Sở Chiêu Ngọc mơ một ác mộng.
Trong mơ, Lâm Dư Trác nằm trên vũng máu, vô thanh vô tức, toàn thân lạnh lẽo.
Mà y lại chỉ có thể quỳ bên cạnh khóc thút thít, kêu gào, vô lực xoay chuyển trời đất.
Trái tim bị cứa mạnh, đau đớn đột nhiên kéo y ra khỏi cơn ác mộng, nhưng khi y mở mắt ra mới nhớ tới đây cũng không phải là mơ.
Đau đớn đến tận cùng, nước mắt lại không chịu khống chế chảy ào ra một lần nữa, y hít thở dồn dập và gian nan, như người chết đuối đang hấp hối.
Động tĩnh trên giường kinh động tới Thược Dược và Diên Vĩ vẫn luôn thủ bên giường, hai người vội vàng kéo màn giường ra nâng y dậy, đưa nước và một viên thuốc tới, lúc này Sở Chiêu Ngọc mới cảm thấy tốt lên một chút.
Y chịu đựng đau đớn cực đại, nghẹn ngào hỏi: “Người đâu?”
Không có chỉ tên nói họ, nhưng đều biết là đang hỏi ai. Thược Dược vội trả lời: “Lâm nhị công tử không ảnh hưởng đến tính mạng, đã đưa về phủ Tướng quân rồi. thế tử gia, ngài cứ yên tâm đi.”
Khi nghe thấy sáu chữ “không ảnh hưởng đến tính mạng”, trái tim Sở Chiêu Ngọc bị bóp nghẹt cuối cùng cũng được thả ra tạm thời, thân thể căng chặt nháy mắt đã trút toàn bộ sức lực ngã về phía sau, may là còn có Diên Vĩ tay mắt lanh lẹ đỡ y.
Y im một lúc, rồi kéo ra chăn muốn xuống đất ngay: “Ta đi tìm hắn.”
Thược Dược và Diên Vĩ sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, giữ chặt y lại, vội la lên: “Gia của ta ơi, bệnh tim của ngài phát tác, hiện tại ngàn vạn lần đừng lộn xộn mà.”
“Bệnh… tim?” Từ ngữ xa lạ mà quen thuộc truyền vào trong tai y, Sở Chiêu Ngọc hơi dại ra.
Y biết từ khi sinh ra thân thể mình đã gây yếu, là do bệnh tim bẩm sinh gây ra. Nhưng bởi vì từ nhỏ đã dùng dược liệu bảo dưỡng, cho nên trừ bỏ bình thường tố chất thân thể tương đối kém ra, thì cũng thật sự chưa từng phát tác căn bệnh này.
Không ngờ, vào lúc này đây bệnh tim… cũng bị bức ra hay sao?
Thược Dược gật gật đầu, vội nói: “Đúng vậy. Bệnh tim của ngài đột nhiên phát tác, may là có Chu chỉ huy sứ ở đây biết về chứng bệnh này, kịp thời đưa ngài tới rồi y quán gần đó, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Chu chỉ huy sứ mà nàng nói chính là Trưởng quan Chu Á Nam Kiểm Tuần Tư tối cao, Sở Chiêu Ngọc chạy ra từ ngõ nhỏ không bao lâu thì gặp phải Chu Á Nam đang dẫn đầu đại đội đi tuần tra, lập tức thuận thế dẫn người về hẻm nhỏ.
Nói đến đây, Sở Chiêu Ngọc mới lại ý thức được một vấn đề quan trọng: “Ngươi vừa mới nói, Lâm Dư Trác còn sống… Nhưng mà ta, rõ ràng ta thấy nhiều máu như vậy mà…”
Y nói một hồi rồi lại bắt đầu hoảng loạn lên, mắt thấy lại sắp phát bệnh, sợ tới mức Thược Dược vội vàng nói với y: “Gia, ngài đừng nóng vội, người bên phủ Tướng quân truyền tin tức tới, nói là phát hiện một mảnh ngọc bội vỡ vụn ở trong ngực áo Lâm nhị công tử, đoán rằng hẳn là khi cây đao kia đâm tới đã trúng phải miếng ngọc bội kia, cho nên phương hướng mới chệch đi vài phần, vì vậy mới không đâm trúng điểm yếu hại. Tuy rằng thương thế vẫn rất nghiêm trọng, nhưng tóm lại là tính mạng không có vấn đề gì cả.”
Nghe vậy, cảm xúc của Sở Chiêu Ngọc mới dần dần bình phục xuống. Y có hơi hoảng hốt, thế nhưng cuối cùng miếng ngọc bội y tặng đã cứu hắn.
Nhưng ngay sau đó lại nghĩ lại: Nếu không phải do mình, sao Lâm Dư Trác lại phải rơi vào hiểm cảnh, trọng thương hôn mê cho được?
Nghĩ đến cảnh tượng tràn ngập máu kia, trái tim yếu ớt của Sở Chiêu Ngọc lại đột nhiên nhói lên. Y hận không thể lập tức bay đến bên người Lâm Dư Trác, chính mắt xác nhận hắn vẫn an toàn.
“Ta muốn đi gặp hắn.” Sở Chiêu Ngọc vẫn kiên trì xuống giường, mặc cho Thược Dược và Diên Vĩ khuyên như thế nào cũng đều không được. Sau đó ngay cả Hầu gia và Hầu phu nhân, đệ đệ muội muội đều tới hết, cũng không kéo được y.
Khuyên đến cuối cùng, toàn gia cũng phải từ bỏ, Vĩnh An Hầu xua xua tay, thở dài nói: “Thôi thôi, để cho nó đi thôi. Ta thấy nếu như không cho nó đi một chuyến, căn bệnh này sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa.”
Khi Lâm phu nhân nghe nói tiểu thế tử vác bệnh tới cũng kinh ngạc vạn phần. Nhưng lúc bà nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy nôn nóng của Sở Chiêu Ngọc kia, trong lòng thầm than hai hài tử này đều ngu dại vì tình mà, bà im lặng một lúc rồi rời khỏi phòng Lâm Dư Trác ngay, để lại hai người một mình ở chung.
Cho đến tận khi Sở Chiêu Ngọc tận mắt nhìn thấy thấy Lâm Dư Trác còn sống, cuối cùng y cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tảng đá treo trong lòng kia cũng hạ xuống. Y ngồi ở mép giường, nhìn người trên giường quấn đầy băng vải trên, sắc mặt tái nhợt, môi không có một chút huyết sắc nào, lại muốn khóc.
Từ trước tới nay y chưa từng nghĩ tới, lại có một người năm lần bảy lượt cam nguyệt chịu chết thay y, dùng sinh mệnh để bảo vệ y chu toàn như thế. Cũng càng thêm không thể tưởng được, người này chính là trúc mã từ nhỏ y nhìn không vừa mắt coi như đối thủ một mất một còn.
Nhưng hiện tại, hết thảy những chuyện này đều đã xảy ra, chân thật đến thảm thương.
Chua xót tàn phá trong lồng ngực, trái tim y đau đến mức khiến y không thể sống nổi, rồi lại đổi sang chỗ khác tiếp tục đau râm ran. Mà trong nỗi đau đớn này lại mang theo chút ấm áp ngọt ngào.
Sở Chiêu Ngọc cúi đầu, đặt một nụ hôn mềm nhẹ xuống giữa trán hắn, giống như vố số lần trước kia Lâm Dư Trác đã hôn y vậy, dịu dàng nói: “Ngươi phải mau chóng khoẻ lên đấy.”
Vượt ngoài dự kiến của mọi người chính là Sở Chiêu Ngọc tuyên bố muốn ở tạm trong phủ Tướng quân phủ một khoảng thời gian, hơn nữa còn ở tại sương phòng bên cạnh Lâm Dư Trác.
Dạo gần đây tiểu thế tử ngoan ngoãn quá mức, thậm chí khiến cho người ta quên mất y vốn là một người có tính cách kiêu ngạo ương bướng. Một khi y đã ra quyết định, không ai có thể dao động được. Trong lòng Lâm phu nhân biết rồi chỉ gật gật đầu; Hầu phu nhân cũng không làm gì được y, phái hai người Thược Dược và Diên Vĩ qua rồi cũng mặc kệ luôn.
Cứ như vậy, Sở Chiêu Ngọc bắt đầu công việc chăm sóc Lâm Dư Trác mỗi ngày. Ban đầu, đám hạ nhân đều kinh sợ muốn tiến lên nhận việc, lại đều bị tiểu thế tử cho lui xuống. Trừ bỏ việc cần sự tỉ mỉ như thay thuốc là y không dám động vào, toàn bộ những việc khác đều tự mình làm lấy, bao gồm cả mấy hôm đầu tiên Lâm Dư Trác phát sốt liên tục vào buổi tối, cũng đều là Sở Chiêu Ngọc bận trước bận sau, lúc thì hạ nhiệt vật lý cho hắn, lúc thì đút hắn uống nước uống thuốc, cứ thế vài đêm rồi chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.
Tiểu thế tử hư tôn ngọc quý bắt đầu làm những việc này từ khi nào vậy! Thược Dượ và Diên Vĩ đều đau lòng muốn chết, lại nhớ ra bệnh tim của y vẫn chưa hồi phục, nên tìm mọi cách khuyên nhủ suốt.
Sau đó Sở Chiêu Ngọc liền trung khí mười phần mà đáp lại các nàng: “Xảy ra chuyện gì chưa?”
“…”
Nhìn đi, dáng vẻ sắc mặt hồng hào tinh thần phấn chấn, e là tình yêu có thể trị được bách bệnh.
Nhưng những chuyện này rơi vào trong mắt những người không quen biết y lại là một phen chấn kinh. Thị nữ Bích Hà và Đông Tuyết trong phủ Lâm Dư Trác châu đầu ghé tai thủ thỉ nói thầm:
“Không phải nói thế tử Vĩnh An Hầu được nuông chiều từ bé hay sao? Sao lại đi hầu hạ người khác vậy nhỉ?”
“Thế này còn không phải là cực kỳ thâm tình hay sao. Nhị gia cũng đã suýt chết một mạng vì người ta rồi, chân tình này đi đâu mới tìm được đây.”
“Aiz, cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, sao bỗng nhiên nhị gia và tiểu thế này lại ở bên nhau vậy?”
Bởi vì Lâm Dư Trác không muốn có quá nhiều thị nữ hầu hạ bên người, cho nên Bích Hà cùng Đông Tuyết được tính là đại nha hoàn trong viện này, mà cũng biết rất ít về chi tiết việc hai người ở bên nhau.
Diên Vĩ trùng hợp đi ngang qua nghe thấy cuộc nói chuyện của các nàng thì dừng bước chân, nhìn về phía các nàng, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn mà lại thần bí.
Nàng hỏi: “Làm tỷ muội chứ?”
Bích Hà và Đông Tuyết liếc nhau, đều phát hiện ra vẻ mặt giống với mình của Diên Vĩ trên mặt đối phương.
Hai người gật đầu thật mạnh: “Là tỷ muội.”
Sau đó Thược Dược thường xuyên nhìn thấy ba nha đầu trong viện cứ rảnh rỗi là lại sáp đến cạnh nhau, còn che miệng cười to, kích động đến mức như kẻ điên.
Trong lòng nàng cảm thấy buồn bực, cũng đi qua đó.
Sau đó liền biến thành bốn người cùng nhau “nổi điên”.
Có đôi khi Thược Dược cũng sẽ tự trách, từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thị nữ phục vụ cao cấp, các nàng bàn tán về chủ tử như thế có phải không tốt lắm hay không. Nhưng nghĩ lại, đây mà là khua môi múa mép ư? Đây rõ ràng là đang ca ngợi tình yêu vĩ đại mà!
Ừm, nghĩ như vậy rồi sẽ hoàn toàn không còn áp lực tâm lý nữa.
Đương nhiên, Sở Chiêu Ngọc cũng không biết mấy suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu của các tiểu cô nương này, hiện giờ mỗi ngày tâm tư và tinh lực của y đều đặt trên người Lâm Dư Trác.
Lâm Dư Trác đã hôn mê bảy ngày, nhưng y cũng không lo lắng, Ngự y nói mạch tượng đã khôi phục rất khá.
Buổi tối hôm nay, Sở Chiêu Ngọc lại tự chà lau thân thể cho Lâm Dư Trác. Mấy ngày nay y vẫn luôn làm loại chuyện này, cũng không cảm thấy mệt, trái lại còn thích thú. Thêm nữa, hiện giờ dục vọng chiếm hữu của y lại mạnh mẽ thêm một chút, không muốn để cho những người khác nhìn thấy hoặc chạm vào Lâm Dư Trác khi trần truồng, không cần biết là nam hay nữ.
Y cởi xong áo trên của Lâm Dư Trác, cởi tiết khố của hắn rồi bắt đầu lau chùi cẩn thận. Nói thật ra, khi vừa mới bắt đầu làm chuyện này y vẫn cảm thấy cực kỳ ngại, đặc biệt là khi nhấc côn thịt kia lên để lau sạch phần giữa háng. Nhưng trước lạ sau quen, hiện giờ tiểu thế tử đã có thể thản nhiên làm việc, thậm chí giờ phút này sau khi rửa sạch cho hắn xong, nhìn chằm chằm vào côn thịt kia, thế mà lại sinh ra chút lòng hiếu kỳ.
Đây vẫn là lần đầu tiên y cẩn thận nhìn nó, dù đang mềm nhưng kích cỡ vẫn không thể khinh thường, nhưng một cây béo béo mập mập trông lại khá đâng yêu, căn bản không giống với thứ đỏ tím dữ tợn ra vào bừa bãi trong cơ thể mình trước kia.
Tiểu thế tử vừa nghĩ như thế, vừa ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra sờ soạng. Lòng bàn tay mềm mại chậm rãi di chuyển dọc theo cán, khiến cho gân bên trên giật giật, màu sắc thân gậy từ từ thâm lại, đỉnh quy đầu dần dần trở nên mượt mà hơn.
A, nó đứng lên rồi! Còn cứng hơn nữa!
Tiểu thế tử thứ ước lượng trong tay, tấm tắc kinh ngạc cảm thán.
“Ngươi đang… làm gì vậy?”
Một âm thanh khàn khàn trầm thấp bỗng nhiên nổ tung bên tai, Sở Chiêu Ngọc sửng sốt, ngay sau đó quay đầu sang, lúc này mới phát hiện ra thế mà Lâm Dư Trác lại tỉnh rồi!
Sự xấu hổ ngập tràn trong không khí.
Y nhanh chóng phản ứng lại, nắm lấy côn thịt kia nhét vội vào trong tiết khố.
“Ưm…” Vừa mới tỉnh lại, mệnh căn đã bị đối xử “bạo lực”, Lâm tiểu tướng quân có chút buồn bực.
Sở Chiêu Ngọc lại thật sự lo lắng tình huống của hắn, vội hỏi nói: “Ngươi cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Lâm Dư Trác cảm thấy cực kỳ buồn cười, ánh mắt sâu kín bay tới bên dưới của mình.
“A ưm, uống trước chén nước đi.” Tiểu thế tử bị bắt quả tang mặt đỏ hồng, cố tình chuyển đề tài.
Lâm Dư Trác nhận lấy ly nước, cũng rất nể tình mà không nhắc lại chuyện vừa rồi. Hai người cứ như thế dựa vào nhau, cùng nhau nói chuyện một hồi, Sở Chiêu Ngọc cho hắn xem ngọc bội hoa phong tín bị vỡ thành hai nửa kia.
“Đúng là may mắn thật đấy, nếu không phải nó, ta thật sự không dám nghĩ…”
Nói rồi nói, mũi Sở Chiêu Ngọc cay cay, đuôi mắt lại phiếm lên mấy đoá hồng.
Lâm Dư Trác phủ lòng bàn tay lên tay y, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, không phải giờ ta không có việc gì hay sao.”
“Nếu như không phải ta bị bắt đi, ngươi cũng sẽ không bị thương.”
Lâm Dư Trác cười: “Lời này của ngươi không đúng, nếu không phải ta kéo ngươi xuất cung, ngươi mới sẽ không bị bắt đi mới phải.”
“Chiêu Chiêu, ngươi đừng bao giờ thấy áy náy với ta.” Hắn cụng nhẹ lên trán y, giọng điệu dịu dàng như nước: “Vì ngươi, ta vui vẻ chịu đựng.”
Tóm lại, Lâm Dư Trác tỉnh lại là một chuyện vui lớn, toàn phủ trên dưới đều hỉ khí dương dương.
Mấy hôm sau Chu Á Nam nghe nói hắn tỉnh lại cũng bớt chút thời giờ qua đây thăm hắn một chuyến, ý bảo hắn hãy dưỡng thương cho tốt, tạm thời không cần bận tâm vên phía Kiểm Tuần Tư. Đồng thời, hắn còn mang đến một tin tức, là về thân phận của hắc y nhân.
“Người mà ngươi gặp hôm trước có thân phận thật sự là tiểu nhi tử Tề Tề Cáp Xích của đại tướng quân Hô Nhĩ Tra thuộc Bắc Địch. Từ nhỏ tiểu tử kia đã không được sủng ái, bị phụ thân gã bồi dưỡng như thám tử. Ba năm trước, gã lẻn vào kinh thành, thay đổi thân phận thành nông dân trồng rau cung cấp cho phường phía tây, trong đó có phủ đệ Thái úy và Binh bộ thượng thư. Mấy tháng trước Bắc Địch có động thái ngo ngoe rục rịch, có lẽ lần này gã nhận mệnh lệnh đi trộm bản đổ bố phòng Bắc Cương ở phủ Thái úy. Nhưng mà cuối cùng gã sơ suất, kích phát cơ quan trong thư phòng, còn chưa đắc thủ đã bị phát hiện. Gã liền nhảy xuống giếng ở hậu viện, bơi theo thủy lộ tới hồ Thành Tâm. Còn những chuyện sau đó ngươi đều đã biết.”
Lâm Dư Trác nghe xong thì sinh lòng kinh ngạc, chẳng trách đêm đó khi giao thủ, hắn cảm thấy dung mạo đối phương hơi không giống người Trung Nguyên, thân thủ cũng không tệ, thì ra là nhân vật tầm cỡ này.
Hắn tự hỏi trong chốc lát, hình như hơi do dự: “Ta đã giết gã luôn rồi, không thành vấn đề chứ?”
“Ha, không đáng ngại!” Chu Á Nam xua tay cười nói: “Trước mắt không nói gã là thám tử địch quốc, nếu không phải có ngươi, nói không chừng người đã chạy mất không thấy bóng dáng từ lâu, đến lúc đó trong kinh thành rộng lớn chẳng khác nào mò kim đáy bể. Hơn nữa, gã cũng không được sủng ái ở Bắc Địch, có lẽ Hồ Nhĩ Tra cũng sẽ không tiết lộ cơ mật quan trọng gì đó với gã.”
“Chỉ là.” Hắn thu ý cười: “Nói không chừng Bắc Địch sẽ mượn cơ hội này gây khó dễ, có lẽ một trận đánh ác liệt là không thể tránh được.”
Tâm tình Lâm Dư Trác cũng nặng đi vài phần, Chu Á Nam sợ hắn bị thương mà còn bị nỗi ưu quốc ưu dân ảnh hưởng đến việc khôi phục, vỗ vỗ bả vai của hắn bảo hắn đừng suy nghĩ bậy bạ. Lúc gần đi lại cười tủm tỉm nói: “Được rồi, ngươi phải hưởng thụ thật tốt sự chăm sóc của tiểu thế tử tri kỷ đi, an tâm mà dưỡng thương nhé!”
“…”
Những lời nói này Chu Á Nam thật sự đã nhắc nhở Lâm Dư Trác. Hắn nhớ tới hôm đó khi vừa mới tỉnh lại, Sở Chiêu Ngọc đang ghé vào gần chân hắn, trong tay vẫn đang cầm khăn mặt, thực sự hơi quái dị, nhưng xong việc cũng đã bị hắn vứt ra sau đầu.
Hắn gọi Bích Hà và Đông Tuyết tới hỏi tình huống, hai nha hoàn lập tức trái một câu phải một câu kể lại một năm một mười chuyện Sở Chiêu Ngọc chăm sóc hắn một tấc cũng không rời trong khoảng thời gian này.
Ngữ điệu trong lời nói còn không quên nhịp nhàng lên xuống, đầy nhịp điệu, Lâm Dư Trác nghe mà trợn mắt há hốc mồm, tâm trạng lại cực kỳ phức tạp một lần nữa.
Vừa tức giận vừa đau lòng mà lại ngọt ngào.
Tức giận là do Sở Chiêu Ngọc không yêu quý thân thể của mình, đau lòng là một người kiêu ngạo như y lại hu tôn hàng quý đi hầu hạ hắn, ngọt ngào là vì thế mà Chiêu Chiêu lại chịu vì hắn mà làm được đến mức này.
Nhưng không cần biết là như thế nào, vẫn làm bậy quá mức. Lâm Dư Trác nghĩ xong xuôi, chờ buổi tối khi Sở Chiêu Ngọc lại đây, phải nói nói dạy dỗ y một hồi.
Sau đó tới buổi tối, hắn liền nhìn thấy tiểu thế tử mặc một thân lý y tuyết trắng đứng ở trước giường, cầm gối đầu, bẹp miệng nhìn hắn.
“Lâm Dư Trác, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.”
“!!!”
Trong lòng Lâm Dư Trác kinh hãi, nhưng vẫn chưa hiểu ý “ngủ” mà y nói có nghĩa là gì, đã nhìn thấy tiểu thế tử bò đến bên cạnh, đắp chăn lên, nói một câu ngủ ngon rồi nhắm mắt đôi mắt lại luôn.
“…”
Bỏ đi, là do hắn suy nghĩ nhiều.
Hắn tắt đèn, xoay người, ôm người đẹp vào trong lòng, cũng nặng nề ngủ mất.
Sở Chiêu Ngọc ngủ thật sự không yên ổn, y lại mơ thấy ác mộng kia.
Ban ngày y nhìn thấy lão ma ma trong phủ Tướng quân rải máu gà ở ngoài cửa viện của Lâm Dư Trác, nói là nhị công tử đại nạn không chết, dựa theo tập tục phải trừ tà cầu tổ tông thần phật phù hộ nhiều hơn.
Máu gà đầy đất kia đánh mạnh vào trong tâm lý y, trong lúc nhất thời y lại bị cảm giác lạnh thấu xương ngày ấy vờn quanh xâm nhập.
Thế là tới buổi tối, y không dám ngủ một mình, liền chạy tới tìm Lâm Dư Trác ngủ cùng nhau. Ai ngờ vẫn mơ thấy ác mộng.
“Đừng mà…!” Sở Chiêu Ngọc kêu to một tiếng, đột nhiên mở hai mắt ra, trán đầy mồ hôi lạnh, kinh hồn chưa định.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dư Trác bị y làm tỉnh giấc, sờ thấy quần áo sau lưng y đã ướt đẫm, giơ tay châm đèn lên, nhìn thấy người trong ngực đuôi mắt hồng hồng thì liền biết y mơ ác mộng.
Hắn nhẹ giọng trấn an nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là mơ thôi.”
Sở Chiêu Ngọc nhỏ giọng nức nở một chút, cũng không nói lời nào, đột nhiên liền ôm eo hắn rúc vào trong lồng ngực, tay còn sờ tới sờ lui trên người hắn, rất không an phận.
Lâm Dư Trác bị sờ đến mức hơi nổi lửa, đè lại móng vuốt nhỏ kia, giọng nói khàn khàn: “Đừng có sờ, ngủ đi… Ưm!”
Lâm Dư Trác trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn về phía Sở Chiêu Ngọc, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn, ánh mắt thấu triệt trong trẻo, lại mang theo tủi thân.
Nếu không phải lúc này Sở Chiêu Ngọc đang nắm lấy thứ giữa hạ chân hắn kia, Lâm Dư Trác còn tưởng rằng là mình bắt nạt y.
Hiện giờ trong lòng Sở Chiêu Ngọc rất hoảng, y cảm thấy bản thân mình có chút phân không rõ cảnh trong mơ và hiện thực, muốn nhanh chóng xác minh.
Ví dụ như giờ phút này, y rất muốn rất muốn cảm thụ Lâm Dư Trác một cách thân mật.
Y xoay người dậy, ngồi khoá ở bên hông nam nhân, nhìn xuống từ trên cao.
“Chiêu Chiêu, ngươi đang muốn……” Tim Lâm Dư Trác như nổi trống, lời nói mới nói ra được một nửa lên không nói tiếp nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào người trên người, chờ đợi động tác của y. Sau một khắc, bên tai nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe cùng nhiễm thêm mấy phần tình dục của thiếu niên: “Tiểu Dư, chúng ta tới làm chút chuyện xấu đi.”