Vừa Biến Dị Đã Bị Đối Thủ Không Đội Trời Chung Đè Ra XXX

Các nhà khoa học phía đối diện tỏ ra cảnh giác khi nhìn thấy những người dị năng đến từ căn cứ.

“Các anh là ai?”

Hứa Triều Hải cũng không có lập tức trả lời câu hỏi của anh ta, mà là nói ra một chuỗi con số.

Đối diện có một người đàn ông trung niên đẩy đám người bước tới bên cửa sổ kính đang mở rồi nói một chuỗi con số với Hứa Triều Hải.

Đây là ám hiệu chung cho chiến dịch lần này, chỉ khi đối phương nói ra thì hành động giải cứu tiếp theo mới tiếp tục.

Con số hoàn toàn chính xác.

Hứa Triều Hải: “Các vị giáo sư, tôi tên Hứa Triều Hải, phía sau tôi là các chiến sĩ dị năng đến từ căn cứ An Châu và căn cứ Ninh Châu, lần này tới cứu các anh.”

“Thật tốt quá!” Người đàn ông trung niên hết sức kích động, “Trưởng quan Hứa, tôi tên Trương Tư Tiệp, những người này đều là đồng nghiệp của tôi, cảm tạ các anh đã đến cứu viện.”

Hứa Triều Hải nhìn lướt qua đối diện, nhíu mày, “Thầy Trương, các anh không chỉ có bảy người.”

“Đây, đây……” Trương Tư Tiệp đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt xấu hổ, “Trưởng quan Hứa, là thế này, phía chúng tôi còn có năm sinh viên ở trường đại học gần đây, mới chạy đến đây ba ngày trước, tôi dám khẳng định bọn họ không bị nhiễm virus! Hy vọng căn cứ cũng có thể cứu bọn họ!”

Lúc anh ta phát ra tín hiệu cầu cứu chỉ có bảy người sống sót, nhưng ba ngày trước lại có năm sinh viên đại học khoa học tự nhiên chạy tiến viện nghiên cứu cầu cứu bọn họ, hiện tại tổng số người cần cứu đã lên đến mười hai người.

Hứa Triều Hải hỏi sinh viên: “Bên ngoài nhiểu xác sống như vậy, các cô cậu chạy đến đây thế nào?”

Một cô gái cao gầy trong đó giơ lên tay, cẩn thận trả lời: “Trưởng quan, là con, con, con thức tỉnh dị năng ẩn nấp, mọi người nắm tay của con từ từ đi tới đây.”

Hứa Triều Hải đưa mắt ra hiệu với đội viên có dị năng hệ cảm giác, đôi mắt của đội viên này nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp tròng mắt, sau khi anh ta tra xét xong thì gật đầu với Hứa Triều Hải.

Hứa Triều Hải: “Hiểu rồi.” Hắn hướng ra lệnh với mọi người, “Dựng dây thép, bắt đầu cứu viện.”

“Rõ!”

Các đội viên nhóm số 3 xếp thành một hàng, người dị năng hệ cường hóa ném dây thép sang đối diện, nhóm Trương Tư Tiệp tìm nơi cố định một đầu của dây thép, đội viên nhóm số 3 cầm ròng rọc, lần lượt trượt sang phía đối diện.

Bên dưới bọn họ dày đặc xác sống, đám xác sống xếp chồng lên nhau cố gắng tóm lấy chân các thành viên trong đội, nhưng mà người dị năng thực lực càng mạnh hơn, vừa tung đòn tấn công vừa trượt sang phía đối diện.

Sau khi tất cả mười hai đội viên trượt sang phía đối diện, chiến sĩ có dị năng không gian nhanh chóng thu thập thiết bị và tài liệu nghiên cứu khoa học, trong khi những người còn lại hỗ trợ các nhà khoa học trượt trở lại tòa cao ốc viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật.

Nửa giờ sau, mọi người thuận lợi trở lại, chiến sĩ dị năng lại bảo vệ các nhà khoa học và sinh viên nhanh chóng di chuyển đến mái nhà.

Hai máy bay trực thăng đang đợi mệnh.

Nhưng hiện tại vấn đề là, đột nhiên có thêm năm sinh viên, máy bay trực thăng quá tải rồi.

Hứa Triều Hải hỏi người điều khiển: “Quá tải mấy người?”

“Hai người.”

“Tôi đi xuống, còn có ai đồng ý ở lại không?” Hứa Triều Hải nhìn quét các chiến sĩ.

Tất cả các chiến sĩ dị năng đều giơ lên tay.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đám người, “Báo cáo tổng chỉ huy, tôi có ý kiến.”

Ánh mắt của Hứa Triều Hải bắn về phía nơi phát ra âm thanh, “Sở Thành Phong, cậu có suy nghĩ gì, nói đi.”

Sở Thành Phong: “Báo cáo, trên đường cả đội trở về có thể sẽ xảy ra ngoài ý muốn, tổng chỉ huy không thể rời khỏi. Bởi vậy, tôi đề nghị tổng chỉ huy cùng cả đội về căn cứ, hai chiến sĩ khác ở lại.” Tiếp đó vẻ mặt hắn kiên định nói: “Tôi xin là một trong hai người ở lại.”

Hứa Triều Hải trầm ngâm một lát, cân nhắc lợi và hại, tiếp nhận đề nghị của Sở Thành Phong, “Cậu nói có lý. Sở Thành Phong, cậu ở lại, chọn thêm một người cùng ở lại đi.”

“Rõ.” Ánh mắt Sở Thành Phong nhanh chóng đảo qua đám người, cuối cùng tầm mắt kiên định mà dừng ở trên người Tô Vũ, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Tô Vũ.”

“Có.” Tô Vũ giơ lên tay.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không cần nhiều lời.

Hứa Triều Hải giải quyết dứt khoát, “Sở Thành Phong và Tô Vũ ở lại, chúng ta về căn cứ trước.”

Tiêu Phóng đứng một bên nhìn Sở Thành Phong và Tô Vũ mắt đi mày lại, nhịn không được chửi thầm: Hai người có cần khoa trương như thế không!

……

Cánh quạt trực thăng quay với tốc độ cao, theo từng trận nổ vang, hai chiếc máy bay cất cánh, Tô Vũ và Sở Thành Phong đứng ở mái nhà nhìn về phương xa, cho đến khi hai chiếc trực thăng bay xa rồi biến mất khỏi tầm mắt.

Sở Thành Phong liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, hơi thở lạnh băng quanh người không còn sót lại chút gì, trong đôi mắt vốn lạnh lùng bắn ra những tia lửa nóng bỏng.

Tô Vũ vẫn không dám nhìn hắn hắn, hàm hồ hỏi: “Chúng ta sẽ qua đêm trên mái nhà hay vào toà nhà?”

Tận thế khí hậu khác thường, tuy mới có 5 giờ chiều nhưng nhiệt độ đã giảm xuống 0 độ, máy bay trực thăng một đi một về phải mất 14 tiếng đồng hồ, bọn họ nhất định phải qua đêm trong tòa nhà này, bởi vậy cần phải suy xét là ở mái nhà hay bên trong tòa nhà.

Sở Thành Phong biết Tô Vũ sợ lãạh, hơn nữa bọn họ vừa mới đánh xác sống xong, tiêu hao quá nhiều dị năng, đang cần một môi trường an toàn thoải mái để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.

Sở Thành Phong suy nghĩ, nói: “Vào tòa nhà đi, tầng 26 là khách sạn, chúng ta vào bên trong ngủ một đêm.”

Nghe được từ “ngủ một đêm” từ miệng Sở Thành Phong, Tô Vũ nhịn không được hiểu sai, anh che giấu  mà sờ sờ cái mũi, ra vẻ thoải mái, “Được, vậy đến khách sạn thôi.”

Ai sợ ai chứ, Tô Vũ nghĩ, mình ngồi ngay đứng thẳng, trong lòng có quỷ cũng không nên là mình.

Sở Thành Phong đại khái đoán được anh suy nghĩ cái gì, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, áp cũng không áp được, tâm tình nhất thời trở nên cực kỳ tốt.

Bọn họ lại trở về lối thoát hiểm tầng 26, Tô Vũ phóng dị năng bung ra màn nước, Sở Thành Phong mở tường không khí, hai người sẵn sàng chiến đấu với xác sống bất cứ lúc nào, lúc này mới cẩn thận đẩy ra cửa lối thoát hiểm.

Trên hành lang ngoài cửa yên tĩnh không tiếng động.

Hai người liếc nhau, gật đầu ra hiệu, Sở Thành Phong dẫn đầu tiến vào hành lang, Tô Vũ theo sát sau đó.

Bọn họ cẩn thận mà quan sát bốn phía, phát hiện cuối hành lang có mấy xác của con xác sống, ngoại trừ cái này ra cũng không có nguy hiểm.

Chỉ có thể nói vận may của bọn họ tốt. Trước tận thế, tòa nhà lớn này từ tần 19 đến 26 đều thuộc khách sạn Trí Khải. Khi virus xác sống bùng nổ đang là thời gian làm việc buổi sáng, trong khách sạn vốn dĩ cũng không có bao nhiêu khách hàng, tự nhiên cũng không có bao nhiêu xác sống.

Tâm tình hai người hơi thả lỏng một chút, đi đến cửa phòng 2601.

Tô Vũ đưa mắt ra hiệu với Sở Thành Phong, “Anh mở cửa, tôi yểm trợ.”

Anh sai khiến Sở Thành Phong càng ngày càng thuận tay, không hề cảm thấy không đúng chỗ nào. Sở Thành Phong nhìn anh một cái, thầm cảm thấy buồn cười, nhũng cũng lập tức phối hợp với anh, đứng tựa lưng với anh.

Sở Thành Phong phụ trách mở cửa, Tô Vũ dựa lưng vào hắn nhìn hành lang, để xem xét có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Cánh cửa gỗ đặc dày của phòng 2601 được khóa chặt, bên cửa không có khe hở, Sở Thành Phong tập trung tinh thần kích hoạt dị năng, liên tục tạo áp lực khóa cửa. Gần khóa cửa bị ép mạnh nháy mắt biến đổi, sau một tiếng “Cạch”, cửa mở.

Sở Thành Phong một tay mở cửa phòng hộ, tay kia nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tô Vũ cũng không dám lơ là, vẫn cứ duy trì tư thế lưng tựa lưng với hắn, lui từng chút một vào bên trong cửa.

Sở Thành Phong ở phía sau anh tiến vào phòng, liếc mắt nhìn cách bố trí, đây rõ ràng là phòng tổng thống, diện tích rộng rãi, tầm nhìn khoáng đạt, cửa trượt dùng làm vách ngăn giữa các khu vực đều được mở ra, bởi vậy tình huống trong phòng nhìn một cái không sót gì.

Khi ánh mắt hắn nhìn thấy giường đôi thì tạm dừng một giây, mở miệng: “Rất an toàn, đóng cửa đi.”

Giọng Sở Thành Phong trầm thấp, trong âm điệu mang theo lạnh lẽo kim loại, khiến cho lỗ tai của Tô Vũ đều có chút tê dại.

Tô Vũ lắc lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu, tiến lên một bước đóng cửa, sau đó khóa lại.

Anh xoay người, đương nhiên nhìn thấy chiếc giường đôi kia, chiếc giường thoạt nhìn vừa rộng vừa mềm, khiến người ta có xúc động chỉ muốn lăn lộn trên đó.

Sở Thành Phong tựa như có thể đọc được suy nghĩ của người ta, “Cậu ngủ một lát đi, tôi trông cho cậu.”

Tô Vũ dứt khoát nói: “Được, bốn giờ sau đánh thức tôi, đổi lại anh ngủ.”

“Ừm.” Sở Thành Phong gật gật đầu.

Tô Vũ không khách sáo mà chui vào trong chăn.

“A, thoải mái quá đi.” Anh nhịn không được phát ra cảm thán.

Cái gối này, chăn này, nệm này, thoải mái quá đi. Tô Vũ hạnh phúc đến nheo mắt, vẻ mặt đều có chút trẻ con.

Anh vốn dĩ là thanh niên mới hai mươi mấy mà.

Sở Thành Phong ngồi ở mép giường nhìn chăm chú khuôn mặt của anh, ham muốn của hắn đối với Tô Vũ gần như không thể kìm nén được.

Đã bao lâu rồi hắn không chạm vào Tô Vũ?

Giờ phút này Tô Vũ đối với Sở Thành Phong như ốc đảo trong sa mạc đối với lữ khách sắp chết khát. Hắn hận không thể nuốt luôn Tô Vũ vào trong bụng.

Mà khi Sở Thành Phong quét đến màu tím nhạt dưới mắt Tô Vũ, hắn miễn cưỡng dừng bàn tay đang muốn chạm vào lại.

Hắn đè nén dục vọng đang dâng trào trong lòng, yên lặng mà nghĩ, chờ một chút, chờ Tô Vũ tỉnh ngủ đã……

 

Trả lời