Không Cẩn Thận Lên Giường Cùng Đồng Nghiệp Thầm Mến

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên như đông cứng lại.

Mạc Ân Sở cũng không biết rốt cuộc vừa rồi mình nói cái gì, miệng cảm giác một trận khô khốc. Hai người chỉ lặng lặng nhìn nhau chăm chú. Nhưng đột nhiên, dường như Mạc Ân Sở nhìn thấy trong mắt của Lục Uy Hải lóe lên một tia ảm đạm. Cậu không biết mình bị gì, cơ thể đã tự hành động trước, hai tay vươn ra trước người, hốt hoảng bắt lấy hai cánh tay của Lục Uy Hải, vội vàng bổ sung nói: “Em nói là ở trong công ty thôi…”

Mạc Ân Sở vẫn chưa biết phải giải thích như thế nào, nhưng cậu không muốn Lục Uy Hải sẽ vì mình mà cảm thấy buồn phiền, không muốn một chút nào hết. Cậu đột nhiên ý thức được, cho dù Lục Uy Hải nghĩ về cậu như thế nào cũng không sao hết, chỉ cần hắn tiếp tục nở nụ cười, cậu sẽ chấp nhận được tất cả.

Lần đầu tiên Lục Uy Hải nghe thấy Mạc Ân Sở nói ra lời từ chối của mình, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, Mạc Ân Sở dịu dàng thân thiết giống như có thể bao dung tất cả mọi thứ. Nếu như có chuyện gì khiến cậu phải nói ra như vậy, chắc hẳn trong lòng có điều phiền não rồi!

Lần đầu tiên Lục Uy Hải cảm thấy sợ, sợ Mạc Ân Sở sẽ không muốn cùng chung sống với hắn nữa, cũng sợ có phải mình đã vô tình tổn thương đến cậu hay không, cho nên cậu mới nói ra lời đoạn tuyệt không thể không nói này. Hắn suy nghĩ, nguyên nhân có thể là bởi vì liên quan đến khách hàng lần này. Lần trước khi quá giang xe trên đường về cùng nhau, hắn cảm thấy phản ứng của Mạc Ân Sở hơi kỳ lạ, thậm chí tinh thần cũng không quá tập trung, khiến hắn khá lo lắng.

Lục Uy Hải quyết định phải giải quyết chuyện khách hàng thật tốt, đồng thời cũng phải khiến phần kế hoạch này thành công hoàn mỹ. Quan trọng nhất chính là, hắn muốn Mạc Ân Sở yên tâm ở bên cạnh mình. Nhưng mà thật ra thì điều khiến hắn lo lắng hơn chính là Mạc Ân Sở hiền lành quyến rũ không chấp nhận ở mãi bên cạnh hắn, lỡ đâu một ngày kia cậu lại nói muốn giữ khoảng cách thì phải làm thế nào?

Thân là đàn ông, hắn nên trói buộc Mạc Ân Sở như thế nào mới phải đây?

Nhưng mà Mạc Ân Sở quả nhiên vẫn là Mạc Ân Sở, dường như cậu thật sự biết tâm trạng của bản thân như vậy, lại đi giải thích ý cậu nói chỉ là giới hạn trong công ty, ý nói là sau giờ làm việc là có thể mặc hắn xử trí sao? Trong đầu Lục Uy Hải rơi vào vọng tưởng không đúng lúc của mình. Trong lòng hắn thực sự cảm nhận được một dòng nước ấm. Hắn rung động khôn nguôi với vẻ hồn nhiên, thiện lương cùng dịu dàng hòa nhã của cậu, giống như dần dần hòa tan trái tim đóng kín của hắn vậy.

Lục Uy Hải nhìn Mạc Ân Sở mặt đầy lo lắng đáp lại, sau khi nở một nụ cười ấm áp thì nói: “Bây giờ anh thật sự rất muốn ôm chặt lấy em. Nhưng mà anh sẽ nghe lời em là giữ khoảng cách nhất định ở trong công ty.”

Trái tim Mạc Ân Sở tan chảy, bởi vì Lục Uy Hải dùng vẻ mặt dịu dàng thâm tình nói chuyện với cậu, còn dùng những từ ngữ như đối với tình nhân để đáp lại cậu. Cậu nhẹ nhàng buông bàn tay đang túm chặt hắn ra, gật đầu một cái.

Mạc Ân Sở không biết trong tương lai mối quan hệ của bọn họ sẽ biến hóa như thế nào, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn quý trọng thời khắc này.

—–

Sau khi Lục Uy Hải cầm cà phê trở lại chỗ ngồi, tiện tay soạn email gấp cho khách hàng. Hắn không hy vọng cùng tới nhà hàng cảnh biển – nơi lần đầu tiên hắn hẹn hò với Mạc Ân Sở – cùng với Cao Nghi Trăn.

Vì thế, hắn dựa theo kinh nghiệm có được, tìm một nhà hàng Tây cao cấp mà đa số các cô gái sẽ thích, sau đó dùng giọng điệu bình thường sắp xếp buổi xã giao, rồi bấm gửi email đi. Trong lòng hắn nghĩ phải mau mau xử lý mấy chuyện vặt này cho xong hết đi.

Cao Nghi Trăn nghe thấy máy tính phát ra âm báo email gửi tới, thấy ký tên là Lục Uy Hải của công ty Lợi Quan, không tự chủ bỏ văn kiện trong tay xuống, không kịp chờ đợi mà đọc email rồi nhanh chóng gõ bàn phím đáp lại. Thời gian gặp mặt được đặt vào bảy giờ tối ngày hôm sau.

Hôm sau Lục Uy Hải tan ca sớm trước một tiếng, chuẩn bị quá giang xe tới chỗ hẹn. Sau khi đến nhà hàng báo họ tên, nhân viên phục vụ liền dẫn hắn đến chỗ ngồi đã hẹn trước.

Trong quá trình chờ đợi, Lục Uy Hải gửi một tin nhắn cho Mạc Ân Sở, muốn hẹn cậu tối mai cùng nhau ăn cơm.

Sau khoảng mười phút đồng hồ, Cao Nghi Trăn xuất hiện ở cửa phòng ăn. Cô ta mặc một cái váy xẻ ngực màu đen, váy ngắn đến mức chỉ có thể miễn cưỡng che được cái mông, cầm một chiếc túi cùng nhãn hiệu màu đen trên tay, vừa bước vào nhà hàng đã liếc thấy người cô ta vừa ý.

Cho dù Lục Uy Hải chỉ mặc áo sơ mi trắng bình thường, vẫn không che được hương vị đàn ông cùng sự đẹp trai, không ít người ngồi xung quanh đều lén quay đầu nhìn lại, thưởng thức gương mặt đẹp trai quyến rũ của hắn.

Cao Nghi Trăn thấy hình ảnh như vậy cũng khá là đắc ý, con mắt nhìn đàn ông của cô ta cũng coi như vẫn rất tốt. Sau đó cô ta tự tin đi tới bên bàn Lục Uy Hải.

“Xin chào cô Cao.” Lục Uy Hải đứng lên, lễ phép chào hỏi, nhân viên phục vụ bên cạnh nhiệt tình giúp cô kéo ghế ra tiện cho cô ta ngồi vào.

“Gọi tôi Nghi Trăn là được.” Cao Nghi Trăn thấy Lục Uy Hải, cảm giác còn thích hơn cả trong tưởng tượng của mình. Cô ta còn đứng đó một hồi, muốn để Lục Uy Hải thưởng thức bộ trang phục đáng chú ý ngày hôm nay của mình, rồi mới từ từ ngồi xuống.

“Tôi và trợ lý Ân Sở đã bắt tay tiến hành thiết kế chi tiết cho kế hoạch, dự tính trong vòng một tuần có thể hoàn thành và giao cho bên phía của cô xét duyệt.” Lục Uy Hải mở đầu đã là nội dung công việc, hoàn toàn không để ý tới lối ăn mặc quyến rũ của Cao Nghi Trăn.

Trong lòng Cao Nghi Trăn hơi nổi nóng. Nếu như bình thường, đàn ông thấy cô ta mặc quần áo phơi ra đường cong hoàn mỹ như thế đều sẽ khen ngợi một hồi, thậm chí ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi. Nhưng sao Lục Uy Hải vừa thấy mặt đã bàn chuyện công việc. Nhưng mà nhìn vào khía cạnh Lục Uy Hải là người có điều kiện tốt nhất trong số những người đàn ông mà cô ta từng gặp, cô ta cũng hơi thả lỏng tâm trạng một chút.

Cô ta lễ phép đáp lại chút chuyện công việc. Sau đó hai người chọn món, mà Cao Nghi Trăn cũng không quên gọi ít rượu tới trợ hứng.

Cử chỉ dùng cơm của Lục Uy Hải khá ưu nhã, cũng rất nghiêm túc lắng nghe lời nói của khách hàng, vận dụng từ ngữ và cách nói chuyện tự nhiên, khéo léo đáp lại, khiến người ta cảm thấy thoải mái thả lỏng.

Cao Nghi Trăn rất thích tướng mạo và dáng người của Lục Uy Hải, nhưng luôn cảm thấy hắn luôn đeo một cái mặt nạ nghiệp vụ ở trước mặt mình, khiến người ta không biết rốt cuộc hắn đang thật sự nghĩ gì, như vậy có thể khiến khách hàng cảm thấy hắn đang đưa đẩy khéo léo lễ độ. Nhưng ở trong mắt cô ta, chỉ cảm thấy không hài lòng.

Nếu hắn muốn tiếp tục khách sáo như thế, cô ta cũng có cách của riêng cô ta. Cao Nghi Trăn cầm ly rượu lên tỏ ý cùng nhau uống rượu, Lục Uy Hải thấy sao làm vậy, nâng ly uống một ngụm. Sau đó thừa dịp Lục Uy Hải buông ly rượu xuống, ngón tay cô ta trêu đùa đặt lên trên tay Lục Uy Hải.

“Sao không chọn nhà hàng cảnh biên OO vậy? Tôi rất thích nhà hàng đó!” Cao Nghi Trăn cọ cọ ngón tay Lục Uy Hải, sau đó thử dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chăm chú vào hắn.

“Chỗ đó tôi và người yêu tôi từng đi ăn.” Lục Uy Hải phát hiện đối phương bắt đầu có cử chỉ tay chân, vì thế đánh thẳng đòn phủ đầu, rồi lại nâng ly rượu lên uống một ngụm nữa, nhân cơ hội thoát khỏi sự tiếp xúc lẫn nhau.

Trong đầu Lục Uy Hải nghĩ, mặc dù mình chưa được sự đồng ý của Mạc Ân Sở mà đã lén xác định thân phận cậu ở vị trí người yêu, hơn nữa còn nói cho bên thứ ba biết, nhưng mà hắn không nói tên ra, hẳn là Mạc Ân Sở sẽ tha thứ cho mình nhỉ?

Cao Nghi Trăn cũng không để bụng, cô ta cũng biết Lục Uy Hải sẽ có người yêu. Nhưng cô ta là một người tự tin, vẫn nói tiếp: “Vậy lần sau chúng ta cùng tới phòng trà cảnh biển OO đi, là một nhà hàng đang rất hot đấy!”

Lục Uy Hải không ngờ lấy người yêu ra vẫn không đỡ được sự tấn công của Cao Nghi Trăn, đang khổ não thì thấy điện thoại phát ra ánh sáng thông báo, tin nhắn được gửi tới từ Mạc Ân Sở, vì thế hắn vô thức lộ ra nụ cười.

Cao Nghi Trăn thấy vậy thoáng sửng sốt, cuối cùng bây giờ mới thấy được biểu cảm chân thật của Lục Uy Hải. Vốn còn tưởng rằng hắn thích đề nghị của cô ta, nhưng từ tầm mắt của hắn nhìn sang, cô ta phát hiện hắn đang nhìn điện thoại di động.

Chẳng lẽ là người yêu gửi tin nhắn tới à?

“Cô Cao vẫn nên tìm những người bạn khác cùng đi có lẽ sẽ tốt hơn, tôi sợ người yêu tôi sẽ không vui.” Lục Uy Hải nhanh chóng nhấn tắt flash của điện thoại, tập trung lên người khách hàng, nhưng vẫn giữ vững lập trường của mình.

Cao Nghi Trăn vẫn đủ cố chấp thích Lục Uy Hải. Lần đầu tiên cô ta thấy đàn ông có loại phản ứng này, cũng cảm thấy rất mới mẻ, cũng không thấy bị xúc phạm quá nhiều. Dù sao thì công ty Lục Uy Hải cũng là một người bạn hợp tác đắc lực, vậy thì tiếp theo cứ xem tình hình mà làm, gặp chiêu phá chiêu thôi.

“Nhưng mà điều kiện người yêu của anh có tốt hơn tôi không?” Cao Nghi Trăn nghiêng người về phía trước, sau đó gần như đặt hết ngực mình lên trên mặt bàn, rồi hai tay chống cằm, dùng điệu bộ làm nũng hỏi ngược lại Lục Uy Hải.

“Mặc dù điều kiện của em ấy không thể sánh với cô Cao, nhưng em ấy chỉ cần là em ấy là được rồi.” Lục Uy Hải nói ra lời trong lòng mình, cảm thấy điều kiện bên ngoài gì đó đều thua xa cảm giác Mạc Ân Sở mang lại cho hắn.

Cao Nghi Trăn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế nào. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghe qua có người đàn ông nào chung thủy như thế, hơn nữa còn yêu vô điều kiện. Những người đàn ông mà cô ta từng gặp không phải tham địa vị của cô ta, thì chính là yêu dáng người của cô ta, không có một ai qua lại với cô ta vì thích bản thân cô ta cả. Lần đầu tiên gặp một người đàn ông giống như Lục Uy Hải, đồng thời cũng hâm mộ vị người yêu kia, cũng ngày càng cảm mến Lục Uy Hải hơn, hy vọng hắn cũng có thể nhìn mình như vậy.

Cao Nghi Trăn ngồi thẳng thân thể, một tay cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó tay kia lại cầm chai rượu lên rót đầy cho mình, làm bộ như muốn uống thêm. Lục Uy Hải thấy vậy vội vàng đè chai rượu lại, không để cô ta tiếp tục rót vào trong ly nữa. Nhưng Cao Nghi Trăn lại quay sang rót rượu tiếp cho Lục Uy Hải, hơn nữa còn nói: “Anh cũng uống cùng đi.”

Cao Nghi Trăn luôn cảm thấy sự xuất hiện của Lục Uy Hải và những lời nói của hắn đều khiến cô ta phát hiện ra trước giờ mình giống như là một kẻ ngu. Cô ta vốn cho rằng cứ y theo phương thức mà cô đã từng đáp trả là có thể tìm đúng người đàn ông lý tưởng, kết quả lại cứ đụng phải vách tường, ngay cả vấn đề nằm ở đâu cô ta cũng không biết. Thiệt cho cô ta là một trong những nhân viên chủ chốt của một công ty kinh doanh, nhưng quản lý cảm xúc thì lại hoàn toàn không nắm được, khiến cô ta ảo não đến mức chỉ muốn uống rượu để trốn tránh thừa nhận sai lầm của mình.

“Ngày mai còn phải đi làm, xin đừng uống quá nhiều.” Lục Uy Hải hy vọng hôm nay có thể kết thúc sớm một chút để về nhà, sau đó còn phải nhanh chóng trả lời tin nhắn của Mạc Ân Sở nữa, không hy vọng gây thêm bất cứ rắc rối gì. Vì thế hán ngăn cản người trước mặt dường như đang mất khống chế này.

“Uống quá nhiều anh sẽ chăm sóc tôi chứ?” Cao Nghi Trăn bắt đầu lộ vẻ hơi say, còn nắm lấy tay Lục Uy Hải, sau đó bắt đầu nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Uy Hải, hôm nay em mặc có đẹp không?…”

Cho tới bây giờ Lục Uy Hải chưa từng cảm thấy xã giao sẽ phiền phức đến như vậy, vẻ mặt hơi không biết làm sao. Cao Nghi Trăn thấy đối phương không trả lời, lại tiếp tục rót rượu cho mình. Vì thế Lục Uy Hải gọi nhân viên phục vụ tới bày tỏ muốn trả tiền và nhờ gọi xe taxi.

Bình thường đa số đều là Cao Nghi Trăn chuốc người ta say, mà không phải bản thân mình. Nếu gần như Lục Uy Hải không uống gì, cô ta liền dứt khoát chuốc say mình. Nhưng dường như cô ta đã vô tình uống đến mức đau đầu choáng váng.

Lục Uy Hải thanh toán hóa đơn xong, thì đỡ Cao Nghi Trăn đến cửa nhà hàng cùng với nhân viên phục vụ. Sau khi xe taxi tới, Cao Nghi Trăn còn chơi xấu không lên xe, mà cứ dính sát lại gần người của Lục Uy Hải đòi hắn ngồi chung vào. Lục Uy Hải không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi theo vào, cũng dựng Cao Nghi Trăn ngồi thẳng lên không dựa vào trên người mình nữa.

Trong đầu Cao Nghi Trăn nghĩ hắn là người đàn ông thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay mình, cho nên khi nghe thấy Lục Uy Hải vẫn luôn hỏi địa chỉ nhà mình. Cô ta thoáng nhanh trí nói một địa điểm ra với tài xế: “Khách sạn OO.”

Trả lời