“Cậu chạy lung tung với em ấy làm gì hả?” Vệ Trác tới gần liền bắt đầu chất vấn tôi.
“Đâu có chạy lung tung, tôi chỉ đi dạo một lúc thôi. Ra ngoài hít thở chút không khí trong lành ấy mà.” Tôi thẳng thắn trả lời, không hiểu sao Vệ Trác lại cẩn thận đến vậy mức đi đề phòng với tất cả mọi người.
Phong Uẩn Hòa thấy vậy sợ Vệ Trác suy nghĩ nhiều, vội hỏi: “Anh họ, chỉ là anh Vu thấy tôi bị thương muốn giúp tôi xử lý vết thương thôi.”
“Em gọi cậu ấy là gì?” Vệ Trác nheo mắt nhìn về phía Phong Uẩn Hòa, dường như có thể nổi giận ngay lập tức.
Tôi thấy tình hình này vội vàng chắn giữa hai người, nhẹ nhàng nắm lên cánh tay Vệ Trác, nói: “Sao cậu hung dữ vậy? Em ấy là em họ cậu mà.” Chưa nói đến chuyện ban nãy không bảo vệ, giờ lại còn chạy tới chất vấn người ta, người anh họ này thật sự khiến người ta khó chịu.
Vệ Trác không trả lời nhìn lướt qua tôi về phía Phong Uẩn Hòa, cảnh cáo: “Cậu cách xa cậu ấy ra, nếu lần sau lại để tôi nhìn thấy cậu đi cùng cậu ấy thì tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Nói mấy lời cay độc xong liền kéo cổ tay lôi tôi đi, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Phong Uẩn Hòa, phát hiện cậu ta đang đứng ngơ ngác nhìn theo hai chúng tôi, ánh mắt cô đơn cùng với mái tóc bị gió lạnh thổi lướt qua khiến những lọn tóc bị rối tung lên. Bỗng dưng tôi cảm thấy cậu ấy giống hệt như một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ, rõ ràng người thân và gia đình đều có nhưng lại phải sống như một đứa trẻ mồ côi.
Vệ Trác không đưa tôi quay về căn biệt thự kia nữa mà đưa tôi tới một chỗ thường ngày hắn hay ở. Đó là một khu dân cư cao cấp, quang cảnh tuyệt đẹp, ở trong đó không phải là người giàu thì cũng có thân phận cao quý. Bình thường Vệ Trác đều ở bên ngoài trường hoc, bữa ăn và sinh hoạt hàng ngày đúng giờ đều có người chăm sóc tận cửa.
Sau khi vào phòng hắn gọi ngay cho quản gia mang một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân tới đây, tôi thấy tình hình liền biết bản thân không thể về trong đêm nay.
“Tối nay ở lại đây với tôi.” Vệ Trác ra lệnh cứng rắn, không cho tôi một cơ hội từ chối nào.
Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn thấy tôi như vậy cũng không nói gì thêm mà kéo tôi ngồi xuống sô pha, ôm tôi vào lòng vừa vuốt ve mặt tôi vừa hỏi: “Cậu đang cảm thấy tôi đối xử không tốt với Phong Uẩn Hòa đúng không?”
Tôi không nói gì chỉ ngước mắt nhìn Vệ Trác, hắn đối xử với Phong Uẩn Hòa tốt hay xấu chẳng liên quan gì đến tôi cả, cho dù tôi cảm thấy Phong Uẩn Hòa là người đáng thương nhưng với tôi mà nói thì cậu ta chỉ là một người xa lạ tôi quan biết đôi chút mà thôi. Tôi sẽ không chọc giận Vệ Trác vì cậu ta mà đi gây rắc rối cho bản thân mình.
Khiến tôi không ngờ tới được chính là Vệ Trác lại chủ động nói về những chuyện liên quan tới Phong Uẩn Hòa: “Cậu ta là con riêng của nhà họ Phong, được nhận về bởi vì khuôn mặt đẹp trai kia.”
“… Mặt đẹp?” Trong lòng tôi nảy lên suy đoán mơ hồ không tốt lành chút nào.
“Bởi vì khuôn mặt cậu ta đủ đẹp để có thể thu hút được ánh mắt của những người có quyền lực.” Vệ Trác thản nhiên nói những lời này với tôi, giống như đây là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà những lời nói này khiến cho tôi sợ tới mức nói không lên lời: “Đó là con trai ruột của ông ta đó…”
Tôi không dám tưởng tượng trên đời này lại có loại người cầm thú như vậy.
Vệ Trác cười cười, tiếp tục nói: “Thái độ làm người của bác Phong chính là như vậy… Không có tiêu chuẩn đạo đức nào cả, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mìn thì chuyện gì ông ấy cũng có thể làm được.”
“Vậy Phong Uẩn Hòa thực sự…” Tôi không tự chủ hỏi thành tiếng, tôi không dám tưởng tượng một chàng trai xinh đẹp trong sáng thuần khiết như vậy lại phải qua loại chuyện đó.
Vệ Trác lắc lắc đầu: “Thực ra tính cách của cậu ta cũng rất mạnh mẽ, lần trước bị ép rượu đưa lên giường của một thương nhân giàu có, cậu ta đã lấy dao rạch lên người mình ép bản thân phải tỉnh táo rồi bỏ chạy. Bác Phong cũng mất đi một hợp đồng lớn vì chuyện này cho nên lần sau không dám làm vậy với cậu ta nữa, sợ cậu ta lại làm ra hành vi quá khích.”
“Nếu không phải bác Phong cảm thấy trên người em ấy còn giá trị lợi dụng thì đã sớm đuổi người ra khỏi cửa rồi. Dù sao thì vẫn là con trai của một con điếm, chẳng thể có chút cảm tình nào đâu.” Tuy giọng điệu của Vệ Trác rất bình thản nhưng tôi có thể phát hiện ra một chút khinh thường ẩn trong lời nói.
Đám người như bọn họ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng trong miệng, được đối xử cưng chiều như trăng sao trên trời, dĩ nhiên sẽ xem thường những người có xuất thân thấp kém bần hàn như chúng tôi. Ai mà chẳng biết con người từ khi sinh ra đã được phân chia thành ba, sáu, chín loại.
“Vậy nên chẳng ai có thể bảo vệ cho cậu ta hết, kể cả là nhà họ Phong. Nếu hôm nay cậu ta thật sự đánh đến gã nhà họ La kia xảy ra chuyện thì cậu ta sẽ chẳng thể gánh nổi trách nhiệm đó.”
Nghe tới đây khiến tôi hơi hiểu được một phần, nhẹ nhàng gật đầu cười nói: “Vậy cho nên cậu đã thay đổi cách làm để bảo vệ cậu ta?”
Vệ Trác không nói gì chỉ nhìn tôi.
Tôi lập tức hiểu được hàm ý trong ánh mắt của hắn: “Tôi biết cậu chỉ không muốn gặp rắc rối thôi, chuyện này không thể trách được.”