cậu xuất hiện sự chột dạ trước giờ chưa từng có, nhưng nhanh chóng bị cậu bỏ qua.
“À, đây không phải là đang giúp người đẹp sao, cậu mua xong rồi à?” Khương Hà cười nói. Thật ra thì cậu đã có chút hối hận, nói chuyện với cô gái rất phiền, phải giữ vững mỉm cười, còn phải nói một vài chuyện đau ngứa chẳng liên quan, thật sự rất nhàm chán.
Cô gái kia thấy thêm một anh đẹp trai cực phẩm đi tới nữa, trong mắt đều là vẻ thưởng thức. Nhưng cô vẫn thích loại hình ôn hòa lễ độ như Khương Hà hơn, cho nên cũng không có cảm xúc di tình biệt luyến.
Lôi Văn Uyên “Ừ” một tiếng.
“Khương Hà, sau khi về sẽ liên lạc lại nha.” Cô gái cười ngọt ngào, ngượng ngùng chạy đi.
Lôi Văn Uyên đè nén lửa giận, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sự thấu hiểu của Khương Hà đối với Lôi Văn Uyên có thể nói là nhất thế giới, lập tức phát hiện ra hắn mất hứng, còn tưởng là vừa rồi hắn gặp phải chuyện gì, căn bản không nghĩ đến trên người mình.
“Tôi muốn lên đại học có thể yêu đương một chút, nên tiếp xúc thử xem sao, cô bé này đáng yêu thật.” Khương Hà thuận miệng nói. Thật ra thì cậu cũng không phải đặc biệt để ý, yêu đương ở trong lòng cậu phải là một chuyện tình đẹp, chỉ là cậu mơ hồ cảm thấy sau khi yêu đương sẽ vô cùng tốt, thật sự cũng có nhiều nam sinh nói như thế.
Lôi Văn Uyên không nói lời nào, siết cổ tay cậu rời đi. Khương Hà bị hắn kéo nhảy một bước dài: “Cậu làm gì vậy? Đột nhiên lại kéo tôi, đi đâu thế?!” Khương Hà hoảng hốt đuổi theo nhịp bước của hắn, vừa giận vừa không giải thích được, từ lúc lên đại học Lôi Văn Uyên trở nên âm dương quái khí. Trên đường có rất nhiều ánh mắt đều dõi theo bọn họ, Khương Hà không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đuổi theo.
“Lôi Văn Uyên! Cậu kéo tôi đi đâu đó? Cậu mau nói gì đi chứ!” Khương Hà nhỏ giọng gào thét bên tai Lôi Văn Uyên, liền bày ra một gương mặt thối. Rốt cuộc tại sao lại không nói một chữ nào vậy, cậu nói xem có tức hay không?
Cuối cùng Lôi Văn Uyên cũng buông tay ra, Khương Hà vội vàng xoa xoa cổ tay bị bóp đau của mình, lẩm bẩm trong miệng: “Cậu lại lên cơn gì thế? Cậu muốn bóp nát cổ tay tôi hay sao? Không biết mình có bao nhiêu sức lực hả, cậu dẫn tôi tới chỗ này làm gì?” Nhìn xung quanh một chút, rừng cây nhỏ này là thánh địa tình nhân ban đêm, liên quan gì đến mấy tên chó độc thân bọn họ chứ?
Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Lôi Văn Uyên khó chặt trên người mình, sắc mặt trầm trầm, hiển nhiên đã tức tới cực hạn, cậu rụt cổ một cái, không biết đã chọc sát thần này tức giận lúc nào.
“Sao… sao thế?” Bất giác có chút sợ, Khương Hà bất an giật giật chân. Bình thường Lôi Văn Uyên không có vẻ mặt ôn hòa với mình, nhưng cũng đã nhu hòa hơn so với người khác rất nhiều, mà khi lộ ra vẻ mặt thế này liền nói lên mình gặp họa rồi.
Lôi Văn Uyên còn chưa kịp lên tiếng, Khương Hà đã khó khăn nói: “Tôi… Tôi cũng không chọc phải cậu mà. Dạo gần đây tôi đều không ngủ nướng, cũng không chơi game quá thời gian… Chỉ, chỉ có một lần trước đánh một trận trong phòng vệ sinh, chỉ một lần thôi…”
Xem ra sau này thời gian đi nhà vệ sinh cũng phải để hắn quy định rõ ràng, mặt Lôi Văn Uyên âm trầm nghĩ: “Cậu chuẩn bị yêu đương? Với cô gái kia?” Lôi Văn Uyên hỏi.
Khương Hà: “Không phải thế, chuyện này vẫn chưa quyết định mà? Tôi chỉ nói thử tiếp xúc một chút… Sao thế? Chẳng lẽ cậu… ghen à?” Vẻ mặt Khương Hà lập tức thoải mái hơn: “Thế mà cậu không nói sớm, tôi biết cậu vẫn chưa thể thích ứng với tình huống anh em đột nhiên đối xử tốt với một người khác, nhưng mà chúng ta cũng không thể ở chung một chỗ cả đời, sớm muộn gì cậu cũng phải thích ứng thôi…”
Không thể không nói, mỗi một câu một chữ của cậu đều giẫm lên lửa giận của Lôi Văn Uyên vô cùng chuẩn xác. “Không thể ở chung một chỗ cả đời” lại càng khiến lòng Lôi Văn Uyên đau nhói, khiến tức giận mà hắn cố nén cuồn cuộn ra.
“Khương! Hà! Xem ra cậu thật sự không sợ chết.” Lôi Văn Uyên gằn những lời này ra từ trong cổ họng, sau đó ôm lấy eo Khương Hà, ôm cậu vào trong ngực mình, nâng cằm cậu lên hôn tới tấp.
Mùi vị tiêu hồn này hắn đã muốn mấy ngày nay, hôm nay cuối cùng cũng được nếm lại một lần nữa. Lôi Văn Uyên hưng phấn đến mức run rẩy, sức lực cũng không chịu khống chế.