Bass từng nghĩ rằng lễ đăng quang Thần Mèo sẽ rất phức tạp, nhất định phải trải qua mấy cái nghi thức gì đó.
Kết quả người ta chẳng cần gì cả, Thần Mèo chỉ là một chức vị, mỗi thần điện thờ Thần Mặt Trăng đều có một con, giống như các tư tế làm việc trong đền khác nhau, chỉ cần thông qua sát hạch chọn lựa là được rồi.
Điểm khác biệt duy nhất là Pharaoh sẽ đề cập bằng lời rằng Thần Mèo mới sẽ về tòa thần miếu nào trong phòng nghị sự, sau đó đại thần chịu trách nhiệm sẽ ghi lại điều đó vào sổ rồi ra lệnh cho thủ hạ làm ra ‘Giấy phép hành nghề’ và trang phục cho Thần Mèo.
Cái gọi là ‘Giấy phép hành nghề’ là tấm thẻ nhỏ hình vuông bằng vàng, to cỡ miếng bánh quy, trên đó khắc hoa văn và tên thần miếu của Thần Mèo. Thứ này đã được chuẩn bị khi con mèo được chọn xong.
Về phần trang phục là một đôi vòng tai vàng, một cái khuyên mũi và một sợi dây vàng mảnh để treo ‘Giấy phép hành nghề’ quanh cổ Thần Mèo.
Khi tân Thần Mèo đi tới thần miếu, các tư tế của thần miếu đó sẽ cử hành một nghi thức nhỏ cho Thần Mèo là coi như xong.
Tân Thần Mèo không mang lại một chút sóng gió nào cho các đại thần mới bị Jofar mỉa mai vào ngày hôm qua.
Không ngờ rằng mọi thứ sẽ đơn giản như vậy, Bass cũng thả lỏng thần kinh, cuộn trong ngực Alena chờ Jofar không có giờ cố định cách không sờ mèo.
Nhưng nửa ngày, Jofar đều không có chút động tĩnh.
Kỳ quái… Bass không quan tâm lắm, ngồi chồm hổm lệch cổ dùng chân sau gãi gãi.
Trên ngai vàng lạnh lẽo cứng rắn hoa lệ, Jofar ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng, tuyên bố rằng Thần Mèo sẽ thay y chọn vương hậu.
Bass nghe thấy liền lập tức không gãi nữa, ngồi xổm sẵn sàng xem chuyện vui. Chuyện thế này, mấy đại thần có quan hệ không tốt với Jofar nhất định sẽ nhân cơ hội này phát huy một chút rồi!
Không ngờ sau khi đám đại thần hoạt động tích cực hôm qua nghe xong giật mình một cái, vậy mà đồng loạt đồng ý giống như Nefes, có mấy người còn lộ rõ vẻ vui mừng.
“Thần tán thành, mèo là hóa thân của thần Bastet, có được năng lực tiên đoán, để thần sứ của Thần Mặt Trăng chọn rất tốt!”
“Thần cũng tán thành, vương hậu Yana của vua Melnito vĩ đại cũng được chọn bởi bò thần của thần Apis.”
“Hai vị công chúa đều có huyết thống thích hợp và phẩm cách cao thượng, quả thực rất công bằng khi để thần linh lựa chọn…”
“Hỡi đức vua vĩ đại, xin ca ngợi sự trí tuệ của ngài…”
“…”
Các đại thần vô cùng phấn khởi, không biết còn tưởng rằng người cưới vợ là bọn họ.
Khóe miệng Bass run rẩy, không hiểu nổi tại sao mấy lão già này mới qua một đêm đã trở thành fan cuồng của Jofar.
Đại thần: Ngươi hiểu cái rắm ấy, bệ hạ chịu cưới vợ đã là may lắm rồi!
Hơn nữa, nếu bệ hạ có con nối dỗi thì đại diện cho vương thất Ai Cập có người nối nghiệp, vì vậy cho dù Pharaoh đương nhiệm Jofar có gặp bất hạnh gì, bọn họ vừa vặn có thể phụ tá hoàng tử nhỏ tuổi lên ngôi, đến lúc đó…
Khụ khụ, coi như vị vua đương nhiệm khi đó vẫn còn trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng thế sự vô thường… Bọn họ hoàn toàn không ngại từ bên trong giúp một tay.
Mấy lão thần cười đầy mặt nếp nhăn, ngoài miệng không ngừng nịnh nọt sự vĩ đại của Jofar, mà Jofar thì lạnh lùng ngồi trên ngai vàng như thể không biết tâm tư của bọn họ.
Chỉ có Nefes tay cầm pháp trượng, mặt mày đoan trang tao nhã nhanh chóng cong môi, cười khẩy trong lòng.
Linh cẩu ấy à, dựa vào số lượng của mình để tranh giành con mồi trước miệng sư tử, cuối cùng còn mong ngóng sư tử mau mau chết đi, để chúng có thêm một miếng thức ăn lấp đầy cái bụng chưa bao giờ no của mình…
Bọn họ vui đến vậy ở trước mặt vua, như thế vẫn cho rằng vị vua ‘ngang ngược vô dụng’ trong mắt bọn họ không biết rằng bọn họ đang mong chờ cái chết của mình!
Bass chưa từng có kinh nghiệm đấu với nhau nên không nhìn ra thâm ý của đám đại thần, lại nhìn mặt Jofar không hề vui tý nào, dưới hàng lông mi màu vàng như lông vũ, màu lam băng giá như băng không cách nào tan chảy.
Y giống như đang nhìn các đại thần, lại giống như không nhìn, khiến người ta cảm thấy trống rỗng vô thần.
Trên ngai vàng lạnh thấu xương, dưới ngai vàng lại rộn ràng náo nhiệt, một lạnh một nóng phân biệt rõ ràng.
Hesse đã bị phạt đến thần miếu, lần này chỉ có Nefes đứng sau lưng Jofar, so với một đám người phía dưới, lộ ra vẻ cô độc.
Nhìn nhìn, Bass không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu..
Hmmm… Nói thể nào nhỉ?
Cảm giác như thể người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng bị tất cả mọi người cô lập.
Kỳ lak, rõ ràng y là vua mà.
Cục bông đen nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng đẹp không tì vết của người đàn ông, quan sát nét mặt như bức tượng thạch cao của y.
Một giây, hai giây, ba giây ——
Con mèo đen nhỏ bất ngờ nhảy xuống từ đầu gối đang quỳ ngồi trên đất của Alena, Alena hoảng sợ nhanh chóng bắt nó lại, sợ nó chạy lung tung.
Nhưng con mèo đen nhỏ không đi đâu cả, nó lười biếng đứng trên mặt đất lắc lư bộ lông xẹp xuống, vung đuôi giương eo.
Nó Nó duỗi thẳng tứ chi, mở rộng móng vuốt, ‘phạch’ để lộ móng vuốt sắc bén như lưỡi câu, sau đó —— duỗi thắt lưng siêu ~ mệt mỏi một cái.
Alena thở phào nhìn nó lười nhác không chạy lung tung, nhưng vẫn đưa tay ra chuẩn bị sẵn sàng bắt nó lại bất cứ lúc nào.
Mệt mỏi duỗi lưng xong, dáng vẻ uể oải của cụ bông đen biến mất trong nháy mắt, mặt mèo đen thùi không còn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, đường nét mặt mèo lanh lảnh bỗng trở nên sắc bén, đôi mắt mèo xanh lộ ra ánh sáng vô cơ.
Vì nguyên nhân chủng loại khiến cho nó trông cực kỳ giống chú mèo đen thông linh kỳ lạ, vô cảm trong một bộ phim kinh dị.
Không rõ, thần bí.
Ừm, ta biết. Bass mặt vô cảm lướt qua cảnh tượng trên dưới ngai vàng, tự nhủ: Tuy rằng ta không biết chuyện gì đang diễn ra trong bầu không khí này, không hiểu việc đấm đá nhau giữa đại thần và nhà vua.
Cơ mà ta biết, lông chym của mình đang không vui.
*
Sau khi Alena vừa buông lỏng với tên nhóc đen thùi kia một chút, nhóc mèo mun lười nhác lại đột nhiên vèo lao ra như một bóng đen!
Alena theo bản năng phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, đồng thời đưa tay về phía trước, nhưng bà vẫn chậm một bước, ngón tay chỉ xẹt qua bộ lông đen mềm mại bóng loáng, cuối cùng cả người vì dùng sức quá mức và căng thẳng té nhào trên đất.
Tiếng la của Alena không lớn, bị âm thanh thảo luận nhiệt tình của các đại thần che mất, chỉ có Jofar và Nefes ở gần nghe được, bọn họ đồng thời cau mày quay đầu nhìn lại.
Một bóng đen lấp đầy tầm nhìn của Jofar, trong đôi mắt hơi mở to, một con mèo đen nhỏ quen thuộc nhảy lên chiếc bàn trước ngai vàng của y, nơi dùng để đặt báo cáo của các đại thần, sau đó nghiêm túc ngồi xổm ở trên.
Như một cục than đen.
Còn là cục than mọc ra hai con mắt như quả nho.
“……”
Nefes bị hành động đột ngột này làm cho kinh hãi, Jofar cũng cau mày, lần này chư vị đại thần cuối cùng cũng rảnh rỗi chú ý tới trên bàn có thêm một sinh vật, phẫn nộ chỉ vào vật nhỏ hô: “Chuyện gì thế này? Thị nữ đâu! Mau ôm nó xuống!”
“Đáng chết, tại sao không coi chừng nó! Để bệ hạ bị thương thì biết phải làm sao?!”
“Người đâu mau tới! Không nghe thấy à!”
“Mới vừa được sắc phong làm tân Thần Mèo đã lộ ra ngu xuẩn thế này…”
Trong lòng Nefes cũng có chút không vui và thất vọng, nhóc con này sao thế, rõ ràng hôm qua mới nhắc nhở nó, lẽ nào nó không có thông minh như ta tưởng tượng?
“Alena, ôm nó xuống.” Nefes đanh mặt, thấp giọng ra lệnh cho nữ quan già Alena tới bắt mèo, Alena hoảng sợ lập tức bước tới.
“Bast, mau xuống đây!”
“Meo ~” Bass ung dung thong thả liếm chân.
Khi Alena, Nefes, cận vệ, cùng với mấy vị tướng quân trong số các đại thần đều định đuổi con mèo nhỏ trước bàn bệ hạ đi, người đàn ông trên ngai vàng đưa tay ra.
Tất cả như bị nhấn nút tạm dừng, Alena sốt ruột, Nefes thất vọng, cận vệ trung thành lẫn các đại thần giận dữ.
Dưới ngai vàng trở nên hỗn loạn, đám đại thần mới vừa mừng rỡ đã biến thành phẫn nộ, sự chú ý của mọi người toàn bộ tập trung vào người con mèo đen, bầu không khí nóng lạnh bị phá sạch sành sanh!
Không ai có thể vui mừng được nữa, vị vua anh tuấn trên ngai vàng nở nụ cười…
Jofar không hề tức giận, thậm chí cởi bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng của mình, nhìn chăm chú quả cầu lông đen đang ngồi xổm giữa một chồng báo cáo dày đặc liếm lông trước mặt mình, gọi tên nó.
“Bast.”
Vị vua có giọng nói trầm thấp từ tính đưa tay ra, một ngón tay đặt trên chóp mũi cục lông đen nhỏ.
Mắt mèo xanh trong đối diện với hai mắt băng lam.
Bass liếm xong móng vuốt, miễn cưỡng “Meo ~” một cái: Gì đấy, lông chym.
Nefes có năng lực của Thần Mèo nên nghe hiểu ‘Thần dụ’: “…”
And đại thần: “…” Tuy không biết lông chym có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn không phải từ hay!
Đại thần và những người khác xanh cả mặt, bọn họ cho rằng bệ hạ nhất định sẽ rất tức giận, sau đó xử chết con mèo này.
Nhưng qua nửa ngày, trên mặt chủ nhân Ai Cập cao quý vẫn không có vẻ giận dữ.
Thậm chí, lông mày của y nhướng lên, khóe miệng trũng xuống. Tóc dài màu bạch kim như có ánh mặt trời chiếu vào, lập lòe toả sáng.
Sau đó trong tình cảnh tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, sông băng trong mắt bệ hạ đột nhiên tan chảy, biến thành một vùng biển rộng xanh thẳm vô bờ, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười ấm áp có thể so sánh với ánh hào quang của Thần Mặt Trời Ra ——
Jofar gảy cái mũi ướt nhẹp của cục than đen một cái, có chút cưng chiều, y nói:
“Quả nhiên, ngươi rất biết cách làm ta vui vẻ.”
“…”
“…”
Các đại thần yên tĩnh không một tiếng động:… Không thể nào, sao một vị vua tàn bạo có thể có nụ cười như thế được? Chúng ta nhất định là mù, đúng, mù mù…
Mà cục than đen Bass ngửi ngón tay trước mặt một cái, làm ngươi vui hở? Hừ, rõ ràng là ông đây đang bảo kê ngươi nha!
Boss mèo chảnh mèo nghiêm mặt liếm chủ nhân biến thái của nó một cái.
‘Sạt sạt’
Nói một cái là một cái, nhất định không liếm thêm!
Jofar cười nhẹ, xoa ngón tay.
Xúc cảm tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng…