Buổi chiều lúc Trình Tuyển Vân tỉnh dậy, anh ngơ ngác vài giây, sau đó từ từ lấy lại sự tỉnh táo rồi đứng dậy. Anh nhặt ga trải giường bẩn thỉu đang nằm lăn lóc trên mặt đất với đủ loại chất lỏng lên, uể oải ngáp một cái rồi đi đến bỏ vào trong máy giặt. Lúc anh mở máy giặt ra vẫn thấy tấm ga trải giường bẩn lúc trước.
Hóa ra là lần trước anh quên bấm công tắc.
Nhân cơ hội giặt cả hai cùng một lúc.
Trình Tuyển Vân đổ bột giặt vào, điều chỉnh chế độ cho máy bắt đầu giặt.
Cái ga trải giường đang được giặt bây giờ là cái cuối cùng trong nhà rồi không thể để bẩn thêm nữa, khi Nghiêm Vấn Phong quay lại nhất định phải nói mới được.
Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, thầy Trình lại đỏ mặt. Trình Tuyển Vân quay trở lại phòng khách, ngay sau khi nhìn thấy ly nước tội nghiệp của mình trên bàn cà phê, những suy nghĩ mơ hồ trong đầu anh vừa nãy đã biến mất.
Anh chỉ có mỗi một cái ly này! Vậy mà cái tên khốn đó dám sử dụng nó như một cái gạt tàn!
Trình Tuyển Vân tức giận giật lấy chiếc cốc sứ màu đỏ đáng thương, mùi hôi khó chịu của thuốc lá xộc vào lỗ mũi. Chiếc cốc này là do một học sinh tặng vào năm đầu tiên anh làm giáo viên mầm non. Đó là quà giáng sinh của anh, nếu không vì chiếc cốc này có ý nghĩa kỷ niệm, anh thật sự muốn ném thẳng nó đi ngay lập tức.
Trình Tuyển Vân cố kìm chế cơn buồn nôn, anh đi thẳng vào bếp đổ hết tàn thuốc trong cốc ra rồi vặn vòi nước xả thật mạnh, tiếp đến rửa qua mấy lượt nước rửa chén.
Sau khi rửa được một lúc, Trình Tuyển Vân chậm rãi đưa cốc lên ngửi thử. Vẫn còn thoang thoảng mùi khói thuốc. Dù cái ly đã không còn dùng được nhưng anh không muốn vứt nó đi, Trình Tuyển Vân tức giận đặt cốc vào giữa bàn ăn, định vài bữa nữa sẽ dùng làm lọ đựng tăm.
Những năm qua anh đều sống một thân một mình, các đồng nghiệp của anh lại rất hay chuyển việc. Thời còn là sinh viên, vì làm công việc bán thời gian nên anh khá bận rộn, tính cách lại khá chậm chạp, quái gở và hướng nội, anh cũng không có quan hệ tốt với bạn học. Sau này đi làm anh cũng không thích giao tiếp, cho nên nhiều năm qua chưa từng có người nào tới nhà anh làm khách, vì thế cái ly kia cũng là cái ly duy nhất trong nhà.
Nhắc mới nhớ, Nghiêm Vấn Phong là người đầu tiên đến nhà anh. Người đầu tiên đến nhà đã dùng chiếc ly uống nước duy nhất mà anh đã dùng trong sáu năm qua làm gạt tàn! Lại nói tiếp, Nghiêm Vấn Phong là vị khách đầu tiên tới nhà anh. Lần đầu tới nhà người khác, hắn dám lấy cốc nước duy nhất mà anh dùng trong sáu năm làm gạt tàn!
Trình Tuyển Vân tức đến khô cổ họng, trong lòng thầm nguyền rủa hắn hàng trăm lần. Anh lấy tạm bát canh làm ly nước, ngửa cổ uống một hơi hết bát nước đun sôi để nguội.
Thấy Nghiêm Vấn Phong hắt hơi nhiều lần, chú Ngô quan tâm hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
“…Không sao đâu.” Nghiêm Vấn Phong gần như bị nghẹn khi được gọi là “cậu chủ” từ miệng một người đàn ông đã gần bảy mươi tuổi. Chú Ngô và Triệu Tùy đã cùng nhau tiêu diệt đám làm phản và phe phái của chúng, những người sống sót còn lại đều bị bắt. Nghiêm Vấn Phong và Triệu Tùy không muốn dính mạng người nên giao cho chú Ngô “ làm theo quy tắc”.
Hôm nay Nghiêm Vấn Phong đến quán trà ở Đường Khẩu, vốn dĩ hắn muốn bàn bạc với chú Ngô rằng hắn sẽ không can thiệp vào việc ở đây, cũng sẽ bàn giao toàn bộ quyền lực cho chú Ngô —– hai công ty và một chuỗi nhà hàng ở nước ngoài đã đủ để hắn bận túi bụi rồi, làm gì mà còn thời gian rảnh đi quản lý xã hội đen trong nước chứ?
Khi chú Ngô nghe thấy điều này, suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Nghiêm Vấn Phong. Dù gì ông ta cũng theo bố già Nghiêm tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng từ khi còn trẻ, trải qua sinh tử để giành địa bàn. Nghiêm Vấn Phong cùng với Triệu Tùy đỡ chú Ngô đang quỳ đứng dậy, hắn sợ bị tổn thọ. Chú Ngô khẳng định rằng mình sẽ không bao giờ giành nắm quyền, chủ nhất định phải họ Nghiêm.
Ông ta vốn trông rất đáng sợ, huống hồ ông xuất thân chỉ là một tên xã hội đen, cả đời mang ơn đại ca. Ông kích động tỏ lòng trung thành đến mức sắp khóc. Nghiêm Vấn Phong cảm thấy nếu mình còn không thỏa hiệp có lẽ chú Ngô sẽ đến chỗ của cha hắn tự vẫn thỉnh tội luôn chứ chẳng đùa.
Chú Ngô gọi điện cho những người đứng đầu trong bang, họ liền vội vã chạy đến thành phố Z. Khoảng chục tên xã hội đen tầm khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đều rơi nước mắt vui mừng khi gặp hắn, nhìn giống như là bị ức hiếp vậy. Nghiêm Vấn Phong và hơn mười mấy người đứng đầu uống trà, miễn cưỡng nhận ba cái dập đầu của mười mấy người lớn hơn hắn gần hai mươi tuổi và một câu hùng hồn “Chào ông chủ!”
Sao cứ cảm thấy nghi thức này có vẻ kỳ quái thế nhỉ!
Cũng may, cho dù những xã hội đen “cấp cao” này 0có vẻ rất không đáng tin cậy, như thể sống ở thế kỷ trước, nhưng mấy trợ thủ mà những người này dẫn theo đều là người trẻ tuổi tầm ba mươi tuổi, bọn họ cũng sớm tạo mối quan hệ với Triệu Tùy, tính ra đầu óc cũng còn bình thường. Sau đó báo cáo và bàn giao công việc sau này cũng do các trợ thủ tiến hành với Nghiêm Vấn Phong. Còn các ông già thì ngồi nhâm nhi trà thỉnh thoảng lại tán gẫu đôi ba câu, chắp tay hồi tưởng “lúc mình còn trẻ.”
Đầu óc hội đồng quản trị không được tỉnh táo lắm, chỉ cần nhóm quản lý có đầu óc là được rồi.
Khi Triệu Tùy còn nhỏ, mới mười mấy tuổi đã đi theo Nghiêm Vấn Phong. Có đôi khi Nghiêm Vấn Phong cảm thấy đầu óc tên này có hơi khác người, nhưng được cái đáng tin cậy và làm việc rất hiệu quả.
Danh sách trước đó đều đã được kiểm tra xong, không có vấn đề gì. Cha Nghiêm làm ăn nhiều năm chưa từng bạc đãi các anh em, cho nên mấy ông già này đều trung thành và tận tâm với ông ta, còn về phần cái tên khốn phản bội đã hại chết ông ta, nghe nói là người mới do cha Nghiêm mới đề bạt sau này. Có thể do đã có tuổi không còn minh mẫn như hồi còn trẻ, ông rất tin tưởng trọng dụng hắn ta, không ngờ lại có ngày hắn ta thay lòng đổi dạ hại chết ông ta.
Bang hội phát triển tới bây giờ, thế lực và danh tiếng đều đã ăn sâu bén rễ, nguồn thu nhập chủ yếu là câu lạc bộ giải trí và sòng bài, còn có một ít việc kinh doanh vận chuyển khác. Tài chính tuy không phải rất nhiều, nhưng cũng không khác so với sản nghiệp nước ngoài của hắn.
Sản nghiệp của cha Nghiêm mấy năm nay đều đã được tẩy trắng nên sẽ không mang đến rắc rối gì cho hắn.
Chín giờ rưỡi tối, cuối cùng cũng xong việc kiểm kê sắp xếp người. Các ông cụ có tuổi đã về nghỉ ngơi, còn các người trẻ tuổi thì ở lại ăn bữa cơm cùng với Nghiêm Vấn Phong. Chú Ngô phấn khởi suốt cả quá trình, lôi kéo Nghiêm Thính Phong ôn lại chuyện cha Nghiêm làm giàu, nghe tới hắn xém tý đã ngủ thiếp đi.
Cuối cùng cơm nước xong xuôi, chuẩn bị giải tán thì chú Ngô nói: “Đã chuẩn bị nơi ở cho ông chủ, chờ một lát sẽ có tài xế đến rước ngài.”
Tòa nhà thuộc bất động sản của cha Nghiêm ở thành phố Z, khu biệt thự sang trọng được xây dựng trên sườn núi, cách nội thành rất xa.
Nghiêm Vấn Phong từ chối, kêu Triệu Tùy lái xe đi.
Chú Ngô không dám có ý kiến đành đứng chờ ở trước cửa quán trà cùng Nghiêm Vấn Phong.
“Cậu chủ” giọng già nua của chú Ngô càng lộ vẻ giữa màn đêm, ông là người đầu tiên gọi Nghiêm Vấn Phong là “ông chủ”, hiện tại lại kêu hắn là “cậu chủ.”
“Tôi biết cậu chướng mắt những thứ này của ông chủ.” Nghiêm Vấn Phong không nói chuyện, đút tay vào túi quần muốn lấy điếu thuốc thì phát hiện không mang thuốc theo.
“Bà chủ đi sớm, cậu với ông chủ lại không thân thiết, cả đời ông chủ đều kiêu ngạo, đáng tiếc là chuyện gia đình lại không được như ý muốn. ‘’
‘’Khi cậu ở nước ngoài, ông chủ rất hay gọi tên của cậu. Ông ta nói xin lỗi cậu, đời này chỉ có mỗi cậu là con nhưng lại giống như kẻ thù.
‘’Cậu chịu khổ nhiều năm, ông ta đều biết, nhưng ông ta là người như vậy, không chịu cúi đầu nhận sai với con trai mình.”
Nghe được lời này Nghiêm Vấn Phong trong lòng rất bực bội, rất muốn hút một điếu thuốc.
Chú Ngô nói: “Cậu hận ông ta cũng tốt, cậu oán ông ta cũng được, dù sao cậu cũng là con của ông, cậu có rảnh…”
“Chú Ngô”, Nghiêm Vấn Phong giọng lạnh lùng ngắt lời ông “Sinh mà không nuôi, e rằng chỉ còn nghĩa. Mấy năm nay ông ta cho tôi một cuộc sống sung túc đầy đủ, tôi phải cảm ơn ông ta’’
‘’Nhưng tôi không khác gì một đứa trẻ mồ côi cả. Kể từ khi nhận thức được, tôi chỉ có một mình, không cha không mẹ. Khi còn nhỏ đi họp cũng đều là bảo mẫu đi. Việc duy nhất mà ông ta làm cho tôi chính là không ngừng chuyển trường. Tôi luôn nghĩ đó là cách ông ta bảo vệ tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi còn không có một người bạn nào, còn chưa kịp quen đã phải đi rồi.”
“Tại sao tôi lại muốn ở lại nước ngoài? Thực ra tôi kinh doanh ở nước ngoài cũng dính đến không ít xã hội đen, nhưng ở nước ngoài không có ông ta, mắt không thấy tâm không phiền. Đúng như chú nói, tôi không thể hận ông ta. Dù sao ông ta vẫn là cha của tôi, cho tôi điều kiện sống rất tốt, nhưng chú nói tôi không oán ông ta, tôi làm không được.”
Triệu Tùy lái xe tới cửa, chậm rãi dừng lại.
“Nếu rảnh tôi sẽ đi lau bia mộ của ông ta, ngày thanh minh đông chí cũng sẽ đến thăm, nhưng chỉ như vậy mà thôi.”
Chú Ngô nhìn Nghiêm Vấn Phong mở cửa lên xe, vẫn không nhịn được mà nói: “Cậu chủ, chờ cậu kết hôn, nhớ đưa cô chủ đến thăm mộ ông bà chủ nhé.”
Nghiêm Vấn Phong không trả lời, ngồi lên xe đóng cửa lại. Triệu Tùy đạp ga, thân hình già nua của chú Ngô càng ngày càng xa.
Bởi vì khi Nghiêm Vấn Phong còn nhỏ, cha Nghiêm còn đang “gây dựng sự nghiệp”, lại bởi vì tính chất đặc thù của công việc nên bảo mẫu và tài xế đều sẽ thay đổi định kì. Thường xuyên chuyển trường, chuyển nhà cho nên bạn học Tiểu Nghiêm khi còn nhỏ có thể nói là “ Phiêu bạt khắp nơi“, ” bơ vơ không nơi nương tựa.”
Tiểu Nghiêm và thầy Trình chính là hai ngôi sao sưởi ấm cho nhau.