Vừa Biến Dị Đã Bị Đối Thủ Không Đội Trời Chung Đè Ra XXX

Sau một tuần huấn luyện với chiến sĩ căn cứ Ninh Châu, Hà Khang phát nhiệm vụ cho mọi người.

Nhiệm vụ lần này, hai căn cứ lớn cử ra hai mươi chiến sĩ dị năng, hai mươi người này bao gồm cả Tô Vũ, Sở Thành Phong và Tiêu Phóng. Hai mươi chiến sĩ này sẽ đến thành phố P giải cứu bảy nhân viên nghiên cứu của tại viện nghiên cứu Trí Khải, cũng mang về tài liệu nghiên cứu và thiết bị đỉnh cao ở trong tay của bọn họ.

Hà Khang bổ nhiệm Hứa Triều Hải làm tổng chỉ huy cho đợt hành động này, vị Hứa lão đại này cũng từng là huấn luyện viên của Sở Thành Phong và Tô Vũ khi căn cứ vừa mới thành lập.

Các chiến sĩ căn cứ đã xuất phát từ sáng sớm, chia ra hai chiếc trực thăng đến thành phố P, ba người Sở Thành Phong, Tô Vũ và Tiêu Phóng ngồi cùng một chiếc trực thăng.

Trong cabin trực thăng, Sở Thành Phong và Tiêu Phóng ngồi ở một bên, Tô Vũ ngồi nhắm mắt ở chéo đối diện bọn họ. Khoảng cách không xa không gần, tiếng nói chuyện của hai người Sở Thành Phong và Tiêu Phóng luôn có thể chui vào lỗ tai của Tô Vũ.

“Đội trưởng Sở, tôi thấy quầng thâm dưới mắt anh rất nghiêm trọng, sao thế, tối hôm qua không ngủ ngon sao?” Tiêu Phóng trêu chọc Sở Thành Phong.

“Ừm, không ngủ ngon.” Vẻ mặt Sở Thành Phong nhàn nhạt mà đáp lại.

“Ui, nhớ ai thế? Nhớ tới không ngủ được luôn.”

“Kệ tôi,” Ánh mắt của Sở Thành Phong làm càn mà dính ở trên mặt Tô Vũ, “Dù sao cũng không nhớ cậu.”

Gần đây hắn và Tô Vũ đều không hề đụng mặt, thật sự nhớ muốn chết, hơn nữa…… hình như Tô Vũ đang cố ý trốn tránh hắn nhỉ?

Sở Thành Phong không khỏi có chút sốt ruột, tên Tô Vũ này cũng nên ý thức được rồi chứ?

Tâm ý của cậu ấy đối với mình……

Huống chi chỉ cần ra ngoài làm nhiệm vụ liền cần viên nang, cũng không biết khi nào cậu ấy đến hỏi mình……

Tầm mắt của Sở Thành Phong quá chăm chú, Tiêu Phóng muốn không chú ý cũng khó, anh ta cố ý lớn tiếng nói: “Tôi biết anh không nhớ tôi, anh mắc nhớ người đẹp mà.”

Nghe được ba chữ “người đẹp”, Tô Vũ ở đối diện nhíu mày.

Tiêu Phóng nói Sở Thành Phong nhớ người đẹp, người đẹp là ai? Chẳng lẽ…… Sở Thành Phong có người trong lòng rồi?

Tô Vũ càng nghĩ càng hụt hẫng.

Phịch cha anh Sở Thành Phong, trong lòng có người còn đến trêu chọc tôi!

Tô Vũ dựng ngón giữa với Sở Thành Phong ở trong lòng, hơn nữa thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi chấp hành nhiệm vụ xong, anh nhất định phải dùng vũ lực cướp viên nang từ trong tay của Sở Thành Phong. Nếu không lấy được, anh thà nói thẳng với căn cứ tình hình của mình, cũng không muốn bị Sở Thành Phong coi đây là điểm yếu mà áp chế nữa.

…….

Sau khi bay bảy tiếng, máy bay trực thăng đã đến trên không cao ốc Trí Khải ở thành phố P. Nơi mục đích của nhiệm vụ lần này cũng không phải là tòa cao ốc này, mà là cao ốc bên cạnh viện nghiên cứu.

Từ máy bay trực thăng nhìn xuống, toàn bộ thành phố P đã hoàn toàn biến thành một biển xác sống, khắp nơi trên đường phố đều là xác sống giương nanh múa vuốt.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, có chiến sĩ không nhịn được đặt câu hỏi: “Phía dưới nhiều xác sống như vậy, viện nghiên cứu thoạt nhìn cũng hoàn toàn bị bao vây, mấy nhà khoa học chúng ta muốn cứu có còn sống không?”

Tiêu Phóng vỗ vỗ bờ vai của anh ta, “Người anh em, yên tâm, đều còn sống hết đấy. Bản thân tầng năm của viện nghiên cứu là phòng thí nghiệm kín, bên trong có nước, điện và thức ăn, đủ cho bọn họ ở đến mười năm.”

Một phút sau, tai nghe mọi người truyền đến giọng của tổng chỉ huy Hứa Triều Hải, Hứa Triều Hải tiến hành bố trí chiến lược cho lần hành động này.

“Các đơn vị chú ý! Các đơn vị chú ý! Hai chiếc trực thăng sẽ lần lượt đáp xuống sân đỗ trên nóc cao ốc khoa học công nghệ Trí Khải. Toàn thế đồng đội sẽ tập trung trên mái nhà, nhanh chóng đến tầng 5 của cao ốc khoa học công nghệ.”

“Dựng dây thép ở đối diện tầng 5 cao ốc viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, sau khi trượt đến viện nghiên cứu qua dây thép, đồng đội có dị năng không gian sẽ phụ trách thu thập thiết bị, các chiến sĩ dị năng khác phụ trách giải cứu các nhà khoa học.”

“Toàn thể đồng đội, có vấn đề hay không?”

Mọi người trăm miệng một lời trả lời: “Không có vấn đề!”

Hứa Triều Hải ra lệnh một tiếng: “Được, xuất phát!”

Theo tiếng gầm rú của cánh quạt, hai chiếc máy bay trực thăng đáp xuống ở trên mái nhà, hai mươi chiến sĩ động tác nhanh nhẹn mà nhảy khỏi mấy bay, tất cả các viên an toàn chạm đất.

Người có dị năng hệ cảm giác mở đường, các thành viên còn lại trong nhóm đi theo, cả đội đi vào lối thoát hiểm trên tầng 26 từ nóc tòa nhà, mỗi lần xuống tầng tiếp theo đều khóa cửa lại lối thoát hiểm của tầng đó lại.

Đội ngũ lên đến tầng 6 rất thuận lợi, mọi người đứng yên sau cửa lối thoát hiểm, đội viên dẫn đầu ngừng thở, nghiêm túc nói: “Chú ý! Chú ý! ầng 6 là khu văn phòng, địa hình tương đối rộng rãi. Phía trước có khoảng 200 xác sống, cấp bậc: Bình thường, không có trùm xác sống.”

Vừa dứt lời, các chiến sĩ phía sau anh ta đồng loạt xoa tay hầm hè, vừa lúc dùng xác sống ở tầng 6 luyện tập.

“Phanh.”

Cửa lối thoát hiểm ở tầng 6 bị đá mở, đoàn người nối đuôi nhau đi vào, đội viên đi cuối cùng đóng cửa lối thoát hiểm, khóa chặt lại.

Xác sống ngừi được mùi con người, lao đến từ bốn phương tám hướng.

“Gào ——”

Chúng nó đói lâu lắm rồi, mỗi một con đều đang mong ngóng máu thịt của con người.

Ý chí chiến đầu của các đội viên tăng vọt, phát huy dị năng của mình ở trạng thái tốt nhất.

Giây tiếp theo, bầy xác sống mặc đồ màu đen trắng va chạm với các chiến sĩ dị năng.

Ầm!

Ngọn lửa màu đỏ, rèm nước màu xanh, không khí màu trắng, đủ loại dị năng được người có dị năng giải phóng ra, tạo thành một đường cầu vồng rực rỡ, , giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua bầy xác sống.

Bầy xác sống thấy không thể đột phá thì phát ra tiếng gào rống không cam lòng, đột nhiên, có mấy con xác sống bò trên trần nhà như thằn lằn, ngón chân của chúng nó cắm vào trần nhà, duỗi cánh tay trắng bệch quỷ dị xuống phía dưới, móng tay sắc nhọn sắp đâm vào trán các đội viên.

Vào thời khắc mấu chốt này, một con rồng nước xoay người bay lên trần nhà, là dị năng hệ thủy của Tô Vũ!

“Rầm ——”

Dòng nước mạnh khiến làm cho trần nhà bắn tung tóe, mấy con “Thằn lằn” rớt xuống, trong nháy mắt đã bị những người dị năng khác tiêu diệt.

Nhưng bởi vì Tô Vũ nhắm dị năng lên phía trên, cho nên trước người của anh lộ ra sơ hở, đám xác sống xảo quyệt giảo thấy thế liền bao vây Tô Vũ, nhưng mà khi móng vuốt sắp đụng đến anh thì bị một bức tường vô hình đánh bật lại.

Sở Thành Phong  giải phóng dị năng ở phía sau Tô Vũ, bảo vệ anh chặt chẽ.

Tô Vũ liếc mắt nhìn về phía sau,, Sở Thành Phong gật gật đầu với anh, Tô Vũ ấm áp trong lòng, cảm thấy rất an tâm.

Sau một đợt tấn công và phòng thủ, hơn 200 đều bị treo cổ đến không còn gì.

Hứa Triều Hải ra lệnh cho các đội viên nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ, người dị năng không gian lấy nước và đồ ăn bổ sung năng lượng chia cho mọi người.

“Này.” Sở Thành Phong đưa nước cho Tô Vũ.

Tô Vũ do dự một lát, vẫn nhận lấy, không được tự nhiên nói: “Vừa rồi cảm ơn nhé.”

“Vậy cậu muốn cám ơn tôi thế nào?” Sở Thành Phong nhìn chằm chằm trái cổ lên xuống khi anh uống nước, dục hỏa trong lòng càng cháy càng mạnh, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

“Khụ khụ!” Tô Vũ thiếu chút nữa bị sặc, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Chúng ta có nên sang bên kia không?”

Sở Thành Phong sắc mặt trầm xuống, “Ừm.”

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, các đội viên khôi phục thể lực, Hứa Triều Hải chia cả đội thành ba nhóm, sau đó giao nhiệm vụ cho mỗi nhóm.

Nhóm số 1 phụ trách canh giữ lối thoát hiểm, đề phòng xác sống dưới lầu xâm nhập. Nhóm số 2 phụ trách tiếp ứng tầng 6. Nhóm thứ 3 trượt sang phía đối diện qua cáp thép để đón nhà khoa học.

Mười hai thành viên trong nhóm bao gồm Sở Thành Phong, Tô Vũ và Tiêu Phóng đều bị phân đến nhóm số 3.

Bọn họ đập vỡ kính cửa sổ phía tây để gửi tín hiệu sang phía đối diện, một lúc sau, kính phía đông tầng 5 của viện nghiên cứu từ từ mở ra, lộ ra mấy bóng người mặc áo chống đạn và họng súng tối đen đang nhắm về phía các chiến sĩ.

Tiêu Phóng huýt sáo nhẹ, “Khá lắm.”

 

Trả lời