Cuối cùng Lâm Dư Trác vẫn cuối cùng vẫn thành công đưa Sở Chiêu Ngọc ra khỏi Đăng Hoa yến dưới ánh mắt như nhìn người chết của Sở Khuynh Khanh và Sở Tư Ninh.
Hai người không ngồi xe ngựa, cũng không cho gã giúp việc và nha hoàn đi theo, cứ thế tay nắm tay đi ở trên đường.
Mặt trăng cong cong treo trên đỉnh đầu, tản ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, chiếu bóng hình đôi con người trên mặt đất dính chặt lấy nhau.
Mặt Sở Chiêu Ngọc vẫn còn đỏ, nghĩ lại vừa rồi người nọ nói ra câu “cầu hoan” trắng trợn như vậy, nai con trong lòng thật sự muốn ngất xỉu luôn.
Hơn nữa chính bản thân mình cũng đáp ứng luôn rồi, lại còn chạy đi trước cùng với hắn, thoạt nhìn trông như đã vội đến mức không kịp chờ đợi để làm chuyện đó nữa rồi.
Người nọ còn cố tình lặng lẽ dựa sát lại đây cắn lỗ tai y: “Đang căng thẳng à?”
Một luồng khí nóng phả vào gáy, sống lưng Sở Chiêu Ngọc cứng lại trong nháy mắt. Nhưng y vẫn cố làm ra vẻ đang rất thành thạo: “Ha, sao mà có thể như thế được, ngươi mới khẩn trương thì có?”
Đúng rồi, đừng cho rằng ta không phát hiện ra trong lòng bàn tay ngươi toàn là mồ hôi đấy nhé!
Thế mà còn ở đây giả vờ ra vẻ thành thục đầy kinh nghiệm với ta, rõ ràng là gà trống mổ nhau mà?
Tiểu thế tử âm thầm chửi thầm, lại không nghĩ đến tình hình chiến đấu mấy lần trước.
Nói thật ra, có vẻ như kỹ thuật của người này không thể tính là kém? Trái lại là bản thân mình, lần nào đến cuối cùng cũng ngất xỉu, thật sự quá là mất mặt.
Không được! Bổn thế tử nhất định phải trọng chấn phu cương! Cho dù bị đè cũng không thể mất khí thế!
Y siết chặt nắm tay hạ quyết tâm, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo có chí thì nên, lại trừng mắt nhìn Lâm Dư Trác đang khiêu khích, nhìn đến mức người kia âm thầm bật cười.
Đáng yêu quá. Sao trước kia lại không phát hiện diễn biến nội tâm của mèo nhỏ này phong phú đến vậy nhỉ?
///
Ngày lễ Thất tịch, hoạt động dân gian là không thể thiếu náo nhiệt.
Trên con đường chủ thành rộng lớn rộn ràng nhộn nhịp như nước chảy, người bán hàng rong đang cao giọng rao hàng ở ven đường, người mãi nghệ ở góc đường thì nhận được một tràng vỗ tay khen hay, tiếng thiếu niên thiếu nữ cười nói trong trẻo hỗn loạn, quanh quẩn khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.
Đèn đuốc rực rỡ, lưu quang đầy trời, sáng như ban ngày, không gì bằng.
Hai người nắm tay đi suốt cả đường, càng đi tới nơi có nhiều người càng có nhiều tầm mắt đảo quanh bọn họ, mà những tầm mắt đó đều chất chứa sự khiếp sợ, không ai ngoại lệ, cũng có mấy tiểu cô nương khi nhìn thấy bọn họ thì vừa dậm chân vừa che miệng thét chói tai không tiếng động.
Sở Chiêu Ngọc kinh ngạc: Không phải chỉ là yêu đương thôi hay sao? Khó có thể khiến người ta tiếp nhận đến vậy à?
Đương nhiên, chắc chắn y sẽ không biết, những tiểu cô nương này giống hệt với hai tiểu thư thế gia nắm chặt tay nhau mà Lâm Dư Trác nhìn thấy, thật ra từ rất lâu trước kia đã cảm thấy hai người bọn họ đặc biệt xứng đôi. Hiện giờ nhìn thấy cuối cùng chính chủ cũng ở bên nhau, quả thực như muốn chảy xuống giọt nước mắt vui sướng của mẹ già.
Lâm Dư Trác nhìn ra được y có chút không được tự nhiên, cười nói: “Không có việc gì. Vừa lúc để cho bọn họ nhìn, những lời đồn đó không còn nữa.”
Mặt Sở Chiêu Ngọc lộ vẻ nghi hoặc, y biết một tháng gần đây trong kinh vẫn luôn truyền tại nhau chuyện hai người bọn họ có một chân, chẳng lẽ trừ chuyện này ra còn có cách nói khác nữa à?
Lâm Dư Trác nói: “Chính là lời đồn nói ta khổ cầu mỹ nhân mà không được.”
Hắn giơ bàn tay hai người đan vào nhau lên quơ quơ, cười nói: “Hiện giờ ta đã ôm được mỹ nhân về, những lời đó không phải biến thành lời đồn rồi hay sao?”
“…”
Được lắm, tiểu thế tử lại bị hắn trêu cho đỏ bừng mặt.
Y giả vờ ho nhẹ hai tiếng, giơ tay chỉ hoa đăng đủ loại màu sắc ở phía trên mặt hồ kia, nói: “Ta muốn thả đèn.”
Lâm Dư Trác biết da mặt y mỏng, cũng không trêu y nữa “Được, để ta đi mua cho ngươi.”
“Mua cho ta một cái đắt nhất, cũng đẹp nhất luôn!”
“Được, đều mua cho ngươi cả. Ngươi đợi ở đây đừng lộn xộn.”
Lâm Dư Trác nhéo nhéo chóp mũi y, đi tới sạp hàng cách đó không xa.
Một mình Sở Chiêu Ngọc đứng tại chỗ chờ hắn, ánh mắt bay tới trên mặt hồ.
Hoa đăng trôi nổi, thuyền thơm bằng gỗ quý, tiếng đàn du dương vang lên từ giữa hồ va chạm với chén vàng chén ngọc trên thuyền trôi lềnh bềnh, cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng mà ngay sau đó, cảnh tượng tốt đẹp này lại bị người ta đột nhiên xé rách một lỗ hổng.
Đầu tiên là đột nhiên trên mấy con thuyền kia phát ra một trận hỗn loạn, ngay sau đó, một bóng đen quỷ mị từ phía mặt hồ phá nước mà ra, lao thẳng đến Sở Chiêu Ngọc trên bờ!
Phía xa loáng thoáng truyền đến tiếng gọi to vô cùng lo lắng, xung quanh tức khắc loạn thành một đống, sôi nổi chen chúc xô đẩy nhau, một tiếng lại một tiếng thét chói tai chửi mắng không dứt bên tai.
Nhưng Sở Chiêu Ngọc căn bản chưa kịp nghe rõ hoặc thấy rõ đồ vật gì đã bị bóng đen kia mau chóng lao tới, thân thể lập tức rời xa mặt đất.
Lâm Dư Trác nghe thấy động tĩnh trên mặt hồ, lập tức muốn mau chóng trở về bên cạnh y, kết quả trong nháy mắt khi hắn xoay người lại, Sở Chiêu Ngọc đã bị bóng đen không biết là gì kia bắt đi ngay trước mặt hắn!
Trong nháy mắt, phía sau lưng Lâm Dư Trác toát đầy mồ hôi lạnh, máu toàn thân chảy ngược.
“Chiêu Ngọc!!” Tiếng gọi của hắn chìm trong đám đông náo loạn, Lâm Dư Trác hoảng tới cực điểm, thân thể lại phản ứng càng nhanh hơn, mũi chân điểm một cái đã đuổi theo bóng đen kia bay ra ngoài.
Hắc y nhân kia kiềm chế con tin thật chặt, bịt miệng y lại để y không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trong lúc chạy trốn còn ngoái đầu nhìn lại người đang đuổi đang đuổi theo sát sao phía sau không rời, cực kỳ táo bạo.
Vất vả lắm hắn mới chạy trốn một mạch theo đường nước bên dưới đáy giếng phủ Thái úy tới hồ Thành Tâm, ai ngờ lại nghe thấy tiếng hai quan binh kia cũng đuổi theo tới đây ở trên bờ. Hắn biết rõ mình khó thoát đường sống, dưới tuyệt cảnh, nhìn thấy thiếu niên đứng một mình trông nổi bật nhất ở trên bờ, một thân cẩm y hoa phục vừa nhìn là biết thân phận tôn quý, thì trực tiếp bắt đi coi như con tin.
Vốn dĩ kế hoạch định chạy trốn tới một nơi ẩn nấp, sau đó nghĩ cách liên hệ với gia quyến của thiếu niên này, ép bọn họ nghĩ cơ hội cho mình ra khỏi thành, ai ngờ con mẹ nó thiếu niên này còn có đồng bạn! Người phía sau kia có vẻ giải quyết sẽ rất khó nhằn, riêng khinh công đã không phân cao thấp với gã, mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh.
Hắc y nhân mắng một tiếng đen đủi, ám thương dính nước ở trên người phát tác càng dữ dội, còn mang theo một người lớn như vậy chạy trốn, đã có hơi lực bất tòng tâm.
Mười lăm phút sau, hắn quẹo vào một cái ngõ nhỏ hẹp tối thui, cuối cùng cũng dừng lại.
Lâm Dư Trác nhảy xuống trước mặt hắn, hai mắt sung huyết, giọng nói lạnh băng như Tu La bò ra từ trong địa ngục: “Thả y ra.”
Hắc y nhân cười trào phúng, móc một cây chủy thủ ngân quang ra, đặt lên cổ Sở Chiêu Ngọc: “Ngươi nghĩ cách đưa ta ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành rồi ta sẽ thả y ngay lập tức.”
Tuy rằng Sở Chiêu Ngọc không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, người này lại là ai, nhưng vừa rồi khi bị bắt cóc chạy đi, nhìn thấy quan binh tập kết bên dưới kia, cũng hiểu rõ không ổn.
Y không nói được lời nào, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, điên cuồng ra hiệu với Lâm Dư Trác:
Ngàn vạn lần đừng đồng ý với hắn!
Lâm Dư Trác nhìn thế nào cũng không hiểu ý của y, hắn cũng đoán ra hắc y nhân này là hẳn là một nhân vật quan trọng, một khi đào tẩu được thì hậu quả không dám tưởng tượng, nhưng tình huống trước mắt khiến hắn không thể có lựa chọn thứ hai.
Hắn trầm giọng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Hắc y nhân cười lạnh nói: “Biết ngay là ngươi cũng không dám không đồng ý. Bây giờ cởi quần áo của ngươi ra, mặc quần áo của ta vào, dẫn dắt những quan binh đó rời đi.”
“Ưm ưm ưm!” Sở Chiêu Ngọc giãy giụa, ý đồ lên tiếng ngăn cản Lâm Dư Trác.
“Câm miệng!” Hắc y nhân đã cực kỳ không kiên nhẫn, giơ tay dí lưỡi dao chủy thủ sâu vào thịt thêm vài phần, trên phần cổ trơn bóng thoáng chốc chảy ra một đường vết máu.
Lâm Dư Trác kinh hồn táng đảm: “Ngươi đừng động vào y!”
“Mau cởi đi!” Hắc y nhân đã táo bạo tới cực điểm.
Lâm Dư Trác hít sâu một hơi, giơ tay làm bộ bắt đầu cởi đai lưng của mình. Ánh mắt hắc y nhân như rắn độc nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, cứ như chỉ cần hắn dám sai một bước, hắn ta sẽ giết chết Sở Chiêu Ngọc ngay tức khắc vậy.
Nhưng mà biến số lập tức xảy ra trong chớp nhoáng này, đột nhiên tay phải Lâm Dư Trác lật lại, một viên châu kẹp ở giữa hai ngón tay thẳng tắp bay ra, đánh thật mạnh vào đầu gối của hắc y nhân.
Trên xương cốt xuất hiện sự đau đớn nhói buốt, hắc y nhân liền quỳ xuống theo bản năng, chủy thủ buông xuống, chế trụ trong tay cũng thả lỏng đi.
Lâm Dư Trác phi thân tiến lên bắt lấy Sở Chiêu Ngọc, nháy mắt rời xa bên người hắc y nhân.
“Không bị làm sao chứ?”
Lâm Dư Trác kinh hồn chưa định, tay ôm lấy người trong lồng ngực vẫn còn đang run rẩy.
Sở Chiêu Ngọc lắc đầu, vừa định nói chính mình không có việc gì thì liền thấy hắc y nhân đã đứng lên một lần nữa, cầm chủy thủ lên lập tức vọt về hướng của bọn họ.
Lâm Dư Trác ôm người xoay thân né tránh, khó khăn lắm mới né được lưỡi dao đâm tới. Hắn đẩy Chiêu Ngọc ra ngoài con hẻm, rống lớn nói: “Đi mau! Đi tìm người lại đây!”
Sở Chiêu Ngọc lòng nóng như lửa đốt, y sợ một mình Lâm Dư Trác đối chọi với kẻ điên này sẽ xảy ra chuyện, nhưng cũng biết mình ở lại đây chỉ biết kéo chân sau mà thôi. Nước mắt đã vô tri vô giác chảy xuống, y khẽ cắn môi, vẫn nhẫn tâm xoay người chạy ra bên ngoài.
Hắc y nhân lướt qua Lâm Dư Trác, lao thẳng về phía Sở Chiêu Ngọc, bộ mặt dữ tợn đến cực điểm.
“Đều chết hết cho ta!”
Lâm Dư Trác tiến lên một bước, túm lấy sau cổ gã, muốn kéo gã ngã ra đất. Khuỷu tay hắc y nhân khuỷu thúc một phát vào bụng hắn, xoay người né tránh.
“Hừ. Ta sẽ trước giết ngươi trước rồi lại đi giết y.”
Hắc y nhân đã phẫn nộ đến mức choáng váng đầu óc. Gã biết hôm nay bản thân mình trốn không thoát nổi, so với một mình bước lên đường hoàng tuyền, chi bằng giết luôn hai kẻ làm hỏng đại sự của gã chôn theo luôn.
Nhưng mà Lâm Dư Trác đã phát hiện ra một chút khác thường từ trong động tác liên tiếp của gã, bên trái của hắc y nhân hành động không lắm nhanh nhẹn. Nếu như hắn đoán không sai, thì hẳn là phần bụng bên trái của người này có thương tích.
Ánh sáng loé lên trong đôi mắt phượng, Lâm Dư Trác nghiêng người nhảy lên, mũi chân đạp vào vách tường bên phải của con hẻm, mượn lực tấn công về phía nửa người bên trái của hắc y nhân. Hắn lấy chưởng làm đao, nội lực hùng hậu kết hợp với chưởng mang theo một đường gió, bổ nhào xuống mặt hắc y nhân.
Má trái bị trận gió vẽ ra một đường thâm ngân, hắc y nhân nhanh chóng nghiêng người né sang bên phải, lùi một bước tránh thoát công kích của hắn, lại giơ chủy thủ lên đâm về phía cánh tay phải của Lâm Dư Trác.
Ánh trăng ngưng tụ ra hàn ý lạnh băng ở mặt ngoài chủy thủ, Lâm Dư Trác hiểm hóc né tránh mấy đường lưỡi dao sắc bén, phía sau lưng đã mướt mải một mảnh toàn mồ hôi. Hắn cảm nhận được sâu sắc lại không đột phá được, chỉ có thể né tránh không ngừng. Thừa dịp lúc hắc y nhân dần dần mỏi mệt, hắn nhấc chân đảo qua, hất tung bụi đất lên che mờ mắt của gã. Sau đó lại thoáng xuất hiện sau lưng hắc y nhân, tay phải bóp chặt sau cổ gã, tay trái đấm một phát thật mạnh vào phần bụng bên trái này.
Hắc y nhân lớn tiếng kêu đau, thân thể nghiêng xuống, chủy thủ rơi ra. Lâm Dư Trác thuận thế tiếp được, tay trái vòng đến trước người hắc y nhân, lập tức đâm vào trái tim gã không chút do dự!
Mặt hắc y nhân đầy vẻ không dám tin, cứng đờ quay đầu nhìn về phía Lâm Dư Trác, trong tròng mắt phủ kín tơ máu như sắp rớt ra đến nơi khiến người ta sợ hãi.
Lâm Dư Trác rút chủy thủ ra, người hắc y nhân đã dính đầy máu. Gã bị trọng lượng thân thể kéo về phía trước, lảo đảo vài bước, lại không ngã xuống. Đang lúc Lâm Dư Trác cảm thấy không quá thích hợp, định lên bổ một đao về phía trước, hắc y nhân kia đột nhiên xoay người đâm lên, không ngờ lại rút ra một cây chủy thủ khác trong nháy mắt, đâm về phía trái tim của Lâm Dư Trác!
Đau đớn kịch liệt nổ tung trong lòng, hắc y nhân kia cười âm ngoan: “Ngươi cho rằng ta chỉ có một cây đao thôi hay sao?”
“Ngươi tìm chết!”
Hai mắt Lâm Dư Trác sung huyết, gân xanh nổi đầy trên trán, cuồng bạo túm người hắc y nhân dậy, cực kỳ tàn nhẫn đâm cho hắn một đao. Hắc y nhân theo đó ngã xuống đất, con ngươi trừng lớn nửa treo bên ngoài hốc mắt, chết không nhắm mắt, nhưng trên mặt vẫn còn tàn lưu nụ cười âm ngoan quỷ quyệt, tỏ rõ trước khi chết gã thành công kéo theo một người chôn cùng là chuyện vui vẻ cỡ nào.
Cuối cùng cũng giải quyết người xong, Lâm Dư Trác dùng hết sức lực toàn thân, đỡ tường, lê từng bước một ra bên ngoài con hẻm.
Dưới chân nặng như ngàn quân, nhưng hắn không thể ngã xuống, Chiêu Chiêu vẫn đang đợi hắn.
Nhưng chờ khi đi đến đầu hẻm, cuối cùng hắn lại không chịu đựng nổi nữa, một ngụm máu tươi trào ra, thân thể từ từ trượt xuống theo góc tường.
Mí mắt rất nặng, hắn cảm thấy không còn sức lực để chống đỡ nữa. Chỉ là đúng vào một giây cuối cùng khi đôi mắt nhắm lại, hình như hắn nhìn thấy được Sở Chiêu Ngọc.
Tốt quá, trước khi chết cuối cùng cũng có thể liếc mắt nhìn thấy ngươi, ta cũng không còn gì tiếc nuối.
“Lâm Dư Trác…!!!”
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng trong không trung chốn kinh thành, Sở Chiêu Ngọc chỉ cảm thấy hồn phách như bị kéo đi trong nháy mắt, khắp người lạnh lẽo thấu xương. Y không màng đến những người được dẫn đến phía sau đó, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, “bụp” một tiếng quỳ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, nước mắt rơi như mưa rớt tí tách lên trên ngực người khoác áo máu.
“Lâm Dư Trác, Lâm Dư Trác, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi… Ngươi nhìn ta đi mà…”
Y gọi người yêu trong lòng như kẻ đang trong cơn mê, cuối cùng vẫn chẳng thể dậy nổi bất kỳ động tĩnh nào. Dính trong tay toàn là vết máu nhớp nháp tanh tưởi, Sở Chiêu Ngọc thấy rõ cây chủy thủ bạc kia cắm vào tim hắn.
Trong nháy mắt, y cảm thấy dường như chủy thủ cũng đang cắm trên ngực mình, trái tim quặn thắt dữ dội.
Đau đớn vô hạn phóng đại ra từng chút một, đau đến thấu tận xương tủy. Dần dần, hô hấp của y càng ngày càng trở nên khó khăn, cuối cùng “phụt” một cái phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, cũng hôn mê bất tỉnh.