Nhân lúc mọi người không chú ý tôi đã đưa Phong Uẩn Hòa ra khỏi biệt thự, cũng may ở gần đó có một cửa hàng tiện lợi nên tôi đi vào trong mua vài miếng băng dán cá nhân, Phong Uẩn Hòa vẫn luôn yên lặng đi theo sát bên tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Chúng tôi ngồi xuống băng ghế dài ven đường, hắn biết tôi muốn xử lý vết thương giúp hắn liền ngoan ngoãn xắn ống tay áo lên trên, vậy mà phía trên đó lại đầy những vết bầm xanh tím rất đáng sợ. Tôi nhìn thấy những vết thương trên cánh tay, trong lúc nhất thời không biết phải xuống tay như thế nào, đành phải dán mấy băng dán cá nhân lên những chỗ bị rách da trước.
“Cảm ơn cậu.” Phong Uẩn Hòa hơi cúi đầu nhìn qua có chút ngại ngùng, hoàn toàn không giống vẻ ngoài gai góc ban nãy.
“Tôi tên là Vu Nguyên Dực, là bạn của… anh họ cậu.” Tôi hơi ngừng lại một chút rồi mới chột dạ nói ra khỏi miệng câu nói ấy, nói đúng hơn thì tôi là bạn giường của Vệ Trác.
Không ngờ Phong Uẩn Hòa lại bật cười thành tiếng khi nghe tôi nói như vậy, tôi có thể cảm giác nụ cười của cậu ấy chẳng có chút ác ý nào mà rất trong sáng, nói: “Mối quan hệ giữa cậu và anh họ tôi đã là một bí mật mở rồi.”
Tôi gãi gãi sau đầu hơi xấu hổ, đáp: “Thật vậy sao? Nhìn chúng tôi rõ lắm à?”
Hắn lắc lắc đầu: “Lúc nào cũng có người tung tin đồn nhảm, cho dù giấu kỹ tới mấy cũng sẽ có lúc bị người ta phát hiện.” hắn đột nhiên dừng lại, chuyển đề tài: “Có điều tính tình của anh họ tôi không được tốt cho lắm, còn hở ra là thích động tay động chân, nhưng thực ra anh ấy là một người tốt, anh ấy sẽ bảo vệ cho cậu thật tốt.”
Tôi hết sức đồng ý với nửa đầu câu nói của hắn, nhưng nửa phía sau thì tôi không dám gật bừa, nếu không phải do tình thế ép buộc thì tôi cũng sẽ không nương nhờ tới Vệ Trác.
Hắn thấy tôi không sẵn lòng trò chuyện tiếp vấn đề này liền đổi chủ đề về lại chính mình: “Cậu cũng không muốn tới tham dự buổi tiệc sinh nhật này đúng không? Thực ra thì tôi cũng vậy, chắc là cậu có thể nhìn ra là tôi cũng không được chào đón ở chỗ đó.”
“Cậu cũng không có sự lựa chọn nào khác?”
Ánh mắt Phong Uẩn Hòa nhìn về nơi phương xa, có hơi bất đắc dĩ nói: “Ông bố hám lợi của tôi làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được, ông ta cũng chỉ muốn lợi dụng tôi để lôi kéo quan hệ với nhà họ Vệ thôi, chỉ là ông ta đã tính sai rồi, trời sinh tôi đã là kẻ bị ghét bỏ.”
Nhìn thấy dáng vẻ cam chịu này của hắn khiến tôi bỗng dưng có hơi đồng cảm, vội khuyên nhủ: “Cậu chẳng phải là người khiến người ta ghét bỏ đâu, kẻ khiến người khác căm ghét là bọn họ, từ trong xương tủy bọn họ đều bốc mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.”
Phong Uẩn Hòa quay đầu nhìn về phía tôi, gật gật đầu: “Cho nên tôi rất ghét ở cùng với bọn họ… Tôi vẫn rất nhớ cuộc sống tự do tự tại trước đây.”
Sau đó chúng tôi lại nói một số chuyện khác, Phong Uẩn Hòa rất khéo ăn nói, chủ đề nào cũng đều có thể nói chuyện với tôi, khi nói chuyện với hắn khiến tôi có cảm giác thoải mái lạ thường.
“Đúng rồi, chắc là cậu cùng tuổi với anh họ tôi đúng không, vậy tôi có thể gọi cậu là anh không?” Hắn mỉm cười nhìn về phía tôi, đôi mắt cong cong rất đẹp, nhưng vết bầm nơi khóe miệng lại khiến cho hắn có vẻ đáng thương. hắn lúc này luôn khiến cho tôi có cảm giác như mình chỉ đang miễn cưỡng vui vẻ.
Thấy tôi ngây ngẩn cả người khiến hắn tưởng rằng tôi không muốn nên vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy anh rất giống với một ông anh trước đây thường xuyên quan tâm đến tôi, khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.” Hắn cẩn thận giải thích, sợ sẽ khiến tôi không vui.
Đáy lòng tôi cũng mềm nhũn ra khi thấu dáng vẻ đáng thương ấy, theo bản năng vươn tay xoa xoa mái tóc trên đầu hắn, để làn tóc khẽ cọ vào lòng bàn tay mình, đáp: “Dĩ nhiên là có thể rồi, sau này nếu tâm trạng cậu không tốt thì có thể tới tìm tôi tâm sự.”
Hắn hơi cúi đầu rất ngoan ngoãn để cho tôi xoa đầu mình, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía sau tôi, nói một câu đầy hàm ý: “Đúng là anh họ của tôi rất quan tâm đến anh, tôi mới đi ra ngoài với anh một lát mà anh ấy đã tìm tới đây rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vệ Trác cùng với khuôn mặt tức giận đang đi nhanh về phía chúng tôi.