Sau khi chạy được một quãng đường rất xa, Thẩm Uẩn mới dừng bước chân, lau bùn dính ở trên mặt.
Hắn không biết trong nguyên tác rốt cuộc là Tạ Đạo Lan có được Huyết Châu Ngọc bằng cách nào, nhưng không thể không thừa nhận chính là, có một số thời điểm, tìm loại đồ chơi nhỏ này ở những nơi đông người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thành Vấn Hà nói nhỏ là rất nhỏ, nhưng dẫu sao cũng là cả một tòa thành, hơn nữa trời xa đất lạ, với sức của một mình hắn muốn tìm Tạ Đạo Lan ở bên trong, thật sự là quá khó.
Có điều, lúc này Tạ Đạo Lan cũng chỉ là một người bình thường không có tu vi, cho dù đi cũng không đi xa được bao nhiêu.
Hắn đi đường vòng trở lại nơi Tạ Đạo Lan đã biến mất rồi bắt đầu tìm.
Vừa tìm, vừa cầu nguyện ở trong lòng.
Phiếu cơm dài hạn ơi, dù có thế nào ngài cũng đừng chết đấy nhé.
Nói một câu thật lòng có hơi máu lạnh, nếu Thẩm Uẩn là một người tu chân, khi lấy được chí bảo như Huyết Châu Ngọc, hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy không thèm quay đầu lại. Tìm một chỗ sử dụng Huyết Châu Ngọc, sau đó lại đến Tu Giới oai phong một cõi, thế này không phải càng thơm hơn ôm đùi đàn ông à?
Nhất là người đàn ông này còn có ý với hắn.
Nhưng sự thật, hắn chỉ là một người bình thường chạm vào Huyết Châu Ngọc một chút cũng sẽ bị phản phệ.
Cần phải tìm được Tạ Đạo Lan, nếu không Thẩm Uẩn cũng không sống bao lâu.
Một hành động kia thật sự là đập nồi dìm thuyền.
Hắn chạy mấy con phố, rốt cuộc cũng tìm được một lối vào hẻm nhỏ không đáng chủ ý trong một góc.
Sau khi đi vào chưa được mấy bước thì liền nhìn thấy trên mặt đất một vũng máu lớn, còn chưa đông lại, hiển nhiên là mới vừa lưu lại cách đây không lâu.
Tìm đúng chỗ rồi.
Mà khả năng cao là suy đoán của hắn không sai. Trùm phản diện thật sự gặp kẻ thù rồi.
Thẩm Uẩn hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi về phía trước.
—
Sau khi kiếm khách áo đỏ quay đầu lại thì chỉ thấy được một tên ăn mày cả khuôn mặt và quần áo đều bẩn thỉu đang đi về phía mình.
Tên ăn mày nhìn thấy tình cảnh máu thịt be bét này, thế mà cũng không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn kêu to: “Từ từ, huynh đệ, kiếm hạ lưu nhân.”
Kiếm khách áo đỏ thấy hắn là người bình thường không hề có linh lực gì, tức khắc buông xuống đề phòng. Giơ đầu tóc của Tạ Đạo Lan, tâm trạng của gã không tồi, mở miệng hỏi: “Làm cái gì?”
“Ha ha, ta, không phải ta muốn cản trở ngươi làm việc đâu.” Tên ăn xin gãi gãi đầu tóc rối bù, cười ha ha, giọng nói khàn khàn khó nghe, “Nhưng mà, ngươi nhìn xem, người này cũng sắp không được rồi, trước khi chém đầu thì có thể cho ta sướng một lần không? Lâu lắm rồi ta chưa chạm vào phụ nữ, nghẹn đến muốn chết rồi.”
Kiếm khách áo đỏ nghe thấy yêu cầu này thì cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhìn Tạ Đạo Lan, tròng mắt xoay chuyển, cảm thấy đề nghị này còn rất không tồi.
Trước kia khi ở Tu Giới, Tạ Đạo Lan luôn áp chế gã khắp nơi, còn làm ra dáng vẻ trời quang trăng sáng, cao ngạo không nhiễm thế tục, cái bộ dạng mắt cao hơn đầu kia quả thật làm cho người ta ngứa cả răng.
Đáng giận hơn chính là cho dù như thế, nam nữ tu sĩ thích dung mạo của y, tranh nhau chen lấn bày tỏ tình yêu vẫn tre già măng mọc không ngớt.
Tạ kiếm tiên ngạo mạn như vậy, lợi hại như thế……
Hiện giờ lại đang hơi thở thoi thóp trong một hẻm nhỏ ở Phàm giới, sắp bị một tên ăn xin cắm vào cưỡng hiếp.
Kiếm khách áo đỏ càng nghĩ càng cảm thấy vừa lòng, vung tay ném Tạ Đạo Lan tới trên mặt đất, sau đó lấy Lưu Ảnh Thạch từ trong túi Bách Bảo ở bên hông ra, chuẩn bị ghi lại cảnh tượng đáng nhớ này, tiếng cười bén nhọn: “Ha ha ha ha ha, được, được, ngươi đến đây đi. Nhưng mà nói trước, đây là đàn ông đấy nhé.”
“Đàn ông thì sao, huyệt nào không phải là huyệt?” Tên ăn mày nở nụ cười đáng khinh, tiến lại gần thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Tạ Đạo Lan nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng dâng lên từng cơn lạnh lẽo.
Lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi.
Trước kia y cũng không để ý đến thân thể của mình, khi ở trong miếu hoang thì cảm thấy chỉ cần có thể sống sót, bị làm mấy lần cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại, trong lòng y đã có người mà mình quan tâm, y không muốn……
Biết vậy thì đêm qua nên để cho Thẩm Uẩn làm y rồi.
Nhưng khi bàn tay của tên ăn mày đặt ở bên hông y, lại không có động tác thô bạo, ngược lại vuốt ve lên xuống một cách nhẹ nhàng.
Tạ Đạo Lan một chút sửng sốt.
—
Khi Thẩm Uẩn nhìn thấy Tạ Đạo Lan ngã vào trong vũng máu, bị một người xa lạ túm tóc, trong lòng hô to tạo nghiệt rồi.
Hắn biết rõ, trùm phản diện rơi vào tình cảnh như thế, hắn ít nhất có 90% trách nhiệm.
Vận mệnh là một thứ rất thần kỳ, cho dù chỉ thay đổi một chi tiết rất nhỏ cũng sẽ dẫn đến những thay đổi lớn ở hướng đi sau đó.
Nếu Thẩm Uẩn bằng lòng chờ thêm một tháng, sau đó mới nói với Tạ Đạo Lan tin tức của thành Vấn Hà, như vậy, Tạ Đạo Lan chắc chắc sẽ không gặp phải kẻ thù, càng sẽ không bị thương nặng như thế này.
Cho dù Thẩm Uẩn có hời hợt lạnh nhạt, nhưng trái tim cũng là máu thịt, nên áy náy vẫn sẽ áy náy, nên đau lòng cũng sẽ đau lòng.
Đương nhiên, lúc cần chạy, hắn cũng vẫn sẽ chuồn mất.
Hắn có kinh nghiệm làm ăn mày phong phú, đóng giả có hiệu quả 100%, đè giọng nói, lại cố ý làm ra bộ dạng dầu mỡ đáng khinh, đưa ra một yêu cầu buồn nôn mà bất cứ ai là kẻ thù cũng sẽ không bao giờ từ chối, cuối cùng thành công tiếp cận được với Tạ Đạo Lan dưới mí mắt của kiếm khách áo đỏ.
Thẩm Uẩn sờ eo của Tạ Đạo Lan xong, thấy có lẽ y đã nhận ra mình thì liền không nhanh không chậm cởi quần của y, mượn động tác tiếp theo che lấp rồi đặt Huyết Châu Ngọc vào trong lòng bàn tay của Tạ Đạo Lan.
Lập công chuộc tội. Thẩm Uẩn nghĩ.