Không Cẩn Thận Bị Mị Ma Bẻ Cong Mọe Rồi

Sau khi Tề Vân đi, Trần Vu Nhiên phiền muộn mà tiếp tục thu dọn hành lý, Bùi Lê thu dọn đồi trên bàn xong thì leo lên giường ngủ.

Một lát sau, trong điện thoại lại có tin nhắn mới, Bùi Lê nằm xuống mở ra.

【7】: ˃ʍ˂

【7】: Mai anh đến trường đón em.

【7】: Ngủ sớm một chút đi.

Vừa xem xong, đối phương lại gửi tin nhắn thoại.

Do dự mấy giây, Bùi Lê quét một vòng ở dưới giường, lặng lẽ lấy tai nghe từ dưới gối nằm ra, sau đó mở tin nhắn thoại.

“Ngủ ngon nhé, bé cưng.”

Bên kia không có bất kỳ tạp âm gì, giọng nói rõ ràng của Kỳ Ẩn truyền vào trong lỗ tai, rất nhẹ rất thấp, rất gần, tựa như ở ngay bên tai.

Gáy của Bùi Lê tê tê, trong đầu không khỏi nghĩ đến Kỳ Ẩn hôn lên sau tai cậu khi còn ở trên xe, còn phả hơi thở ẩm ướt phả vào tai cậu.

“…” Cậu giật tai nghe ra, bên tai dần dần nóng lên.

Kỳ Ẩn đợi quài không thấy động tĩnh gì, hắn ném bộ điều khiển trò chơi sang một bên rồi mở điện thoại ra.

Trong khung trò chuyện với Bùi Lê không hề có tin nhắn gì, cũng không có Đối phương đang nhập tin nhắn.

【7】: ?

【7】: Cưng ơi?

【7】: Đã ngủ chưa?

【7】: Anh….?

Lần này có hồi âm rồi.

【:P】: Cậu cái gì?

【7】: Anh chúc ngủ ngon rồi.

【7】: Anh cũng muốn nghe em nói chúc ngủ ngon nữa.

Nhân vật trò chơi trên màn hình TV đã ngỏm củ tỏi vì đứng bất động quá lâu, hai chữ “Thất bại” chà bá hiện trên màn hình. Kỳ Ẩn mặc kệ, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bùi Lê.

【7】: Plz(làm ơn)

【7】: Ánh mắt lấp lánh. jpg

Qua hai phút, điện thoại trên tay khẽ rung lên.

【:P】: Ngủ ngon.

【7】: Được rồi, ngủ ngon nhé.

【7】: Nhanh ngủ đi.

Cái đuôi trái tim chui từ lưng quần ra ngoài, đập mạnh vào ghế sofa một cách hưng phấn. Kỳ Ẩn nhìn một lát, đầu tiên là chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện để lưu lại, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

【7】: Vui quá đi ˃ʍ˂

Bên dưới lập tức có bình luận.

【L】: Lâu rồi không thấy thiếu gia vui như thế! (vui mừng)

【L】: Nhưng tình hình của cậu thế nào rồi?

Tam Bách: Không phải là quen nhau rồi chứ?

Tam Bách: Mẹ nhà nó, ăn mảnh sau lưng anh em à?

【L】: ?

【L】: Đệch mợ, cái này còn khó chịu hơn là giết tôi nữa.

Kỳ Ẩn lướt hai lần, cũng không đinh rep lại, hắn cầm lấy máy tính bảng từ ghế sofa ra gõ “Các cặp đôi có thể đi đâu trong buổi hẹn hò đầu tiên?” .

Vừa mới tìm ra đáp án, “L” liền gửi tin nhắn Wechat đến.

【L】: Cậu yêu thật rồi hả?

【L】: Chuyện lúc nào?

【L】: Định quen mấy năm rồi kết hôn?

【L】: Định làm lễ cưới trong nước hay nước ngoài?

【L】: Muốn cần anh em làm rể phụ cho cậu không?

【L】: Hiện giờ tôi đặt làm khóa Bình An cho em bé còn kịp không ta?

Điện thoại run lên liên hồi.

Kỳ Ẩn cầm lên gõ chữ “Ừ” rồi bỏ xuống.

Đối phương im lặng chưa đầy một phút lại bắt đầu nhắn.

【L】: Người yêu cậu là ai? Chúng tôi quen biết không?

Kỳ Ẩn đặt máy tính bảng xuống, cầm điện thoại di động lên.

【7】: Không biết.

【7】: Em ấy không muốn công khai.

【7】: Tôi hỏi cậu, cậu và người yêu đi đâu vào buổi hẹn đầu tiên thế?

【L】: Nhà tôi đó.

Kỳ Ẩn trở tay đặt điện thoại di động xuống, lại cầm máy tính bảng lên tiếp tục đọc đáp án trên mạng.

【L】: ?

【L】: Người đâu rồi?

【L】: Không phải tìm bạn gái rồi đấy chứ?

【L】: Hello?

【L】: Cái đồ thấy sắc quên bạn.

Bùi Lê thức dậy rất muộn, khi cậu ló đầu ra khỏi màn giường, Trấn Vu Nhiên và Hàn Mạt đều rời đi, cậu lấy điện thoại xem giờ.

11:48.

Kỳ Ẩn gửi tin nhắn vào lúc chín giờ.

【7】: Cưng ơi, tỉnh rồi thì nhắn tin cho anh nhé.

Bùi Lê xoa xoa tóc, ngồi dậy.

【:P】: Tỉnh rồi

【:P】: Cậu ở đâu?

Kỳ Ẩn trả lời ngay.

【7】: Dưới ký túc xá.

【:P】: Hiện giờ á?

【:P】: Sao cậu không vào?

【7】: Anh mới đến.

Bùi Lê xoay người xuống giường, thay xong quần áo rồi đi ra ban công đánh răng, nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy bên ngoài tòa nhà.

Bởi vì là ngày Tết nên nhiều người phải về nhà, ở tầng dưới đã có người xách vali rải rác.

Bùi Lê nhét bàn chải đánh răng vào miệng, đứng trên ban công nhìn xuống.

Kỳ Ẩn đứng ở cạnh bồn hoa trước ký túc xá của bọn họ, lấy điện thoại di động ra nhìn xem rồi lại bỏ trong túi. Hắn mặc không nhiều, mặc một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen khoác áo khoác bên ngoài, lộ ra một đoạn cổ thon dài, khoanh tay đi lại trong gió lạnh, vẻ mặt không hề thoải mái, thậm chí có chút nghiêm túc.

Tựa như phát giác được ánh mắt, Kỳ Ẩn ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Bùi Lê.

Vừa nhìn thấy Bùi Lê, Kỳ Ẩn liền đem giơ tay vẫy vẫy với cậu, đôi mắt đẹp nheo lại.

Gió lạnh ập vào, Bùi Lê rùng mình, nhìn đi chỗ khác rồi rửa mặt.

Kỳ Ẩn cũng không đợi bao lâu, năm phút sau Bùi Lê đã đi xuống, hắn đi lên đón, Bùi Lê đưa cho hắn một chiếc khăn choàng cổ caro, “Quấn đi.”

Kỳ Ẩn tiếp nhận, hơi ngẩn người, sau đó mới quấn lên cổ, rất hợp với bộ đồ hắn đang mặc.

“Chúng ta đi đâu?” Bùi Lê hỏi.

Kỳ Ẩn đi ở bên cạnh cậu, “Đi ăn, xem phim gì đó, được không?”

Kỳ nghỉ đi đâu cũng nhiều người, Bùi Lê cũng không muốn chen chúc, may mà Kỳ Ẩn không nói đến địa điểm du lịch nào.

“Được.”

Sau khi lên xe, Kỳ Ẩn lấy ra một cái túi từ ghế sau xe, “Ăn chút đi, lót dạ.”

Bùi Lê thắt dây an toàn, mở túi trên đùi ra, bên trong có một hộp đồ ăn và một hộp sữa nóng. Khi sờ vào, hộp thức ăn vẫn còn nóng, cậu hỏi: “Đây là cái gì?”

Kỳ Ẩn đặt tay lên vô lăng, lập tức trả lời: “Sandwich.”

“Cậu ăn chưa?” Bùi Lê hỏi, ý cậu là nếu Kỳ Ẩn nói chưa ăn thì sẽ chia mỗi người một nữa.

Kỳ Ẩn liếm môi một cái, “Chưa.”

Bùi Lê lấy sandwich, khi đang định chia hai nửa thì nghe hắn nói.

“Anh có thể, ” Kỳ Ẩn nhìn chằm chằm bên mặt Bùi Lê, “Cắn lên lưỡi em hai cái được không?”

“…”

Máy điều hòa trong xe thổi hô hô, Bùi Lê im lặng, thề mà những suy nghĩ của Kỳ Ẩn tràn vào trong tai cậu.

Bạn trai tui đẹp trai quá, trắng ghê luôn.

Tóc bồng bồng, ngoan nữa.

Miệng đỏ quá, trông mềm ghê, kem đánh răng còn có vị bạc hà như lần trước không?

Muốn hút lưỡi của cậu ấy quá!

Trên mặt Kỳ Ẩn không có biểu cảm gì, trong lòng đã xoay thành bánh quai chèo rồi. Người bị hại lớn nhất chính là Bùi Lê, cổ cậu cứng ngắc không dám quay đầu luôn.

Thấy Bùi Lê không có phản ứng, Kỳ Ẩn xích lại gần một chút, nói: “Cưng à, anh muốn, ưm….”

Bùi Lê không cho hắn cơ hội nói xong, trở tay nhét luôn miếng sandwich nhỏ mới xé vào trong miệng Kỳ Ẩn, “Ăn đi.”

Kỳ Ẩn nhai một miếng sandwich nhỏ, bất đắc dĩ hạ tay xuống.

Khi xe chạy ra khỏi cổng trường chờ đèn giao thông, Kỳ Ẩn nghiêng đầu, “Chúng ta, ưm…!”

Bùi Lê không nói cho hắn cơ hội, xé thêm một miếng nhét vào trong miệng Kỳ Ẩn.

Trên đường cứ dừng rồi đút như thế, khi đến chỗ ăn, hai người đã ăn hết cái sandwich vốn không lớn.

Đỗ xe xong, Kỳ Ẩn oán khí rất lớn, “Cưng à.”

Bùi Lê không để ý tới hắn, mở dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Cho dù thế nào, lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.

Kỳ Ẩn nắm lấy cái tay mở cửa của Bùi Lê, áp nửa người mình lên người Bùi Lê.

“Kỳ Ẩn!” Bùi Lê bị hắn nhào đến không ngồi thẳng được.

Kỳ Ẩn trên mặt mang theo nụ cười, trên lông mày cũng mang theo ý cười, hắn ôm lấy mặt Bùi Lê kéo qua, “Ừm?”

Nói xong thì liền cúi đầu hôn Bùi Lê.

Hắn hôn rất hung dữ, sau khi cái lưỡi dạo chơi quanh khóe miệng của Bùi Lê thì luồn đi vào. Bùi Lê bị hắn đè ở trên ghế phụ, đầu lưỡi lưỡi ấm áp ẩm ướt liếm vào gốc lưỡi, quấn lấy bề mặt lưỡi, phát ra âm thanh nhớp nháp. Răng nanh của Kỳ Ẩn không hề rút lại, thỉnh thoảng lại xoạc cọ lên môi và đầu lưỡi của Bùi Lê, mùi máu dần dần lan ra.

Bùi Lê buộc phải lè lưỡi tiến vào trong miệng Kỳ Ẩn, cái lưỡi bị mút mạnh, nước bọt dính trên vách miệng đều bị Kỳ Ẩn cuốn lấy. Cậu ngửi được mùi thơm trên cổ của Kỳ Ẩn, không nồng lại chui vào trong lỗ mũi của cậu.

Không khí trong phổi nhanh chóng bị rút cạn, Bùi Lê không ngừng nghiêng đầu hô hấp, chỉ trong vài giây đã tiếp tục bị Kỳ Ẩn đuổi theo hôn tiếp.

“Đủ rồi, ưm….” Hơi ẩm kháng cự nặn ra từ kẽ răng, trong mắt Bùi Lê cũng ướt, “Kỳ Ẩn, tôi nói, đủ rồi!”

Một câu phải chia ra nói mấy lần mới xong.

Kỳ Ẩn không nghe, răng nanh còn cắn lên lưỡi của cậu một cái.

Bùi Lê thật sự không nhịn được, ngẩng lên cắn mạnh lên môi dưới của Kỳ Ẩn.

Không ngờ tên Mị Ma háo sắc này không chỉ có không dừng lại, ngay đến hô hấp đều nhanh thêm mấy phần.

Bên ngoài có người lui tới, Bùi Lê hoàn toàn không thấy rõ. Qua một hồi lâu, cuốn cùng Kỳ Ẩn cũng tha cho người ta, Bùi Lê chậm hai giây, theo nhanh bóp cổ của Kỳ Ẩn, ngón tay luồn vào trong miệng Kỳ Ẩn.

“?” Hiện giờ Kỳ Ẩn đang rất thỏa mãn, trái cổ chậm rãi lên xuống hai lần.

Bùi Lê nhìn thấy răng nanh ở hai bên hàm răng trên của Kỳ Ẩn, dùng đầu ngón tay ấn vào, cau mày nói, “Thu cho kỹ cái răng của cậu đi.”

Kỳ Ẩn nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn khác với cái bộ dạng chó dữ đè người ra hôn y khi nãy.

Bùi Lê nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự rất muốn đấm cho hắn một cái, nhưng lại sợ làm cho hắn càng thoải mái nữa.

“Cậu như thế này, thực sự làm cho tôi có cảm giác như mình đang sống trên mũi dao liếm máu mỗi ngày vậy.” Bùi Lê thở dài.

Kỳ Ẩn nhẹ nhàng lau đi vệt đỏ nhàn nhạt còn sót lại trên khóe miệng Bùi Lê, “Thật sao? Xin lỗi bé cưng.”

Hắn xin lỗi rất nhanh, rất chân thành.

“Lần sao anh sẽ thu răng nhanh rồi mới hôn em, OK nhé?”

Bùi Lê: “Tôi OK với cậu, mấu chốt của vấn đề là cái này ư?”

Kỳ Ẩn: “Hầy.”

Bùi Lê: “Cậu đừng giả ngu.”

Kỳ Ẩn: “Vậy lần sau anh không làm thế nữa.”

Bùi Lê: “Tôi có thể tin không?”

Kỳ Ẩn: “. . . Hầy.”

Bùi Lê: “…” Mẹ nhà nó.

Nơi bọn họ ăn là một nhà hàng Trung Hoa, kỳ nghỉ lễ kinh doanh rất tốt, Kỳ Ẩn đã đặt bàn trước, sau khi vào, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến chỗ ngồi đã đặt trước ở cạnh cửa sổ.

Kỳ Ẩn dùng di động quét mã QR rồi bắt đầu gọi món, hắn vừa lướt xuống vừa hỏi: “Cưng à, em có kiêng gì không?”

Bùi Lê bưng nước nóng lên, “Không có kiêng gì cả.”

“Ăn cay được không?”

“Bình thường.”

“Rau thơm thì sao?”

“Ăn được.”

“Muốn món cá không?”

“Không thích cá.”

“Cũng không thích hải sản sao?”

“Ừm.”

“Nhớ rồi.”

“Sườn non cháy tỏi, ức bò hầm khoai tây, chân gà ôm khoai môn, thêm một canh trứng rong biển, còn có. . .” Kỳ Ẩn còn đang xem menu.

Bùi Lê nghe hắn đã chọn bốn món, vội nói: “Đủ rồi, hai người không ăn hết đâu.”

Kỳ Ẩn ngẩng đầu, “Món cuối là một phần xào rau xanh, ăn không hết thì đóng gói, thế nào?”

“Được.”

Bùi Lê lấy điện thoại di động ra.

Kỳ Ẩn thoát app đặt thức ăn, “Lát nữa muốn xem phim gì?”

Bùi Lê trước đó đã từng lướt thấy một bộ phim sẽ ra mắt vào dịp đầu năm, là một bộ phim của đạo diễn lớn. Cậu từng xem mấy bộ của đạo diễn này, còn rất thích màu phim và bố cục phim của ông ấy.

“Tam Nguyệt Lý.” Bùi Lê nghĩ đến tên bộ phim kia, “ Có phim nào có tên này không?”

“Có.” Kỳ Ẩn vừa lúc đang xem suất chiếu của bộ này, hai giờ rưỡi chiều có một suất.

Hắn bấm vào phần giới thiệu, không đọc kỹ dòng chữ dài dòng mà nhìn thấy ngay dòng đầu tiên “ Lựa chọn đầu tiên cho các đôi tình nhân đến xem phim ” . Sắc mặt Kỳ Ẩn không đổi, trở về trang đầu, không nói hai lời liền bấm vào “Mua vé”, nhanh chóng chọn chỗ ngồi tốt, trả tiền, một loạt động tác nước chảy mây trôi.

Bùi Lê còn đang hỏi: “Nhưng tôi không biết nội dung thế nào, chờ tôi xem một chút.”

“Anh mua rồi.” Kỳ Ẩn đưa di động để ở một bên.

Bùi Lê: “Hả?”

Kỳ Ẩn: “Cứ xem bộ Tam Nguyệt Lý này đi, suất hai giờ rưỡi, ăn xong là vừa rồi.”

“. . . Ồ.” Cũng mua vé luôn rồi, Bùi Lê còn nói được gì nữa.

Trong nhà hàng có rất nhiều người, đồ ăn cũng lên chậm, Bùi Lê uống hai ly nước còn chưa lên được một món ăn, ngược lại là muốn đi vệ sinh rồi, “Tôi đi WC.”

“Được.”

Kỳ Ẩn quay đầu lại, trong lối đi một bên người người ra vào, bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gọi số.

Hắn hơi cúi đầu, duỗi tay phải ra, chống khuỷu tay lên bàn, đặt gan bàn tay ở dưới mũi, ngón tay và lòng bàn tay che miệng. Trong đầu hiện giờ cứ như gió bão trên biển, không ngừng nhớ lại một chuỗi hành động từ lúc đón Bùi Lê ở dưới ký túc xá, sau đó lên xe, đến nhà hàng gọi món ăn, mua vé xem phim.

Chắc hắn không có sai sót gì đâu nhỉ, đêm qua Kỳ Ẩn đã mô phỏng những điều này trong đầu rất nhiều lần rồi.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên với Bùi Lê, hắn hồi hợp quá trời quá đất!

Đi ra từ nhà vệ sinh, Bùi Lê rửa tay ở bồn rửa mặt.

Một loạt bồn rửa tay, cậu đứng ở vị trí thứ ba đếm ngược ra ngoài.

Rửa tay hai cái, khóe mắt Bùi Lê liếc thấy một bóng người đang đi về phía này,  cậu tưởng rằng người đó cũng đến rửa tay, cho nên tắt nước, chuẩn bị nhường chỗ.

“Bùi Lê?” Người đàn ông bỗng nhiên gọi.

Bùi Lê sững sờ, ngẩng đầu, từ trong gương trên tường có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đứng cạnh mình.

Người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày gọn gàng sạch sẽ. Có những nếp nhăn sâu quanh mắt và khóe miệng, nhưng khắp người lại có khí chất ôn hòa.

“…” Bùi Lê thu tầm mắt lại, không nói chuyện.

Người đàn ông đến gần một bước, “Sao không trả lời bố?”

 

Trả lời