“Sao bọn họ lại đưa thuốc này cho Từ Cảnh Sơ vậy chứ?” Văn Chung khép cốt truyện lại, mắng: “Tống Nghi, đồ cặn bã.”
Trong nguyên tác, Đổng Nghi sẽ tặng Từ Cảnh Sơ một loại thuốc có thể ngăn chặn tinh thần nổi loạn, nhưng thứ thuốc kia lại có tính gây nghiện mạnh, hơn nữa, không chỉ Từ Cảnh Sơ, Đổng Nghi còn cho rất nhiều người có dị năng khác cũng có vấn đề này để khống chế họ.
Đổng Nghi được tác giả xây dựng là một nhân vật tuy bề ngoài dịu dàng ấm áp, nhưng nội tâm bên trong lại âm u ác độc. Nhân cách tan nát, Đổng Nghi ghen ghét những người có dị năng, trong truyện gốc, cảm tình hắn dành cho Từ Cảnh Sơ rất phức tạp. Đổng Nghi cho rằng chính mình chỉ muốn huỷ diệt Từ Cảnh Sơ, để anh biến thành nô lệ tình dục của mình,, nhưng càng ở bên Từ Cảnh Sơ lâu, hắn càng muốn chinh phục anh rồi dần thích anh.
Văn Chung hùng hùng hổ hổ: “01, hiện giờ Từ Cảnh Sơ đã nhận lấy thứ thuốc kia rồi sao?”
01 nói: “Đã nhận.”
Văn Chung xoay người xuống giường, đi đến cạnh cửa nắm quả đấm cửa, khóa cửa phát ra tiếng vang xoành xoạch, đã bị khoá lại từ bên ngoài. Ngày đó, sau khi mắng Văn Chung một trận, Văn Viễn Hạc đã nhốt luôn cậu trong phòng, không cho ra ngoài, đến nay đã là ngày thứ ba rồi.
Thở dài, cậu thật sự hết cách, lại quay lại nằm phịch lên giường, chân tay giang rộng thành hình chữ “大” (to, lớn).
“01, Thuốc kích dục trên người tôi thì sao? Không có cách gì để xử lý sao.” Văn Chung bỗng nhiên nhớ tới, hỏi.
01: “Không có, Tiểu Phi dùng loại mạnh nhất.”
Ngay lúc Văn Chung còn đang buồn rầu, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra.
Văn Viễn Hạc đứng ở cửa nói với Văn Chung: “Hôm nay con đến Tòa nhà trung tâm với cha.”
Tuy rằng cho Văn Chung ra ngoài hơn nửa là vì muốn đi gặp Hướng Yến Lễ, nhưng hẳn là Từ Cảnh Sơ cũng ở đó. Văn Chung lập tức đứng dậy thay quần áo, theo Văn Viễn Hạc ra ngoài.
Tòa nhà trung tâm là một tòa nhà cao hai mươi tầng, bên trong có đủ các loại người tụ tập.
Lúc đến nơi đã sắp giữa trưa rồi, Văn Viễn Hạc dẫn Văn Chung đến nhà ăn ăn cơm trước, Vào giờ cơm, nhà ăn rất đông đúc, không biết liệu Từ Cảnh Sơ có ở đây không, Văn Chung duỗi dài cổ, nhìn bốn phía xung quanh.
“Con đang tìm gì?” Văn Viễn Hạc cầm một cái khay đưa cho Văn Chung.
Văn Chung nhận lấy, vội lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Tận thế, tài nguyên thiếu thốn, đồ ăn cũng không ngon nổi. Nhìn thức ăn đằng sau cửa kính, thật sự không có chút hứng thú nào, Văn Chung bê khay, khó khăn chọn lựa mấy món trông không quá tệ.
Lấy thức ăn xong, hai người đi tìm chỗ ngoài. Chức vị của Văn Viễn Hạc rất cao, không ít người thấy ông và Văn Chung đến, lập tức đứng dậy nhường chỗ, ông chỉ vẫy vẫy tay, ra hiệu cho mọi người cứ tự nhiên.
“Chú Văn.” Cách đó không xa, trên bàn cơm, Hướng Yến Lễ ngồi dậy vẫy tay với hai người.
Văn Chung đứng sau Văn Viễn Hạc, nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang, thấy Từ Cảnh Sơ cũng ở đó, hai mắt tức thì sáng lên. Đối phương lại đang quay lưng về phía họ, cúi đầu.
Văn Viễn Hạc vỗ vỗ vai Văn Chung, nhỏ giọng dặn dò: “Đợi lát nữa phải cảm ơn người ta cho hẳn hoi.”
Văn Chung vội vàng gật đầu.
Sau khi đến gần, Văn Chung nhìn một vòng, trên cơ bản đều là thành viên trong đội.
Đây là một cái bàn hình chữ nhật, bên cạnh Hướng Yến Lễ và Từ Cảnh Sơ đều có chỗ trống. Văn Chung đang định đi đến chỗ ngồi bên cạnh Từ Cảnh Sơ, Văn Viễn Hạc lại chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh Hướng Yến Lễ, nói “Con ngồi bên kia đi.”.
Từ Cảnh Sơ không thấy Văn Chung, từ nãy đến giờ vẫn đang gảy gảy thức ăn trên khay, sau khi nghe thấy lời nói của Văn Viễn Hạc, ngón tay mới hơi hơi khựng lại một chút lại khôi phục bình thường ngay, nhanh đến nỗi không ai phát hiện ra.
Văn Chung không thể không sang bên kia ngồi cạnh Hướng Yến Lễ, đối diện Từ Cảnh Sơ với nỗi lòng tiếc nuối, giữa hai người còn cách một đoạn khoảng cách ngắn.
“Yến Lễ, lần này làm phiền cháu quá.” Văn Viễn Hạc vừa ngồi xuống lập tức nói: “Hôm nay chú chuyên môn kéo Văn Chung đến cảm ơn cháu.”
Hướng Yến Lễ cười nói: “Không phải chuyện lớn lao gì, Văn Chung rất nghe lời, không gây phiền phức gì cho bọn cháu cả.”
Hai người khách sáo qua khách sáo lại, lời nói vô cùng khách khí.
Văn Chung nhai cơm trong miệng một cách kho cằn, nhìn về phía Từ Cảnh Sơ. Thanh niên nghiêng mặt, mí mắt hơi mỏng, rũ mắt, hàng mi dài tạo ra một cái bóng bao phủ mí mắt dưới, anh chẳng hề bị ảnh hưởng, tập trung ăn cơm, cũng không chú ý đến tầm mắt của Văn Chung.
“Văn Chung.” Văn Viễn Hạc bỗng nhiên gọi cậu.
Văn Chung đáp: “Vâng?”
Giọng điệu của Văn Viễn Hạc mang sự kiên quyết, không cho phản đối: “Mấy tuần này con phải đến tòa nhà. Yến Lễ, đừng khách sáo, xếp cho nó việc gì cũng được, coi như xin lỗi.”
Động tác nuốt cơm của Hướng Yến Lễ cứng đờ, quay sang nhìn Văn Chung, nghĩ thầm, nhất định đừng có nhận lời. Động tác gắp thức ăn của Từ Cảnh Sơ cũng dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía mặt của Văn Chung.
Văn Chung nhanh chóng tính toán trong đầu, mỗi ngày đều đến đây, tức là mỗi ngày đều có thể gặp Từ Cảnh Sơ. Nghĩ đến đây, Văn Chung gật đầu ngay tắp lự, “Rõ ạ!”
Ngại Văn Viễn Hạc còn ngồi đối diện, Hướng Yến Lễ cố hết sức làm ra dáng vẻ vui mừng nhận lời, gần như là nghiến răng rồi đáp. “Tốt.”
Văn Chung vui tươi hớn hở lập kế hoạch để có thể giúp Từ Cảnh Sơ tránh đi cốt truyện với Đổng Nghi thế này thế kia, không phát hiện Từ Cảnh Sơ đã bê khay đứng dậy rời đi.
Nghĩ mãi không nghĩ ra cách hay gì, Văn Chung cắn đũa quay đầu, thấy vị trí của Từ Cảnh Sơ đã trống, lại ngẩng đầu, thấy người đã đi đến cửa. Vội vàng đứng dậy, nói, “Con ăn no rồi ạ, con ra ngoài trước.”
Văn Viễn Hạc thấy cậu vội vã như vậy, hỏi: “Con đi đâu?”
Bỏ lại một câu “WC”, Văn Chung lập tức ra ngoài.
Từ Cảnh Sơ nhận lấy đồ người đối diện đưa cho, cất vào túi.
Đổng Nghi cười hỏi: “Thuốc tôi đưa lần trước, cậu uống xong thấy thế nào?”
Từ Cảnh Sơ đáp: “Cũng được.”
Nghe anh nói như vậy, nụ cười trên mặt Đồng Nghi càng sâu hơn, “Nếu cần cứ tìm tôi.”
Giọng của hắn rất dịu dàng, đường cong ngũ quan cũng thiên hướng mềm mại, lúc cười, mặt mày đều dịu đi, như một con cừu vô hại vậy. Khi đối diện với người như vậy, phần lớn người đều sẽ dễ dàng có thiện cảm cực cao.
Từ Cảnh Sơ chậm rãi nhếch miệng, nở một nụ cười ẩn ý, ánh mắt lại dần dần lạnh như băng, “Được.”
“Vậy tôi đi đây.” Đổng Nghi tiến lên, nói với Từ Cảnh Sơ, “Nếu gặp được tình huống gì, nhất định phải đến tìm tôi.”
Từ Cảnh Sơ nhìn chằm chằm bóng lưng của Đổng Nghi, vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt, hai mắt chạm nhau, mặt anh lập tức cứng lại.
Văn Chung vừa ra ngoài đã thấy Từ Cảnh Sơ đang nói chuyện với Đổng Nghi, còn cười với hắn, chuông cảnh báo trong lòng reo lên, tăng tốc bước về phía trước. Vẻ mặt của cậu rất khó coi, hai lông mày nhăn chặt, mang tư thế như muốn hỏi tội.
“Sao anh lại rời đi?” Văn Chung đến gần, vừa mở miệng đã liên tục đặt câu hỏi: “Tên bác sĩ kia vừa nói gì với anh? Có phải hắn cho anh thứ gì không?”
Thiếu niên có vẻ rất là sốt ruột, vì cảm xúc kích động nên gương mặt trắng nõn còn nhuộm một lớp hồng phấn mỏng, đẹp thật. Từ Cảnh Sơ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ đỏ không ngừng khép mở của Văn Chung, nghĩ đến xúc cảm mềm mại ấm áp ướt át lúc trước khi Văn Chung quấn lấy anh đòi hôn kia.
“Từ Cảnh Sơ?” Thấy người này vẫn không chịu mở miệng, Văn Chung không nhịn được gọi một tiếng, “Anh có nghe thấy tôi nói gì không hả?”
Từ Cảnh Sơ mím môi, đáp: “Nghe được.”
Văn Chung vội hỏi: “Trước kia hắn đã từng đến tìm anh bao giờ chưa? Có phải hắn đã cho anh thứ gì không?”
Từ Cảnh Sơ đáp từng câu: “Tìm. Cho.”
Vừa nghe vậy, theo bản năng, Văn Chung bắt lấy tay Từ Cảnh Sơ, “Là thứ gì?”
Từ Cảnh Sơ quét mắt, liếc cái tay đang nắm lấy tay mình của Văn Chung một cái, nói: “Thuốc ngăn chặn tinh thần nổi loạn.”
“Anh đã uống chưa?” Trái tim Văn Chung như muốn nhảy ra.
Hai mắt Từ Cảnh Sơ khẽ chớp, “Vẫn chưa.”
Tức khắc, Văn Chung thở phào một hơi, nói “Anh đừng uống thì hơn.”
Thiếu niên đè thấp giọng xuống, hai hàng mi chớp chớp, trông dáng vẻ rất là lo lắng, Từ Cảnh Sơ nhìn thẳng, khóe miệng khẽ động đậy, trả lời: “Được.”
Văn Chung vừa lòng gật đầu.
“…Cậu không ở bên cạnh Hướng Yến Lễ sao?” Từ Cảnh Sơ không nhịn xuống, hỏi.
Văn Chung khó hiểu: “Sao tôi lại phải ở cạnh anh ta?”
Từ Cảnh Sơ trầm mặc.
Thật ra Văn Viễn Hạc rất coi trọng Hướng Yến Lễ, mà Văn Chung cũng biểu hiện rất rõ là mình thích Hướng Yến Lễ, cho nên, có rất nhiều người trong căn cứ suy đoán rằng, liệu Hướng Yến Lễ có vì địa vị rồi chọn ở bên Văn Chung hay không.
“À, đúng rồi.” Văn Chung nghĩ đến thứ thuốc kia trước sau gì đều không an toàn, hỏi: “Thứ thuốc kia, anh để ở đâu?”
“Trong nhà.”
Văn Chung thật cẩn thận hỏi: “Anh có thể đưa nó cho tôi không, tôi có thể nhờ cha tra xét thành phần trong đó thử xem, nhỡ nó không an toàn thì sao, đúng không?”
Văn Chung nói rất là uyển chuyển, Từ Cảnh Sơ nhìn lướt qua phía cửa nhà ăn, Hướng Yến Lễ đang đi ra cùng Văn Viễn Hạc. Anh bâng quơ nhẹ nhàng thu tầm mắt, hỏi Văn Chung: “Vậy có muốn đến nhà tôi không, ngay bây giờ, tôi sẽ lấy cho cậu?”
Văn Chung không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý: “Được!”
Chỗ ở của Từ Cảnh Sơ cách khu vực trung tâm hơi xa, phải đi bộ khoảng hai mươi phút mới đến.
Văn Chung xoa xoa mồ hôi trên trán, theo Từ Cảnh Sơ vào nhà.
Căn nhà cũng không nhỏ lắm, rất là sạch sẽ, quá ít đồ dùng, ngoài đồ dùng sinh hoạt cần thiết, hầu như không có bất kỳ vật phẩm trang trí nào.
Văn Chung ngắm một vòng, phát hiện có mấy ống thuốc trong suốt để ngay trên mặt bàn. Từ Cảnh Sơ cầm lấy, đưa cho Văn Chung, “Đây, cho cậu.”
Văn Chung cẩn thận nhận lấy, cất vào trong túi, bỗng nhiên nghĩ đến, hình như ngay cả một câu “Tại sao?”, Từ Cảnh Sơ cũng không hỏi. Cậu liếm môi một cái, cất tiếng hỏi: “Anh không hỏi tại sao tôi lại làm vậy à?”
Từ Cảnh Sơ rót một ly nước cho Văn Chung, nhẹ giọng bâng quơ hỏi: “Cậu sẽ hại tôi à?”
Anh cởi áo khoác, hiếm khi chỉ mặc mỗi một cái áo cộc tay bên trong, lộ ra cần cổ thon dài, sắc mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp nhìn Văn Chung một cách chăm chú, đồng tử ngăm đen, lộ ra một khí chất đáng gờm.
Văn Chung lại không thấy sợ hãi, theo câu hỏi của Từ Cảnh Sơ, nhanh chóng lắc đầu, giọng điệu lại trịnh trọng: “Anh tin tôi, nhất định tôi sẽ không hại anh.”
01 vẫn luôn không nói gì, “Điểm thù hận” trên màn hình cứ tăng lại giảm, trước sau không dừng lại ở một con số cụ thể.
Từ Cảnh Sơ nghĩ nghĩ cách Văn Chung đối xử với mình hồi trước, kiêu ngạo ương ngạnh, giống vai hề. Nhưng người trước mắt này, mặt mày trong sáng, ánh mắt sạch sẽ, một chút tạp chất cũng không, cứ như là những lời cậu vừa mới nói ra kia, còn thật hơn cả đá quý nguyên chất.
Từ Cảnh Sơ không biết Văn Chung đã trải qua chuyện gì, mới có sự thay đổi như vậy, trước kia anh rất ghét Văn Chung, cảm thấy loại người như Văn Chung cũng giống Hướng Yến Lễ vậy, rất buồn cười, giờ lại khác.
Từ trước đến nay anh đều không phải người tốt, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, tất cả mọi người đều như nhau, với anh mà nói, bọn họ thế nào đều chả sao cả, càng sẽ không có ai nói với anh loại lời nói không đáng tin như “tin tưởng” này.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, Từ Cảnh Sơ đã làm rất chuyện đánh vỡ điểm mấu chốt của mình, tự hỏi kỹ vàng, tất cả đều là vì Văn Chung.
Anh nói đi nói lại với bản thân, không cần đặt quá nhiều sức chú ý lên người Văn Chung. Nhưng thực tế là, nhìn thấy kẹo anh sẽ muốn mang cho Văn Chung, Văn Chung choáng thuốc đến tìm anh, anh sẽ cảm thấy Văn Chung chỉ coi anh là công cụ; thậm chí sẽ khó chịu khi thấy Văn Chung muốn đến trung tâm mỗi ngày vì Hướng Yến Lễ……
Từ Cảnh Sơ không trả lời.
Giá trị thù hận cuối cùng cũng ổn định, dừng trên điểm 40. Nhưng 01 lại ngày càng thấy bất an, sau khi quay quay hai vòng ngay tạo chỗ, mở ra cốt truyện về sau, đã gần đến cốt truyện Từ Cảnh Sơ rơi vào biển xác sống rồi.