Cơ thể Mộ Diệp đã đến cực hạn, cho nên rơi vào hôn mê sâu, bệnh viện ở mạt thế không quá đông đúc, sau khi cấp cứu cần thiết, hắn mới được đưa vào phòng bệnh..
Sau khi Yến Thần Quân chích một liều thuốc cho Mộ Diệp, ngẩng đầu nhìn về phía Thúc Hàm Thanh, ánh mắt rất là hứng thú nói: “Anh ta có thể tự phục hồi, không cần quá lo lắng.”
Chờ sau khi các thành viên khác trong đội rời đi, Thúc Hàm Thanh nhìn Mộ Diệp khuôn mặt tái nhợt đôi mắt nhắm nghiền ở trên giường, cậu đi qua ngồi bên mép giường, phòng bệnh nơi này đều là phòng hai người, một chiếc giường khác đang trống không.
Thúc Hàm Thanh đưa tay chạm vào khuôn mặt anh tuấn, vuốt ve một chút, tốt thật, đáng tiếc không phải là ánh trăng của mình cậu, sau đó đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi Thúc Hàm Thanh ra ngoài, cậu thấy Vinh Hoa chưa đi, đang dựa vào tường, cúi đầu nhìn giày của mình, mũi đều cọ đến dính chút vôi trắng trên tường, vừa nhìn thấy cậu liền nhanh nhẹn đáng yêu chạy về phía cậu.
Thúc Hàm Thanh đưa tay lau lớp vôi trắng đó: “Cậu chờ lâu rồi sao? Không kiên nhẫn được sao.”
Vinh Hoa lắc đầu muốn nói lại thôi: “Chúng ta trở về đi, em mệt quá.”
Thúc Hàm Thanh cười nói được, khi vừa bước xuống bậc thang, ngài cốt truyện đột nhiên nhắc nhở: “Cậu nên rời tiểu đội rồi.”
Bước chân Thúc Hàm Thanh chợt ngừng lại, Vinh Hoa nhìn cậu: “…… Anh muốn muốn quay về nhìn anh ta một cái nữa sao? Biết vậy em nên đi nhanh hơn rồi.’’
Câu cuối cùng đè giọng rất thấp tràn đầy oán hận, Thúc Hàm Thanh nói đi thôi, trở về.
Đầu tóc Thúc Hàm Thanh ướt dầm dề, cậu trần truồng mà đứng ở trước gương, cậu hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy được dấu hôn mơ hồ trên bụng dưới, còn có mấy hoa văn màu đen đan xen ở dưới rốn, gợi tình đến muốn mạng.
Vinh Hoa rất biết cách lăn lộn trên giường cũng phát hiện điểm này, Thúc Hàm Thanh ở trên giường chưa từng ra vẻ rụt rè, thoải mái chính là thoải mái, không có phủ nhận gì, ngày đó vừa vào cửa đã bị Vinh Hoa bế ngang ném lên giường, hắn lvươn một tay ra ôm chặt eo Thúc Hàm Thanh, tay còn lại thì giữ chặt gáy cậu, cúi đầu xuống hôn sâu.
Hắn bắt đầu liếm láp chiếc lưỡi nóng ấm bên trong, lại dẫn dắt lưỡi của cậu vươn ra ngoài rồi quyện vào tiếp tục liếm, hút lấy dịch thể thơm ngọt, rồi dùng đầu lưỡi dài xâm nhập vào trong, trực tiếp chiếm cứ toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn, nhấm nháp một cách không kiêng nể gì cả.
Bàn tay theo đó chậm rãi mò xuống dưới, chạm vào làn da mềm mại, nụ hôn cũng một đường thẳng xuống, núm vú hồng hào dựng đứng bị tham lam bú mút.
Vinh Hoa thưởng thức được cơ thể non mềm của Thúc Hàm Thanh, toàn thân hưng phấn không thôi, nhịn không được dùng răng cắn vào núm mềm mại, thấy người trong ngực phản ứng mất khống chế, dương vật nhanh chóng ngẩng đầu kêu gào muốn được chinh chiến, hắn vừa dùng đầu lưỡi vung vẩy trêu chọc đầu vú bên trái đang ngày càng sưng to, vừa dùng đầu ngón tay trêu chọc đầu vú bên phải, khiến cậu kêu rên liên tục, đầu lưỡi đảo quanh đầu vú, sau đó ngậm hết vào trong miệng tùy ý liếm láp, đầu vú nho nhỏ bị mút đến vừa đỏ vừa sưng lại lớn thêm một vòng như một hạt hồng châu xinh đẹp.
Đầu lưỡi hai người lại quấn quít lẫn nhau, Thúc Hàm Thanh liền bị say mê trong khoái cảm.
Gậy thịt của Vinh Hoa vững vàng cắm thẳng trong tường thịt, cảm giác đột nhiên bị căng ra khiến thân thể đã biết mùi vị trong xương chủ động mút côn thịt vào sâu trong, quy đầu cực lớn khai mở tràng đạo chật hẹp.
Một tay hắn ôm lấy cổ người trong lòng, nắm chặt hai vai cậu, để cậu dựa vào cánh tay hắn, tay kia thì vòng qua eo nhỏ mà nâng hai cánh mông lên, khiến cho côn thịt to lớn hoàn toàn khảm vào trong lỗ nhỏ.
“Ưm a… Nóng quá… Căng quá… Ưm a a…” Thúc Hàm Thanh bị gậy thịt nóng cháy nhét đầy cơ thể, sau đó cả người tựa như đều bị người đàn ông nâng lên ôm vào trong ngực, cậu hơi nảy lên theo động tác của hắn, hắn cũng thuận thế cầm lấy hai chân cậu kẹp chặt lại, hai người chặt chẽ kết hợp với nhau.
Vinh Hoa dùng sức ôm chặt thân thể non mềm, sau đó liền bắt đầu cử động hông, từng chút từng chút va chạm vào lỗ nhỏ mềm mại, từ biên độ nhỏ lúc đầu từ từ tiến hành đâm rút, đâm mạnh vào nơi có thể khiến người trong lòng thoải mái nhất, làm như vậy ngược lại càng được vách trong xoắn chặt, dương vật được mát xa khiến hắn thoải mái không thôi.
Dương vật không ngừng công kích điểm mẫn cảm, vách thịt phản xạ bóp chặt gậy thịt làm hắn sảng khoái nheo mắt, hưởng thụ sung sướng ma xát vách thịt non mềm. Khoái cảm bén nhọn do bị ma xát cũng đồng thời không ngừng truyền khắp thân Thúc Hàm Thanh, hơn nữa điểm mẫn cảm liên tục bị va chạm cùng với gậy thịt cố ý ma xát, tất cả đều làm cậu đắm chìm trong cơn nhục dục không thể kiềm chế.
Dương vật của Thúc Hàm Thanh lại bị đâm chảy nước, nhỏ ra ở trên người, quy đầu thô cứng của đối phương từng chút chọc lên điểm mẫn cảm của cậu, còn cố ý khiêu khích tránh qua một bên, Thúc Hàm Thanh không chịu nổi khởi cảm mãnh liệt như vậy, tứ chi ôm chặt lấy thân hình cường tráng của người đàn ông xin tha.
Vinh Hoa ngậm lấy cánh môi người trong lòng ngực, đưa lưỡi trao đổi nước bọt với cậu, sau đó dùng tay kéo cặp chân trắng nõn ra, nâng hai gối lên, rồi mạnh mẽ đong đưa vòng eo mạnh mẽ không ngừng dùng sức thọc vào rút ra, chỗ kết hợp của hai người phát ra tiếng bạch bạch vang dội.
Thúc Hàm Thanh không ngăn được tần suất chạm ngày càng mạnh của người đàn ông, lỗ nhỏ bị chịch đến cao trào, sau đó phun ra một lượng nước lớn, bắn đầy khắp cả người.
Vinh Hoa bị vách trong bỗng nhiên xiết chặt đè ép, dương vật căng lớn đến cực hạn, sau một lúc đưa đẩy, mạnh mẽ ưỡn thẳng bắn vào sâu bên trong.
….
Thúc Hàm Thanh dựa khuôn mặt nóng bỏng vào vai của Vinh Hoa, bả vai Vinh Hoa rộng lớn rắn chắc cơ bắp, tuổi trẻ phồng lên. Hai người nằm hoãn lại một lát.
Đột nhiên Vinh Hoa đặt cậu ở trên giường, đôi mắt Thúc Hàm Thanh nửa mở nửa nhắm, vẻ mặt thả lỏng, sau đó Vinh Hoa vỗ vỗ mặt của cậu rồi rút dương vật ra, Thúc Hàm Thanh ngay sau đó hiểu ý, chậm rãi quỳ lên giữa hai chân của người đàn ông, cúi người vừa định liếm cho hắn thì đã bị đè ở trên giường.
Thúc Hàm Thanh nhíu mày, Vinh Hoa bẻ cơ thể cậu, nghiêng người ưỡn ra đường cong gợi cảm, eo sườn bị vuốt ve đến tê dại từng cơn, Thúc Hàm Thanh vừa định hỏi hắn muốn làm gì?
“Hàm Thanh, sao hình xăm của anh lại lan đến bụng dưới rồi.”
Thúc Hàm Thanh ngồi dậy nhìn thoáng qua, quả nhiên, cậu liếm môi của Vinh Hoa, ngón tay chạm vào trái cổ và quai hàm của hắn, bảo hắn kệ đi, bọn họ tiếp xúc cơ thể nhiều lần, Vinh Hoa thậm chí còn nhận ra thay đổi ở trên người cậu còn nhanh hơn cả cậu.
Vinh Hoa đương nhiên không phải là nhóc con nghe lời, nhưng hắn hỏi rất nhiều người cũng không biết tại sao, dáng vẻ không thèm để ý chút nào của Thúc Hàm Thanh làm cho hắn có chút tức giận.
Thực ra Thúc Hàm Thanh cũng đang rầu về cái vấn đề này, cậu đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình trong gương, đột nhiên có người vòng qua eo cậu, một cảm giác lạnh như băng rơi xuống môi cậu, Vinh Hoa mới từ bên ngoài trở về, cậu theo bản năng muốn há mồm ngậm lấy, hơi nghiêng đầu vòng lấy bảo vai Vinh Hoa đáp lại nụ hôn này.
Sau khi nhập viện, Mộ Diệp tỉnh lại vào ngày thứ ba, Vân Ánh vốn muốn cùng Thúc Hàm Thanh đến bệnh viện thăm hắn, Thúc Hàm Thanh nói cô đi là được, cậu rất bận.
Lần đó Vân Ánh bị dọa sợ, trở về gặp ác mộng mấy đêm liền, mỗi lần trong mơ đều bị xác sống nhào tới xé xác cô, nếu không có Thúc Hàm Thanh và Mộ Diệp ở đó, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.
Vân Ánh nhìn Thúc Hàm Thanh đang chơi game, ngồi ở bên cạnh cậu, do dự mà nói: “Anh Thúc, lần này anh Mộ bị thương rất nghiêm trọng, em nghe giáo sư Yến nói phải rất lâu mới có thể khôi phục, hơn nữa tạm thời không thể dùng dị năng nữa, anh đi thăm anh ấy với em đi, nếu anh đến thăm thì nhất định anh ấy sẽ rất vui.”
Thúc Hàm Thanh lắc đầu bảo cô đi một mình đi.
“Tình cảm của các anh trước kia rất tốt, cho dù không thành người yêu cũng có thể làm bạn mà, em nhớ khi em mới vào đội, anh và đội trưởng không phải như bây giờ, rốt cuộc các anh làm sao thế này?”
Vân Ánh khuyên không được, cuối cùng thất vọng mà cùng đội viên khác đến bệnh viện.
Khi cô đi rồi, Thúc Hàm Thanh mới buông máy chơi game xuống.
Mấy ngày nay Vinh Hoa đều đi sớm về trễ, cũng không biết đi đâu, hôm nay Thúc Hàm Thanh ngủ đến trưa, vừa tỉnh lại liền cảm thấy trước mặt mình có người, Vinh Hoa ngồi dưới đất, tóc đã cắt ngắn một ít, bởi vì Thúc Hàm Thanh ngủ luôn đè tóc của hắn, cậu mới bảo hắn về giường của mình đi, Vinh Hoa lại không chịu.
Hắn cúi đầu chơi máy chơi game của Thúc Hàm Thanh.
“Nếu cậu lại làm loạn bố trí cả tôi, Vinh Hoa, cậu chết chắc rồi.”
Vinh Hoa xoay người, đầu gác trên bàn tay cậu.
Tuy rằng có đôi khi Thúc Hàm Thanh có chút không hài lòng với hành vi của Vinh Hoa, nhưng khuôn mặt này thật sự làm cho hắn tránh được rất nhiều đòn đấy.
Thúc Hàm Thanh dùng ngón tay cái gõ nhẹ vào môi dưới của hắn, bị Vinh Hoa ngậm lấy, Thúc Hàm Thanh giật giật ý bảo hắn nhả ngón tay mình ra.
Ai biết Vinh Hoa chẳng những không nhả ra, ngược lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, mút vào, liếm láp, ngậm vào càng sâu, yết hầu của Thúc Hàm Thanh lăn lộn: “Cún con, đừng hứng tình thế.”
Thúc Hàm Thanh rút ngón tay ướt đẫm của mình ra, cậu ngồi dậy lấy khăn giấy ở đầu giường lau sạch, Vinh Hoa đột nhiên kêu một tiếng tên của hắn.
“Hàm Thanh, anh muốn theo em không?”
“Đi đâu?”
Vinh Hoa vừa nghe có hy vọng, vội vàng nói: “Đến trong căn cứ, cha của em vẫn luôn tìm em, ông ấy tương đối có địa vị, Lôi Tranh xem như là anh của em, anh ta nói từ sau khi mất liên lạc với hai mẹ con em, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm em, anh có thể cùng em rời đi được không, em không yên lòng về ‘hình xăm’ sau lưng của anh, em sẽ dẫn đi tìm bác sĩ tốt nhất, nếu cha em không thích anh, chúng ta sẽ rời đi.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thúc Hàm Thanh nhìn chú cún con thành thật mà vụng về trước mặt nói: “Được.”
Niềm vui sướng kéo dài như là một chiếc lưới cuốn lấy Vinh Hoa, cánh tay dài của hắn ôm chặt lấy Thúc Hàm Thanh, hơi thở phả vào tai của cậu: “Hàm Thanh, anh thật tốt, em đảm bảo sau này sẽ đối xử thật tốt với anh.”
Cảm giác được ôm rất nóng, cũng rất thoải mái.
Ngài cốt truyện hỏi cậu sao lại đồng ý.
Thúc Hàm Thanh nói: “Không phải anh muốn tôi rời đi sao? Hiện tại tôi đã có lý do chính đáng rời đi rồi, mục đích của tôi là hoàn thành cốt truyện mà, không phải sao?”
Ngài cốt truyện không cách nào phản bác.
Ngày Mộ Diệp xuất viện, Thúc Hàm Thanh đến gặp hắn.
Thấy rõ là cậu, Mộ Diệp ngồi dậy, sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều so mấy ngày hôm trước, hắn xuống giường muốn rót nước cho Thúc Hàm Thanh.
“Tôi không uống nước, đội trưởng, hôm nay tôi đến để nói với anh một chuyện.”
Mộ Diệp ho khan một tiếng, hắn đột nhiên có một dự cảm không lành, hắn buông ly nước nói: “Hàm Thanh, có chuyện gì có thể chờ anh khỏe một chút rồi nói được không?”
Mộ Diệp mặc đồ bệnh nhân màu trắng, trông gầy hơn một chút, hắn cười cười nói: “Anh còn tưởng rằng xuất viện mới có thể nhìn thấy em, lúc ấy em không bị thương, Vân Ánh nói gần đây em rất bận.”
Cậu có thể bận gì chứ?
Thúc Hàm Thanh lắc đầu nói: “…… Lúc đó anh không cần phải cược mạng như thế.”
Mộ Diệp bình tĩnh nhìn cậu nói: “Anh sẽ không chết, anh nhớ em từng nói sợ sống một mình, cho nên anh sẽ không chết.”
Thúc Hàm Thanh nghe lời hoài niệm của Mộ Diệp thì đột nhiên ngắt lời nói: “Đội trưởng, tôi phải rời khỏi tiểu đội, mấy năm nay, cám ơn anh đã chăm sóc.”
Thật lâu sau, mãi cho đến không khí có chút đông cứng lại.
Mộ Diệp mím môi, nhàn nhạt mở miệng nói: “Là bởi vì Vinh Hoa sao?”
Thúc Hàm Thanh nhìn về phía hắn: “Đúng vậy, tôi sẽ rời đi cùng cậu ấy, sau này anh…… hãy chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Mộ Diệp từng bước đến gần cậu, trên mặt lộ ra vẻ khó tin và mờ mịt, Thúc Hàm Thanh không tự chủ được mà lui về phía sau, vươn tay ngăn hắn lại, lên tiếng nói: “Mộ Diệp, tôi nói xong rồi, tôi đi trước.”
Mộ Diệp đưa tay giam cậu ở giữa bức tường và mình, giọng nói khàn khàn lại hết sức gợi cảm: “Hàm Thanh, em nghe anh nói, đừng tin lời của cậu ta, các em mới quen được bao lâu chứ? Cậu ta hứa hẹn với em cái gì? Anh đều có thể cho em, cậu ta hoàn toàn không thể chăm sóc em được, em bỏ được tiểu đội của chúng ta sao? Khi đến nơi này chúng ta không có cái gì cả, đây là tiểu đội mà chính tay chúng ta thành lập lên, em đừng đi, được không.”
“Anh có thể cho tôi sao?”
Thúc Hàm Thanh mím chặt môi, giọng điệu trào phúng, cậu nhớ tới kiếp trước sau khi Vinh Hoa rời đi, là Mộ Diệp nói muốn giải tán tiểu đội, bởi vì giữa bọn họ xuất hiện mâu thuẫn, cậu mới đi trước một bước, đầu quân cho Lôi Tranh, đôi mắt của cậu ửng đỏ: “Tôi từ bỏ, Mộ Diệp.”
Lúc này đây, là Thúc Hàm Thanh không cần trước một bước, ai cũng có thể nói không bỏ được, Mộ Diệp không thể.
Rất nhiều người trên thế giới này đều có tâm lý của một con bạc, cho dù đã thua hết tất cả, sự thật bày ra ở trước mắt, nhưng lại không muốn tin vào kết luận, cùng đường bí lối thì cũng muốn đánh cược vào cơ hội một phần vạn, Mộ Diệp trước kia khịt mũi coi thường đối với người như vậy.
Biết rõ kết cục đã định, cũng không muốn tỉnh táo tiếp nhận hiện thực.
Quá thật đáng buồn.
Nhưng hiện tại Mộ Diệp đã hiểu.
Hắn cho rằng bản thân tu hành nhiều năm, nếu lúc trước chọn con đường này, hắn sẽ có thể chấp nhận, nhưng khi hắn nhìn thấy Thúc Hàm Thanh và Vinh Hoa thân mật khăng khít, hắn mới hiểu cái gì gọi là đau thấu xương.
Trong một khắc kia hắn mới thể hồ quán đỉnh*, hắn không làm được Bồ Tát, không chuộc được tội, hắn không thể chịu đựng được việc Thúc Hàm Thanh rời khỏi hắn.
* thể hồ quán đỉnh: nôm na là ‘tưới nước lên đầu’ – thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh, câu này thường dùng để ví von cho việc truyền thụ trí tuệ
Hắn nắm lấy con chip cuối cùng để đặt cược vào sự thiên vị cuối cùng của Thúc Hàm Thanh đối với hắn.
“Đừng như vậy, Hàm Thanh, Vân Ánh nói em không tới thăm anh, nhưng anh biết, em đã đến rồi, em luôn lén đến sau khi anh ngủ, anh biết trong lòng của em vẫn có anh, em vẫn yêu anh đúng không?”
Trong giọng nói của Mộ Diệp tràn đầy cầu xin, trên mặt mang theo hy vọng nhìn cậu.
Thúc Hàm Thanh đột nhiên cười ra tiềng, khóe mắt cậu rưng rưng, mang theo vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “…… Hóa ra, không phải anh không biết gì, Mộ Diệp, trước kia tôi chỉ cho rằng anh một lòng hướng Phật, nhận biết không đủ, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, nhìn tôi đau khổ vì anh, chắc trong lòng anh sung sướng lắm nhỉ.”
Mộ Diệp mờ mịt luống cuống, hắn ôm lấy Thúc Hàm Thanh không ngừng lặp lại: “Không phải, không phải, Hàm Thanh, anh yêu em, anh yêu em, anh có thể chết vì em, em đừng đi, đừng rời khỏi anh mà.”
Thúc Hàm Thanh không giãy ra được thì dứt khoát từ bỏ, trên mặt cậu chỉ còn lạnh nhạt.
“Anh nói anh yêu tôi, Vinh Hoa cũng yêu tôi, nhưng tôi cũng không thể vì anh mà bỏ cậu ấy, anh cũng nói có thể chết vì tôi, vậy anh có để ý chia sẻ tôi với người khác không?”
Ngài cốt truyện: “…… Cậu……”
Thúc Hàm Thanh nói: “Anh ta sẽ không đồng ý, tôi rất hiểu anh ta, ngay cả quần áo người khác đã mặc cũng không muốn đụng vào, sao có thể……”
Chỉ nghe thấy giọng của Mộ Diệp khàn đặc, mang theo khóc nức nở mở miệng nói: “…… Được.”