Sài Nam Tinh thực sự không quan tâm đến thứ gì, từ nhỏ đến lớn đều thích làm gì thì làm, suy nghĩ duy nhất chính là phá của, tiêu hết tiền của ba cậu, cho nên đổi hết chiếc siêu xe này đến chiếc siêu xe khác, cậu thích nhất vẫn là chiếc Porsche kia, hình dáng của chiếc ô tô rất giống với những bức tranh cậu từng vẽ cho mẹ khi còn nhỏ, khi cậu mới 4 tuổi ôm bức tranh bức tranh còn non nớt của mình đưa cho mẹ, nói sau này nhất định sẽ mua ô tô.
Cậu không nhớ rõ lắm, bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, “Cho nên có đôi khi rất ghét ba tôi, ông ấy luôn bận rộn như vậy, mặc kệ mọi thứ, gia đình có ra sao cũng không quan trọng.”
“Bạn nhỏ đang than phiền cảnh đời với ông anh đây sao?” Hà Nghị dùng giọng điệu nhẹ nhàng làm dịu đi tâm trạng nặng trĩu của cậu, thuốc lá trên tay bay ra từng vòng từng vòng khói.
Đột nhiên hắn ôm chầm bả vai của đối phương, kéo đến bãi cỏ ven hồ, hai người nằm xuống sườn dốc, ánh sáng trên đầu bị cành lá che khuất.
Sài Nam Tinh nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của mặt trời phả vào mặt: “Sau này anh sẽ bảo kê cậu, sẽ không có ai bắt nạt cậu nữa.”
Vừa rồi Sài Nam Tinh mới vừa tâm sự rất nhiều chuyện xấu hổ và suy nghĩ từ nhỏ đến lớn với hắn, Hà Nghị chỉ ngồi đó lẳng lặng nghe, trong lòng cậu cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng người đàn ông này rất thích cười nhạo cậu mà.
“Dẹp đi, có anh là bắt nạt nhiều nhất đấy, từ ngày tôi đến nhà anh, ngày nào anh cũng bắt nạt tôi, con người hơn ba mươi tuổi mà ấu trĩ chả khác gì con nít.”
Vật nhỏ này, rốt cuộc ai ấu trĩ hả, Hà Nghị trở mình đè ở trên người cậu, Sài Nam Tinh bị hắn ép tới ngực bị khó chịu: “Anh đừng như vậy được không, đây là ở bên ngoài.” Cái tên này ăn hiếp cậu mọi lúc mọi nơi, xem cậu như phụ nữ không bằng, cho dù là gay, hắn cũng kéo người khác gay theo, đúng là đồ bệnh hoạn.
Hà Nghị vùi vào cổ cậu hít một hơi thật sâu, sau khi hút một hơi thuốc liền ngậm vào môi cậu, hai người hôn một nụ hôn mùi khói, hôn hồi lâu mới buông tha môi của cậu, “Sau này sẽ không bắt nạt cậu nữa, được chưa?”
Hắn có lòng tốt như vậy? Sài Nam Tinh không tin, giật lấy điếu thuốc trên đầu ngón tay của người đàn ông bỏ vào trong miệng, đầu lọc ướt đẫm nước bọt của người đàn ông, cậu do dự một chút vẫn hút một ngụm, cũng học dáng vẻ của hắn hút vào một hơi, Hà Nghị giật lại nghiền ở dưới đất, “Bạn nhỏ đừng hút thuốc, dễ học thói xấu lắm.”
“Mẹ nó, tôi 24 rồi, không thể chưa từng hút một cây thuốc nào.”
Cậu thật sự chưa từng hút thuốc, uống rượu cũng rất mau say, đánh nhau còn miễn cưỡng, như vậy xem ra, 24 năm qua cậu sống đúng là thất bại, đại học không học giỏi, hút thuốc uống rượu không được, đánh nhau cũng không thành thạo, cái danh con ông cháu cha ăn chơi trác táng của cậu đúng là có tiếng mà không có miếng, hầy.
Bên này hai người nửa thật nửa giả thảo luận vấn đề tín nhiệm, bên kia có một người đàn ông mặc áo hoodie lén lút đi theo phía sau một đôi tình nhân.
Hà Nghị chú ý tới, người kia đi theo đôi tình nhân kia hơn nửa vòng, Hà Nghị trực giác người kia có vấn đề, hắn ấn Sài Nam Tinh không cho cậu cử động, sau đó bản thân từ từ tiếp cận người đàn ông từ phía dưới sườn dốc.
Người đàn ông có vóc dáng thấp bé, đôi tình nhân trẻ trước mặt không hề chú ý, khi cách hai người họ tầm hai mét, người đàn ông đột nhiên móc một cái chai thủy tinh từ trong áo hoodie ra, sau đó vặn nắp hất vào hai người đi trước.
“Cẩn thận”
Hà Nghị chú ý đến động tác của gã, nhanh chóng nhảy lên đẩy hai người kia ra, cũng may mà chai thủy tinh nhỏ, chỉ có một phần nhỏ chất lỏng chảy ra ngoài, cái chai bị Hà Nghị cởi quần áo bao lại ném xuống đất.
Người đàn ông kia thấy kế hoạch bị người phá hư, vội vàng nhào lên, bị bị cú đá xoay của Hà Nghị làm cho nằm bẹp xuống đất, chiếc chai thủy tinh bọc trong áo tỏa ra mùi khó chịu, còn bốc khói, Sài Nam Tinh bò lên trên sườn dốc nhìn thấy cái bình kia đang bốc khói.
Đôi tình nhân trẻ tuổi bị dọa sợ chết khiếp, trong mắt người đàn ông bị Hà Nghị đá ngã xuống đất tràn đầy oán hận, trong miệng lớn tiếng kêu la “Tao phải giết đôi hai con chó này, con điếm kia.”
“Tinh Tinh, báo cảnh sát đi.” Hà Nghị chế ngự người nọ, bẻ hai tay ra sau lưng, cánh tay của hắn bị chất lỏng bắn đến, làn da bị phỏng một mảng lớn, máu thịt be bét, tấm lưng trần cũng bắn tung tóe vài chỗ, Sài Nam Tinh chưa thấy qua Hà Nghị như vậy, cậu đứng ngây ra đó một lúc.
Hà Nghị nhắc nhở cậu, cậu mới run rẩy móc di động báo cảnh sát, người đàn ông thấp bé vẫn đang quằn quại trên mặt đất, trong miệng chửi rủa, Hà Nghị bị thương, Sài Nam Tinh nhìn mà khó chịu, tìm công cụ khắp nơi, cuối cùng tìm được một sợi dây thừng, Hà Nghị trói người nọ rồi ném trên mặt đất, lúc này mới rảnh rỗi xem vết thương của mình.
“Tôi, tôi báo cảnh sát rồi, cũng kêu xe cứu thương, anh, anh sao rồi…”
Hà Nghị không nói chuyện, hắn nhìn bốn phía, cũng may chỗ này không có nhiều người, chất lỏng vừa rồi không làm tổn thương đến người khác, áo sơ mi của Hà Nghị đã bị hủy không còn gì, “Đây là thứ gì?”
Sài Nam Tinh cởi áo của mình, tay run run cẩn thận máu loãng trên cánh tay hắn, không dám đụng vào miệng vết thương.
“Là axit sunfuric, là axit sunfuric mạnh, có tính ăn mòn cao.” Hà Nghị rất bình tĩnh, “Không sao, chờ lát nữa đến bệnh viện là được, Tinh Tinh đừng khóc, đừng sợ.”
Cậu khóc sao? Sài Nam Tinh lau mắt, trên tay ướt một mảnh, đó là bị dọa sợ rơi nước mắt, vừa rội đứng ở xa chưa kịp ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn Hà Nghị nhắm vào cái chai kia, mọi thứ đều ở trong chớp nhoáng, Hà Nghị vì cứu người khác mà làm mình bị thương, quả nhiên chính là đồ ngốc.
“Hà Nghị, mẹ nó, anh chính là đồ ngốc, lỡ như, lỡ như….” Cậu bị dọa đến nói năng lộn xộn, Hà Nghị muốn ôm cậu, lại không biết nên chạm vào thế nào, cuối cùng chỉ sờ sờ mặt của cậu, giúp cậu lau nước mắt trên mặt.
“Không sao đâu, đây là việc nhỏ, anh từng trải qua nguy hiểm gấp trăm lần, đây không là gì cả, cậu đừng lo lắng.”
“Mẹ nó, ai thèm lo lắng cho anh, bệnh tâm thần, đồ ngốc.” Cậu cố trấn tĩnh với giọng run run.
Xe cứu thương đến trước cảnh sát, Hà Nghị làm xử lý đơn giản, cánh tay, còn có trên lưng đều có chỗ bị bỏng rát, cần phải đến bệnh viện chữa trị, , thời tiết rất dễ nhiễm trùng vết thương,, Hà Nghị không muốn phiền phức, bị Sài Nam Tinh đẩy mạnh lên xe cứu thương, “Anh đến bệnh viện đi, tôi ở lại chờ cảnh sát, xong rồi tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh.”
Cậu ra vẻ bình tĩnh thờ ơ, không thèm nhìn người đàn ông trong xe, cậu giận, giận bản thân, càng giận cái tên to con chết tiệt không quan tâm bản thân này.
Sài Nam Tinh ở lại, người xem náo nhiệt chung quanh càng ngày càng nhiều, có người nhận ra cậu chính là bạn trai của anh đẹp trai bị xe cứu thương lôi đi kia, đều nhỏ giọng cổ vũ an ủi, Sài Nam Tinh vốn còn đang tức giận, hiện tại bị nói cho chả hiểu mô tê gì, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại, những người này đang hiểu lầm quan hệ của cậu và Hà Nghị, cậu lại không thể há mồm giải thích, đành phải chịu cái hiểu lầm này.
Tên Hà Nghị nói cái gì không nói lại đi nói là bạn trai cậu, chuyện này nếu như để ba mẹ bọn họ biết, còn không bẻ gãy chân cả đám à.
Sài Nam Tinh khai báo xong, cộng với khẩu cung của đôi tình nhân trẻ, người đàn ông bị bắt vẫn còn mắng chửi không ngừng, người phụ nữ ngoại tình bị chồng trả thù, sau đó được người qua đường cứu, loại tình tiết máu chó này vậy mà cũng thế thấy ở nơi này.
Sài Nam Tinh gọi xe đến bệnh viện, Hà Nghị bị bỏng vài chỗ, hình ảnh máu thịt be bét kia không thể xóa nhòa ra khỏi đầu của cậu, cậu Sài sống vô liêm sĩ từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng có thời khắc mạo hiểm kích thích như vậy, nếu là người xa lạ cậu nhiều nhất chỉ thờ ơ lạnh nhạt, xảy ra ở trên người Hà Nghị …
Tim của Sài Nam Tinh run lên, vừa rồi trong đầu chợt lóe lên một điều gì đó không chắc chắn, lúc xe tới cửa bệnh viện rồi cậu cũng không suy nghĩ cẩn thận, sau khi trả tiền xuống xe tinh thần hoảng hốt thiếu chút nữa đã bỏ quên ví tiền ở trên xe.
Có rất nhiều người trong bệnh viện, trong đại sảnh lầu một cãi cọ ồn ào, Sài Nam Tinh tìm một vòng cũng không tìm được bóng dáng Hà Nghị, lúc này mới nhớ tới có thể gọi điện thoại cho hắn, tiếng chuông di động vang lên rất lâu mới có người nhận.
“Hà Nghị, tôi không tìm được anh” Cậu vừa mở miệng đã nghẹn ngào, đến tận bây giờ, trái tim vẫn như đang lơ lửng trên không trung, không cách nào lấy xuống được, người đầu dây bên kia nói gì đó, Sài Nam Tinh mới đi tìm thang máy, sau đó lên lầu 4, dòng chữ Khoa da liễu treo ở đó rất dễ thấy.
Hà Nghị đang bôi thuốc, ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt ấm ức luống cuống của Sài Nam Tinh, vẫy vẫy tay với cậu, “Không sao, đừng nghĩ nhiều quá.”
Sài Nam Tinh thuê cho Hà Nghị phòng bệnh đơn, kiên trì bảo hắn ở lại quan sát một đêm, Hà Nghị không hề để để ý đến vết thương này, thấy vật nhỏ nghĩ cho mình như vậy, trong lòng rất vui vẻ, vì thế gọi điện thoại cho ba mẹ nói là ở lại một đêm ngày mai về nhà.
Sinh nhật đang yên đang lành biến thành ở trong phòng bệnh, Sài Nam Tinh không thèm để ý cái này, trước kia ăn sinh nhật đều là cùng một đám lêu lỏng không ca hát thì chính là uống rượu khoác lác, hoặc là gặp dịp thì chơi ở câu lạc bộ, hiện tại nghĩ đến tựa như mà xa xôi như kiếp trước vậy, lúc này chỉ mới qua hơn hai tháng, lòng cậu đã biến đổi rất nhiều rồi.
“Tôi đã đặt bánh kem cho cậu rồi, chút nữa sẽ giao đến đây, ăn sinh nhật ở chỗ này, để ý không?”
Sài Nam Tinh lắc đầu, hiện tại cậu làm gì còn tâm trạng ăn sinh nhật gì, “Tôi, tôi đ mua chút đồ ăn, ăn cơm sớm một chút, chắc anh cũng đói rồi.”
Sài Nam Tinh không đợi hắn trả lời liền chạy ra khỏi phòng bệnh, Hà Nghị muốn nói không cần, chờ lát nữ ăn bánh kem là được rồi, người đã chạy không thấy đâu, hầy, chạy nhanh cứ như chuột ấy.
Sài Nam Tinh chê đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, kêu taxi đến nhà hàng gần đó, xem hoàn cảnh cũng được, cứ nghĩ mua cho Hà Nghị mấy món thanh đạm, cậu cũng chưa suy xét đến mình.
Đi một chuyến là hơn một giờ, chờ khi cậu ra thang máy đi đến cửa phòng bệnh lần nữa, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, tay đặt trên nắm cửa của Sài Nam Tinh rụt trở về.
Cậu không lập tức đi vào, cậu có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện bên trong, cho nên nhất thời không được nhịn đứng đó nghe lén.
“Cậu về đi, sau này đừng đến đây nữa”
“Em nói rồi em sẽ không từ bỏ, chờ khi anh nhận chức, chúng ta chính là đồng nghiệp, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”
Tên Hà Nghị này, đàn ông khắp nơi? Người bên trong là đàn ông…
“Anh Nghị, anh không chấp nhận em, lại có thể bắn pháo với người khác, em buồn nôn với anh thế sao?”
“Không phải, tôi đã nói chỉ xem cậu như anh em thôi.”
“Anh em, à, anh Nghị, anh biết không? Từ sau khi em làm chuyện đó với anh ở nhà tắm thì đã không thể nào xem anh như anh em rồi, anh đến đại đội đặc chủng không phải cũng là vì né tránh em sao?”
“Cậu xem trọng mình quá rồi, Viên Kiệt, tôi tham gia quân ngũ, chọn hạt giống, đều là đã xác định mục tiêu, không hề có liên quan đến bất kỳ ai cả.”
“Em biết, cho nên em mới khi anh đi rồi việc nghĩa chẳng từ nan mà liều mạng huấn luyện, chỉ hy vọng có một ngày có thể đuổi kịp anh, sau đó cuối cùng cũng có cơ hội tuyển hạt giống, anh biết không, khi gặp lại anh em đã vui sướng như thế nào không.”
“Viên Kiệt, năng lực của cậu không tồi, tôi đã từng nói rồi”
“Đúng vậy, nhưng không có anh, em cũng không thể chịu nổi.”
“Đó là nỗ lực của cậu, không hề liên quan đến tôi”
“Không phải, có liên quan, anh Nghị, em mang theo quần lót của anh bên người, mỗi ngày nhìn đến nó là có thể nghĩ đến anh, anh không biết em yêu anh đến nhường nào …”
Bên trong không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nghe được phịch một tiếng, rồi sau đó là tiếng thở dốc còn có tiếng quát lớn của Hà Nghị, “Mẹ nó, cậu nói lại lần nữa.”
“Em nói, mấy cái quần lót anh mà anh bị mất là do em trộm, chẳng qua anh không thèm để ý, sau đó em còn cố ý tặng anh lại một hộp, chỉ là vì tiện trộm mà thôi, anh cũng hoàn toàn không thèm để ý.”
Hà Nghị có một khoảng thời gian luôn mất quần lót, ban đầu hắn nghĩ là trò đùa dai của ai, sau đó muốn điều tra thì Viên Kiệt nói không có gì ghê gớm mất thì mất thôi, nói không chừng là bị dì tạp vụ dọn mất, ai bảo anh mỗi lần tập hợp đều không mặc quần lót, quần lót ném lung tung, mấy cái quần lót mà thôi, em có thể tặng anh một hộp, cứ vứt thoải mái.
Lúc ấy hắn còn ôm cổ đối phương nói đối phương thích lo chuyện bao đồng quá, Hà Nghị không phải thật sự muốn nhận một hộp quần lót kia, chờ khi cầm đồ trong tầm tay thì mới phát hiện tất cả đều là kích cỡ hắn, dù sao hắn cũng lớn hơn Viên Kiệt, cho nên cố gắng nhận cho anh ta vui, không thể ngờ được còn có một lý do ghê tởm đằng sau nó.
Hà Nghị chán ghét như nuốt phải con ruồi, sắc mặt khó coi, một lúc lâu sau cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lại vang lên một tràn tiếng động, tiếng ghế dựa ngã xuống đất, “Đm, Viên Kiệt, mẹ nó, mày cút khỏi đây ngay, nếu không đừng trách tao không khách sáo với mày.” Mắt thấy người bên trong sắp đánh nhau, lúc này Sài Nam Tinh mới không thể đi vào, mặt không cảm xúc.
Hai người trong phòng đều xoay đầu nhìn cậu, Sài Nam Tinh thấy được một khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc, lúc trước từng thấy trong trong máy tính của Hà Nghị, nghĩ đến một đống khỏa thân cũng là anh ta, tên Hà Nghị này biết chơi thật.
Sài Nam Tinh âm thầm cắn răng, đặt đồ lên trên tủ đầu giường, Viên Kiệt bên kia còn đang đè ở trên Hà Nghị, một cánh tay của Hà Nghị còn đang bị thương không thể sử dụng sức lực, chỉ dùng một cánh tay ngăn cản người muốn hôn hắn, thấy Sài Nam Tinh tiến vào, hai người lập tức tách ra.
“Tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi, tôi chỉ đi mua cơm mà thôi.”
Sài Nam Tinh mở đũa và hộp thức ăn của mình, một mùi thơm bay ra, lúc này đã hai giờ chiều, cậu còn chưa ăn miếng cơm nào, sau khi sợ hãi thì bụng bắt đầu đói cồn cào, cũng chỉ xem những người khác không tồn tại, tự ngồi đó ăn một mình, phong cách ăn còn nhã nhặn đẹp mắt.
Tên này xem ra cũng không bị thương ở đâu, còn có sức lực ve vãn đánh yêu với đàn ông cơ mà, Sài Nam Tinh cắn chặt chiếc đũa của mình, đôi mắt đầy bất mãn.
“Tinh Tinh” Hà Nghị bất đắc dĩ kêu tiếng thứ hai, vẻ mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống của vật nhỏ không biết đang suy nghĩ cái gì, cắn đũa ở trong miệng nửa ngày, cũng chưa ăn miếng nào.
“A, hả?” Sài Nam Tinh bưng bát nhìn: “Đừng nhìn nữa, người đi rồi” Hà Nghị chỉ chỉ đồ ăn bên cạnh, “Đây là cho tôi sao?”
Cậu vốn định nói mơ đẹp nhỉ, cho heo ăn cũng không cho anh, anh vẫn là tiếp tục tình chàng ý thiếp với đàn ông đi, ăn cái gì mà ăn.
Cuối cùng vẫn đưa cho hắn, hôm nay hắn bị thương, cứ buông tha cho hắn trước đi.
“Vừa rồi cậu…”
“Tôi không nghe được gì hết, cũng không biết gì cả, anh yêu ai dây dưa không rõ với ai cũng không liên quan gì đến tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ về thành phố Lâm.”
Hà Nghị “……”