Không Cẩn Thận Bị Mị Ma Bẻ Cong Mọe Rồi

“Đứng dậy.” Bùi Lê đưa tay đập vào ót của Kỳ Ẩn.

Sau khi làm xong, Kỳ Ẩn không muốn Bùi Lê mặc quần áo, khóc lóc van nài ôm Bùi Lê ngồi ở ghế sau, vừa ôm vừa ủi ủi hõm cổ và hai má của cậu.

Kỳ Ẩn thả lỏng ra chút, cũng không buông Bùi Lê ra, “Bây giờ em hỏi đi, muốn biết gì anh cũng nói với em hết.”

Bùi Lê nhìn chằm chằm trần xe một lát, nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Ẩn, “Sao trường lại bắn pháo hoa?”

Kỳ Ẩn nói: “ Bố anh là cựu sinh viên xuất sắc của trường này.”

Sau khi Bùi Lê nói với Kỳ Ẩn muốn cược gì, Kỳ Ẩn liền nghĩ đến bố của mình. Ông bố của hắn tuy không đứng đắn gì cho cam, nhưng lại rất giỏi nhiếp ảnh, ông rất có thiên phú, chỉ trong vài năm đã lập được những thành tựu mà nhiều người thậm chí không thể tưởng tượng được.

Bùi Lê không biết, bố của Kỳ Ẩn quả thật từng diễn thuyết ở trường với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc cách đây ít năm, hơn nữa còn quyên góp toàn bộ số tiền thu được từ cuộc triển lãm đầu tiên cho trường.

Kỳ Ẩn nhờ bố của mình gọi điện thoại đến trường, bày tỏ hy vọng có thể chụp được vài cảnh bắn pháo hoa trong trường, nếu như chụp được ảnh đẹp còn sẽ trưng bày trong cuộc triển lãm sau này nữa.

Ngay sau đó, Kỳ Ẩn đại diện cho bố mình xuất hiện, mang pháo hoa đến, nhưng mà người ở nước ngoài không thể về được, cho nên sẽ do thằng con trai này chụp rồi gửi qua.

Pháo hoa là Kỳ Ẩn phí hết tâm tư chọn mua những pháo hoa đẹp nhất.

Còn ảnh thì Kỳ Ẩn cầm điện thoại chụp đại mấy bức.

Cho dù quả thực lừa qua được sự nghi ngờ của lãnh đạo trường, nhưng bọn họ cũng không hề bị thiệt thòi gì, đãi cho cái sinh viên một màn bắn pháo hoa mà không tốn một xu.

Nghe xong, tâm tình Bùi Lê rất phức tạp.

Đã nói cược gì là do cậu ra, cược bắn pháo hoa cũng là cậu nói trước, hiện giờ bắn pháo hoa rồi, Kỳ Ẩn muốn cậu thực hiện lời hứa.

Kỳ Ẩn thu tay lại, quan sát biểu cảm của Bùi Lê, “Em không chịu thua sao?”

Bùi Lê nhất thời không trả lời.

Chiếc điện thoại di động rơi xuống phía dưới vang lên mấy tiếng.

Kỳ Ẩn cúi xuống nhặt lên.

“Hì.” Hắn nhìn một lát, “Bị mắng rồi.”

Bùi Lê: “?”

Kỳ Ẩn đưa di động qua.

Đây là một nhóm chat ba người.

7 : (hình ảnh)

7 : (hình ảnh)

7 : (hình ảnh)

Là ba tấm ảnh chụp pháo hoa, rất nhiều màu sắc và cũng rất mờ.

Phía dưới là tin nhắn của bố Kỳ Ẩn.

Bố: Bố mày có thể chửi tục không?

Bố: Đây là cái cứt chó gì thế hả?

Bố: Cái móng chó kia đặt ở trước cửa nháy hai cái còn không ra được cái hiệu ứng này.

Bố: Sau này ra đường đừng nói bố mày làm nhiếp ảnh nhé con!

Bố: Mất mặt. jpg

Mẹ: Mỉm cười. jpg

Kỳ Ẩn nghĩ nghĩ, không có ý định trở lời.

Bùi Lê chọt chọt cổ tay của hắn, bỗng nhiên nói: “Hẹn hò với cậu.”

Ánh mắt của Kỳ Ẩn nháy mắt sáng lên, “Thật sao?!”

“Nhưng trước hết chúng ta thỏa thuận cái đi.” Hai tay Bùi Lê đẩy cái mặt của Kỳ Ẩn ra.

Kỳ Ẩn gật đầu, “Em nói đi.”

“Thứ nhất, không được công khai.”

“Được.”

“Thứ hai, không được tự dưng xuất hiện khi chưa nhắn tin cho tôi.”

“Được.”

“Thứ ba, không được làm chuyện đó khi chưa được sự đồng ý của tôi, cũng không được giở thủ đoạn Mị Ma với tôi.”

“…” Kỳ Ẩn do dự, “Nhưng anh có nhu cầu thì phải làm sao đây?”

Hai cánh tay của hắn chống lên ghê nhìn Bùi Lê, vội vàng nói: “Mị Ma không ăn thì thật sự sẽ chết đó, nhất là hiện giờ miệng quen mùi mất rồi.”

Không hề đề cập đến tình dục trong từng câu chữ, nhưng lại không thể tách rời tình dục trong từng câu chữ.

Bùi Lê mấp máy môi.

Kỳ Ẩn nhíu mày, ỉu xìu nói, “Anh không muốn đi tìm mấy người đàn ông kia hút máu nữa đâu, hơn nữa. . .”

“Được được được, cậu ăn cậu ăn, không để cậu đói đâu!” Bùi Lê chặn miệng của hắn.

“Cám ơn bé cưng.” Kỳ Ẩn lập tức nói.

Mẹ nhà nó.

Bùi Lê nuốt một hơi này xuống, nói tiếp: “Thứ tư, không thể trực tiếp động tay động chân với tôi ở nơi công cộng.”

“Nắm tay cũng gọi là động tay động chân sao? Nếu không được, chỉ móc ngón út thôi được hem?” Kỳ Ẩn hỏi.

Bùi Lê nói: “Đương nhiên đều không được rồi.”

Kỳ Ẩn gục xuống, “Được rồi, còn gì nữa không?”

Bùi Lê lắc đầu, “Tạm thời, hết rồi.”

Kỳ Ẩn đưa thay sờ sờ cằm của Bùi Lê, hắn cách Bùi Lê rất gần, nói chuyện ở bên tai, hơi nóng thở ra cũng phà vào bên tai, “Hôm nay cưng đến nhà anh nhé?”

Tai của Bùi Lê ngưa ngứa, nhịn không được che lại, “Không đi, tôi muốn về phòng.”

Cậu vừa mới nhìn thoáng qua giờ trên điện thoại của Kỳ Ẩn.

23:28.

Tòa nhà ký túc xá đóng cửa lúc mười hai giờ.

Kỳ Ẩn ngồi dậy lấy quần áo ở ghế phụ cho cậu, hai người mặc đồ đàng hoàng, Kỳ Ẩn nhét một tấm thẻ đen vào trong túi Bùi Lê.

“Làm gì vậy?” Bùi Lê đi móc.

Lấy ra xem, lại là thẻ trường của Kỳ Ẩn.

“Anh quét điện thoại, thẻ cho em.” Kỳ Ẩn nắm lấy cổ tay của Bùi Lê, để Bùi Lê bỏ thẻ lại vào túi, “Gia đình anh không có nguyên tắc không để người yêu xài tiền.”

Hắn hết sức tự nhiên chuyển hóa hoàn toàn từ “Mị Ma độc thân “đến “Mị Ma đã yêu rồi”.

Bùi Lê: “…”

Kỳ Ẩn cứng rắn nhét vào, cậu không còn cách nào phải bỏ lại vào túi.

Bùi Lê chuẩn bị mở cửa xe đi về, Kỳ Ẩn lại ngăn cậu lại.

Sao tên này lắm chuyện thế.

Bùi Lê quay đầu, “Còn chuyện gì muốn dặn dò sao? Tiểu thư.”

Kỳ Ẩn đưa tay sờ sau lưng của cậu, Bùi Lê vội vàng ưỡn thẳng lưng.

Nếu thứ bên trong khiến em khó chịu thì khi trở về nhớ tắm liền nhé.” Kỳ Ẩn vẻ mặt lo lắng. Nhưng trong lời nói của hắn dường như còn có một ý nghĩa khác, chính là không muốn Bùi Lê rửa lắm, muốn cậu tiếp tục giữ thôi.

Bùi Lê mặt nóng bừng, “Tôi nhất định sẽ rửa!”

Kỳ Ẩn nhẹ nhàng mím môi một cái, nhíu mày.

Bùi Lê: …

Không biết hắn đang tiếc cái gì nữa.

Kỳ Ẩn không tiếp tục cản cậu, rất nhanh đã trở về phòng.

Sau khi mở cửa, Trần Vu Nhiên đang thu dọn hành lý, Hàn Mạt ngồi xếp bằng trên ghế chơi game.

Có điều hòa, Bùi Lê đi vào mở áo khoác ra.

“Ngươi đi đâu thế, Bùi Lê? Tôi và Trần Vu Nhiên tìm cậu hơn nửa ngày đấy.” Hàn Mạt thò đầu ra.

Bùi Lê không được tự nhiên, sờ mũi một chút, “Ừm, đi nghe điện thoại, mất chút thời gian.”

Vừa bước vào, cửa ký túc xá lại mở ra, một nam sinh khoanh tay bước vào, thuận tiện dùng mông đóng cửa lại.

“Tề Vân?” Trần Vu Nhiên nhìn cậu ta.

Nam sinh tên Tề Vân ở phòng đối diện, cậu ta động tác thành thạo kéo ghế của Trần Vu Nhiên rồi ngồi xuống, “Đến phòng các cậu ở nhờ một lát, tôi không mang chìa khoá, bạn cùng phòng của tôi đi Karaoke hết ráo rồi, chắc trễ tý mới về.”

Nói xong, cậu ta mở khóa kéo áo khoác ngoài, một chiếc túi nhựa đựng thứ gì đó trong đó rơi ra..

Hàn Mạt mắt sắc, thuận miệng hỏi một câu: “Gi đấy?”

Tề Vân đặt chiếc hộp lên bàn, “Bộ bài Tarot của bạn gái tôi mới mua, lúc nãy đi dạo đêm bên ngoài cô ấy nhất định muốn mua, mua xong lại không muốn cầm, ngại lạnh cái tay, cho nên bỏ luôn vào trong áo của tôi, lúc nãy quên đưa cho cô ấy.”

Trần Vu Nhiên nhìn thoáng qua, bình luận: “Mấy thứ không khoa học không thiết thực thế này chỉ có mấy cô gái mới tin thôi.”

Bùi Lê không nói chuyện, mang khăn mặt và quần áo ngủ đi tắm rửa.

Sau khi tắm xong, Trần Vu Nhiên gần như toàn thân nằm trên bàn, hai tay chắp lại lạy cái điện thoại trên bàn, “Đại sư, có thể giúp tôi tính vận đào hoa năm nay thế nào không? Xin cậu đấy.”

Cậu ta hai mắt rưng rưng, nói rất chân thành.

Bùi Lê đội khăn lên đầu đi đến, nhìn thấy Tề Vân đã mở hộp bài Tarot ra, ngồi đối diện Hàn Mạt, đặt vài lá bài ở giữa, Tề Vân để điện thoại dựa vào chồng sách, trong màn hình là bạn gái của cậu ta, bọn họ đang gọi video call.

Thấy Bùi Lê ra, Hàn Mạt vẫy vẫy cậu, “Bùi Lê, mau tới đây, chúng tôi đang xem nhân duyên này!”

“Không phải nhân duyên!” Bạn gái Tề Vân trong điện thoại phản bác, “Là đúng duyên!”

Hàn Mạt đính chính: “Đúng duyên, đúng duyên.”

Bùi Lê lau tóc, “Các cậu chơi đi.”

Trần Vu Nhiên chen qua Hàn Mạt, “Xem cho tôi đi xem cho tôi đi.”

Tề Vân thu bài lại, sau đó trải ra lần nữa cho Trần Vu Nhiên chọn. Bùi Lê nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy mấy lá bài đó rất đẹp.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên nhắc nhở có tin nhắn đến.

Bùi Lê ngồi xuống, cầm điện thoại di động lên.

Một bên khác Trần Vu Nhiên cẩn thận từng li từng tí chọn lá ở giữa, hai tay nâng lên, “Cái này.”

Tề Vân lại rút lá bài rồi sau đó đặt úp mặt sau, sau đó bắt đầu lật lên, bạn gái Tề Vân lặng lẽ lên tiếng chỉ dẫn cậu ta.

Điện thoại lại đang run, Bùi Lê cúi đầu mở tin nhắn mới.

7 : (hình ảnh)

7 : Anh đến nhà rồi.

Hình ảnh là bãi đậu xe.

Không chờ Bùi Lê trả lời, Kỳ Ẩn tiếp tục gửi.

7 : Cưng à, tết này em có về nhà không?

7 : Nếu có về nhà thì anh có thể đi cùng em được không?

7 : Nếu không về thì anh đến tìm em được không?

Bùi Lê cuộn ngón chân, trong lỗ tai nghe được tiếng kêu khóc của Trần Vu Nhiên: “Cậu nói cái gì? Đúng duyên của tôi còn chưa tới sao?! Mẹ nó, tôi đã đợi tận hai mươi năm rồi mà còn chưa đến, tôi có thể còn bao nhiêu cái hai mươi năm chứ! Tôi là thần tiên hay sao?”

Khóe miệng của cậu cong lên trả lời tin nhắn của Kỳ Ẩn.

😛: Không về.

Đối phương trả lời ngay.

7: Vậy anh đến tìm em được không?

7: Mai em dậy thì nhắn tin cho anh nhé!

7: Anh đến đón em.

7: Được không?

Bùi Lê không lập tức trả lời.

😛: Cậu có kế hoạch gì à?

7: Nhiều á!

7: Đi chơi với anh nhé?

Bùi Lê còn chưa trả lời.

Kỳ Ẩn đã gửi một tràn.

7: Bạn cùng phòng rủ anh đi chơi đêm giao thừa.

7: Anh nói không đi.

7: Bạn học rủ anh đi leo núi

7: Anh nói không đi

7: Bạn anh bảo anh đến chơi với nó.

7: Anh cũng nói không đi.

7: Em vừa gọi một cái.

7: Anh sẽ bay đến ngay.

Bùi Lê nhìn một tràn tin nhắn của hắn, tay gõ một chữ “Đi”, sau đó để điện thoại di động xuống, hai tay nắm khăn lau tóc.

Trần Vu Nhiên tâm tình rất nặng nề, bụm mặt xoa hai lần, “Ông trời ơi, tui cảm thấy tối nay tui sẽ bị mất ngủ con mẹ nó rồi.”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hàn Mạt, “Tôi còn phải cô đơn nữa rồi, Tiểu Hàn, cậu nói xem phải làm sao đây?”

Hàn Mạt vỗ vai của cậu ta hai cái, “Chịu đi.”

“Bùi Lê chơi không?” Hàn Mạt quay đầu.

“Tôi à? Không được đâu.” Bùi Lê lắc đầu.

Trần Vu Nhiên đứng dậy đi qua kéo Bùi Lê lên, “Ông anh à, mau đến an ủi tâm lý cho thẳng em cái đi.”

Cậu ta trực tiếp ấn Bùi Lê ngồi xuống, rải bài ra, “Chọn một lá đi.”

Bùi Lê chọn đại một lá.

Tề Vân thu bài lại, bạn gái trong điện thoại bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu đang có tình yêu nha.”

Tất cả mọi người: ?

Trần Vu Nhiên trừng to mắt, “Sao cậu nhìn ra được?”

Bùi Lê cũng sửng sốt.

Cô gái trong điện thoại khoanh tay, “Dựa vào trực giác đại sư.”

Trần Vu Nhiên không tin, “Không thể nào, cậu ấy còn không có bạn gái mà, đúng không Bùi Lê?”

Cậu ta vừa nói vừa đập vào lưng Bùi Lê.

Đối mặt với ánh mắt của nhiều người, Bùi Lê kiên trì gật đầu.

Đúng là không có bạn gái.

Bạn cùng phòng đã trở về, Tề Vân thu lại bài Tarot, rời đi.

Video chưa cúp máy, Tề Vân đeo tai nghe, hỏi: “Em nói thật sao? Lừa bọn họ à?”

Cô gái chống cằm, “Đâu có.”

Tề Vân: “?”

Cô gái nói: “Đàn ông mấy anh toàn mắt mù thôi, mới nãy em thấy rất rõ ràng, khi cậu ấy nghiêng đầu, dưới cổ áo có một dấu dâu tây nhỏ, đừng nói với em là mùa đông có muỗi, chúng đều chết cóng cả rồi.”

Tề Vân đúng là không thấy được, “Nhưng lỡ như em nhìn lầm thì sao? Cách điện thoại di động, cũng không phải đối mặt thật ở bên ngoài mà.”

Cô gái liếc mắt, chỉ vào vết tích trên cổ mình, “Chó gặm đấy.”

 

Trả lời