Khi Thúc Hàm Thanh hốt hoảng chạy ra khỏi bệnh viện, cậu đụng phải một cô gái đang đẩy xe dụng cụ ở hành lang, bản thân cũng té ngã, trong miệng cậu không ngừng nói xin lỗi, khi ngồi xổm xuống giúp người ta nhặt đồ lên gần xong, bên cạnh đột nhiên vươn một cánh tay thon dài trắng nõn, mặc đồ bệnh nhân.
Thúc Hàm Thanh đứng dậy chạy ra ngoài như nhìn thấy ma, mãi cho đến khi tiếng của Mộ Diệp gọi cậu càng lúc càng xa thì mới giảm tốc độ lại.
Cậu ngồi ở ven đường thở phì phò, mới phát hiện đầu gối của mình đã bị trầy xước, hiện tại đang rỉ máu ra ngoài, cậu đành chịu duỗi chân mặc kệ nó.
Ngài cốt truyện hỏi: “Bây giờ nên làm sao đây?”
Thúc Hàm Thanh phản ứng lại, không nói gì, chữ ‘Được’ vừa rồi của Mộ Diệp quất vào cậu quá mạnh, cậu đứng dậy đi mua một hộp thuốc, sau khi đứng ở ven đường hút hết ba điếu, đầu óc rõ ràng một ít, chắc chắn nói: “…… Anh ta làm tôi sợ quá.”
Ngài cốt truyện nói: “Nhưng dựa theo số liệu khi anh ta nói chuyện, tuy rằng khi ấy nhịp tim của anh ta đập rất nhanh, nhưng dáng vẻ không giống như nói dối đâu.”
Trong lòng Thúc Hàm Thanh tràn ngập khinh miệt đối với ngài cốt truyện: “Một cái máy như anh thì biết cái gì, anh biết trước nay anh ta chưa từng yêu đương với ai, lúc trước mặc kệ là có đẹp như thần tiên đứng ở trước mặt, anh ta cũng chưa từng động lòng, anh ta là một người không có dục vọng, sao có thể…… Sao có thể vừa nói đã đồng ý như thế…… chuyện này……”
Mộ Diệp cho phép Thúc Hàm Thanh ở lại bên cạnh hắn, bởi vì thói hư tật xấu của con người chính là không thể tránh né cảm giác được thương mà lo sợ trước sự đối xử khác biệt, Thúc Hàm Thanh mới có ảo giác cho rằng Mộ Diệp vẫn có chút thích cậu.
Thúc Hàm Thanh chỉ là muốn làm cho hắn đừng quan tâm đến mình nữa nên mới nói như vậy, nhưng không ngờ không hù đươc hắn chạy, mà thiếu chút nữa lại hù chết chính mình.
Ngài cốt truyện: “Không hiểu.”
Thúc Hàm Thanh lại lấy ra một điếu thuốc, hút một hơi, như là giải thích cho ngài cốt truyện, cũng giống như là đang thuyết phục chính mình: “Tính tình của anh ta, nói dễ nghe một chút chính là có tinh thần trách nhiệm cao, nói khó nghe chính là tâm thái mẹ già, anh ta không muốn tôi ở bên Vinh Hoa, vì mục đích này mà cái gì cũng có thể nói ra, còn nói muốn tôi ở bên anh ta, nếu anh ta thích tôi thật, trước kia tôi lắc lư trước mặt anh ta còn ít sao? Rõ ràng anh ta biết tôi thích anh ta. Nhưng phản ứng hiện tại mạnh như vậy…… từ từ…… Chẳng lẽ anh thật sự thích Vinh Hoa……”
Âm thanh máy móc của ngài cốt truyện tràn ngập hy vọng hỏi: “Thật không?”
Thúc Hàm Thanh phân tích: “Anh ta đã sai sai từ cái lần…… anh ta thấy được cảnh tôi và Vinh Hoa làm tình.”
Ngài cốt truyện lại tràn ngập hy vọng hỏi: “Cho nên anh ta vẫn thích Vinh Hoa?”
Thúc Hàm Thanh cảm thấy mình phá được án rồi, cười lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy đúng là vậy rồi, anh ta không phải là một trong các vai chính sao? Không phải đều thích Vinh Hoa à?”
Ngài cốt truyện nhỏ giọng nói: “…… Vậy cũng không hẳn……”
Những lời sau đó lại bị mất âm.
Thúc Hàm Thanh bóp tắt thuốc, đột nhiên cảm thấy mình đã ngộ ra chân lý rồi.
Ngài cốt truyện nói: “Vậy tại sao anh ta không tỏ tình thẳng với Vinh Hoa?”
Thúc Hàm Thanh: “Bởi vì Vinh Hoa thích tôi ấy, anh không thấy trong sách của cậu ta là kiểu lầm lì khó chịu sao? Thiết lập nhân vật của cậu ta là kiểu ít nói im ỉm, chỉ cần nhìn người mình thích từ xa là được rồi, càng thích người thì sẽ càng cẩn thận…… có khi nào anh ta cảm thấy trước kia tôi thích anh ta, cho nên nói với tôi mấy câu trái với lòng như thế, tôi sẽ buông Vinh Hoa ra, xoay người nhào vào vòng tay của anh ta, nếu tôi ngu như thế thật, khi nứng lên muốn lên giường với anh ta, nói không chừng anh ta lại niệm Thanh Tâm Chú cho tôi nghe cả đêm, sau đó nói với tôi thí chủ xin tự trọng nữa.”
Lần này ngài cốt truyện phấn chấn hơn hẳn: “Thật không!”
Thúc Hàm Thanh xem nhẹ câu hỏi vui sướng khi người gặp họa của nó, sờ sờ cằm: “Nhất định là vậy rồi.”
Lúc ấy bọn họ ăn quả trống mái, cậu đã chủ động như vậy, Mộ Diệp cũng không phản ứng, vậy là chứng minh hắn không hề có hứng thú với cơ thể của cậu.
Hắn có thể đồng ý chuyện chơi 3p, vậy thì chỉ có thể chứng minh—— cảm thấy hứng thú với cơ thể của Vinh Hoa!
Nói với ngài cốt truyện một hồi, Thúc Hàm Thanh cảm thấy rất giận, chẳng lẽ trong lòng của Mộ Diệp cậu lại rẻ mạt ở như thế sao?
Kiếp trước cũng là như thế, rõ ràng là Mộ Diệp vì Vinh Hoa mà khăng khăng làm theo ý mình muốn giải tán tiểu đội, hiện tại lại lấy tiểu đội ra giữ cậu lại, còn nói yêu cậu hoang đường như thế, nếu không phải cậu từng chết đi, biết được mấy tên nam chính sẽ làm bất cứ chuyện gì vì Vinh Hoa, cậu sẽ thật sự tin lời của hắn.
Ngài cốt truyện nói: “Vậy cậu muốn làm gì?”
Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm, Mộ Diệp muốn gia nhập tiến vào, hắn muốn tự mình chuốc lấy khổ, cứ để cho hắn nhìn thấy rõ ràng hiện tại rốt cuộc Vinh Hoa thích ai, bọn họ cũng nên nếm thử cái cảm giác đau khổ ghen tuông này một chút đi.
Cậu khập khiễng trở về, khi trở về lại đụng phải Mộ Diệp ở cửa, hắn thấy Thúc Hàm Thanh thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn đầu gối của cậu nhíu nhíu mày: “Hàm Thanh, chân em sao rồi? Đến chỗ của anh đi, anh sẽ sát trùng cho em.”
Thúc Hàm Thanh cùng đi với hắn, phòng của Mộ Diệp được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
Mộ Diệp lấy hòm thuốc ra, bảo cậu ngồi trên ghế, sau đó ngồi xổm trước mặt cậu lấy thuốc bôi cho cậu, Thúc Hàm Thanh nhìn chiếc mũi cao thẳng và hàng lông mày rủ xuống của hắn.
Mộ Diệp thổi thổi cho cậu, Thúc Hàm Thanh mất tự nhiên mà xê dịch chân đi, hắn ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Đau không? Hàm Thanh, lần sau em đừng chạy nhanh như vậy……”
Thúc Hàm Thanh cũng không nhận tình cảm của hắn, cậu đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Mộ Diệp, ngón tay ấn hoặc nhẹ hoặc mạnh vào sườn cổ của hắn, thậm chí còn cố ý duỗi đầu lưỡi đi vào.
Mộ Diệp cả người đều ngây dại, nhìn chằm chằm cậu, mấy chục giây ngắn ngủn, Thúc Hàm Thanh cảm thấy không thú vị mà rút lưỡi ra, lau khóe miệng nói: “Anh không phối hợp một chút nào, lần đầu tiên Vinh Hoa hôn môi cũng biết mở miệng ra đấy.”
Quả nhiên Mộ Diệp nghe vậy liền lộ ra một vẻ khuất nhục, Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm mình chạm vào còn ra vẻ miễn cưỡng, vừa nhắc tới Vinh Hoa liền dùng ánh mắt không cam lòng nhìn cậu, thật sự không biết sao có thể nói yêu cậu.
Mộ Diệp đứng lên, Thúc Hàm Thanh cũng đứng dậy ở trước mặt hắn, cố ý tra tấn hắn nói: “Như vậy anh đã không chịu nổi rồi? Làm sao dám nói được với tôi, anh cho rằng mỗi ngày tôi và Vinh Hoa nằm ở bên nhau là để kể chuyện trước khi đi ngủ sao?”
Mộ Diệp nhìn cậu, cau mày nói: “Hàm Thanh…… đừng nói nữa.”
Thúc Hàm Thanh càng không ngừng, đã rất lâu rồi cậu chưa có ham muốn mãnh liệt muốn làm cho người khác khó chịu.
Thúc Hàm Thanh cởi bỏ nút, lộ ra xương quai xanh và ngực tràn đầy dấu hôn, cười nói: “Đây đều là của Vinh Hoa làm đấy, cậu ta rất thích cắn người, anh còn muốn nhìn nhiều hơn không?”
Cậu tiếp tục cởi cúc áo, chỉ để lại hai cúc áo bên dưới, vòng eo săn chắc mê người, Mộ Diệp rũ lông mi, bỗng nhiên duỗi tay muốn mặc áo lại cho cậu.
Thúc Hàm Thanh đẩy tay của hắn ra, sợ hắn không nhìn kỹ, còn chủ động ghé sát vào bên tai hắn thì thầm nói: “Chỉ thế này đã khó chịu rồi à? Thực ra ngày đó anh chỉ nhìn thấy một góc núi băng thôi, ngày hôm qua chúng tôi còn làm tình, Vinh Hoa đè tôi ở trên giường làm một lần, sau đó chúng tôi lại làm một lần ở trong phòng tắm, bây giờ lỗ sau của tôi vẫn còn sưng này.”
Ngài cốt truyện: “…… Cậu đang làm gì đấy?”
Thúc Hàm Thanh nói: “Tra tấn anh ta đó, anh không thấy anh vừa nghe tôi thân thiết với Vinh Hoa, đôi mắt cũng tức đến đỏ luôn sao? Trước đây tôi quá lương thiện, không ngờ tên khốn này lại muốn ra tay với tôi.”
Mộ Diệp là người có thể nhẫn nhịn nhất mà Thúc Hàm Thanh từng gặp.
“Vinh Hoa nói muốn dẫn tôi đi, cậu ta nói chỉ thích một mình tôi, muốn dẫn tôi đi gặp cha của cậu ta, có lẽ mãi mãi sẽ không về nữa.”
Mộ Diệp cứng lại, tựa như bị cú sốc gì đó, sau đó nói không được.
Thúc Hàm Thanh nói: “Anh mượn anh xen vào, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ rời đi.”
Mộ Diệp đột nhiên ôm lấy Thúc Hàm Thanh, eo cũng bị hắn siết đến tê rần.
“Hàm Thanh, đừng đi, xin em, đừng đi.”
Thúc Hàm Thanh thấy tra tấn đã đủ đô rồi, cho nên tung chiêu cuối nói: “Buông tôi ra, tôi còn phải đi về làm tình với Vinh Hoa.”
Mộ Diệp không buông cậu ra, ngược lại ôm càng chặt hơn, hắn đột nhiên nói: “Đừng tìm cậu ta, anh cũng có thể.”
Không đợi Thúc Hàm Thanh mở miệng, Mộ Diệp vậy mà há mồm cắn cậu một cái, Thúc Hàm Thanh còn chưa hoãn lại, Mộ Diệp liền ngậm cổ của cậu vào trong miệng.
Thúc Hàm Thanh không nghĩ được cái gì, hiện tại đầu óc của cậu loạn thành một cục, trong lòng yên lặng mà nghĩ, vì giữ Vinh Hoa, Mộ Diệp ngay đến cơ thể cũng show ra luôn sao?
Giây tiếp theo, Thúc Hàm Thanh đã bị hắn đè ở trên giường, ngón tay linh hoạt mà cởi cúc áo của cậu, kéo khóa kéo, lòng bàn tay mò thẳng vào trong quần lót.
Thúc Hàm Thanh khiếp sợ đến không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi bị xoa chỗ mẫn cảm, Thúc Hàm Thanh thở hổn hển, sau đó không tự chủ được ưỡn thẳng eo đẩy vào tay của hắn.
Thúc Hàm Thanh có thể cảm giác rõ ràng được bàn tay có vết chai mỏng đang cố gắng vuốt ve dương vật của cậu, Mộ Diệp vùi mặt vào cổ của cậu thở dốc nặng nề, ngậm lấy da thịt, kiềm chế mút vào ở trong miệng.
Dục vọng của đàn ông chính là dễ khơi mào như thế, trong ánh mắt Thúc Hàm Thanh chứa đựng đầy dục vọng, trái cổ xinh đẹp của Mộ Diệp lăn lộn trên dưới, hắn bế người ngồi khóa ở trên người của mình.
Eo của Thúc Hàm Thanh bị cánh tay của hắn ôm chặt, môi bị hắn mút vào từng chút từng chút, như là muốn xơi tái cả người cậu, từ khiếp sợ lúc ban đầu cho đến bây giờ, cậu cũng muốn nhìn xem Mộ Diệp còn có thể làm ra trò gian gì.
Mộ Diệp nửa mở miệng, chủ động thò qua dây dưa với lưỡi của Thúc Hàm Thanh, loại chuyện này có lẽ là bẩm sinh, chỉ qua lại mấy cái, lưỡi của Thúc Hàm Thanh gần như không còn sống yên ổn ở trong miệng của mình như, thoáng cái bị mút rồi ngậm lấy, thoáng cái bị quấn lấy cọ sát, nước bọt chảy ra, lại bị Mộ Diệp liếm hết.
Bọn họ hôn đến quên mình, trên người đều ra mồ hôi, áo nửa người trên của Thúc Hàm Thanh đã sớm không còn, Mộ Diệp cứng đến có hơi khó chịu, dương vật cương cứng cách quần đâm lên mông của Thúc Hàm Thanh, lòng bàn tay khô ráo dán vào eo Thúc Hàm Thanh mà không có bất kỳ rào cản nào, từ sau eo chậm rãi trượt xuống mông của cậu, bỗng nhiên cách quần lót bóp một cái thật mạnh.
Giấc mơ kia tựa như biến thành hiện thực, giọng nói chứa đầy tình dục của Mộ Diệp trở nên khàn khàn, hắn nhìn chằm chằm Thúc Hàm Thanh nói: “Anh có thể liếm không?”
Tựa như nếu cậu từ chối, hắn sẽ không mạo phạm tiếp nữa, Thúc Hàm Thanh chỉ nói một tiếng “A”.
Cậu bối rối một chút, sau đó Mộ Diệp liền thả cậu xuống rồi quỳ gối ở trước mặt cậu, hai chân của Thúc Hàm Thanh bị tách ra, Mộ Diệp quỳ sát ở phía trước, đầu tóc mềm mại cọ đầu gối và cẳng chân Thúc Hàm Thanh, hơi thở ấm áp phun ở đùi bên trong của cậu, rất ngứa.
Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm không thể nào, chóp mũi Mộ Diệp liền cọ lên đùi trong của cậu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm dương vật của cậu.
Trong một khắc hắn vừa liếm lên, hai chân của Thúc Hàm Thanh đều nhũn ra, đầu óc tựa như chết máy, Mộ Diệp liếm hoàn toàn không kỹ xảo gì, chỉ thu hàm răng không ngừng mút thật mạnh dương vật của cậu vào trong miệng, nhưng Thúc Hàm Thanh nhìn khuôn mặt trong sạch cấm dục từ xưa đến nay thì trực tiếp lên cao trào.
Cậu bị hắn liếm đến mất hồn, từng đợt khoái cảm mãnh liệt đẩy lên trên, eo cũng bị làm cho không còn sức lực, quần áo trên người Thúc Hàm Thanh đã sớm không biết bị ném đi đâu rồi, hai chân trần trụi, không biết xấu hổ mà đong đưa eo, tùy ý Mộ Diệp để đầu lưỡi liếm láp dương vật của cậu, vươn ngón tay mở rộng lỗ sau của cậu.
Mộ Diệp thong thả đưa đẩy ngón tay, mát xa mở rộng vách trong, tràng đạo vốn rất chặt cũng dần trở nên ướt mềm, đầu ngón tay cố ý gãi qua điểm mẫn cảm làm eo Thúc Hàm Thanh run lên, khóe mắt ẩm ướt, cậu hai chân dang rộng hơi nhấc mông lên.
Thúc Hàm Thanh nói tối hôm qua làm với Vinh Hoa là sự thật, hiện tại lỗ của cậu vẫn còn ướt, chờ khi Mộ Diệp mút một cái mạnh, khoái cảm liền giống như tia chớp vọt lên sau lưng cậu, Thúc Hàm Thanh rên một tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bắn vào trong miệng Mộ Diệp.
Thúc Hàm Thanh lắp bắp bảo hắn nhổ ra, không nghĩ ngờ hắn liền nuốt thẳng xuống, còn chưa đã thèm mà dịch ra giữa hai chân của cậu, lại nhốt cậu vào trong lồng ngực tiếp tục nụ hôn có mùi tanh.
Bọn họ cũng không mặc quần áo, thịt dán thịt mà ôm nhau, dương vật hoàn toàn cương cứng của Mộ Diệp mài mài cái lỗ giữa hai chân của cậu, Thúc Hàm Thanh thậm chí sờ đến dương vật của hắn, nó rất lớn làm cho cậu hú hồn, cậu bị ôm lên giường rồi giạng hai chân ngồi khóa ở trên người của Mộ Diệp.
Một bàn tay hắn ra sức vân vê vú của Thúc Hàm Thanh, hai mắt đỏ lên mà nhìn chằm chằm đầu vú mềm màu đỏ hơi nhô lên, gấp không chờ nổi ngậm vào trong miệng.
“Ưm…… a……” Thúc Hàm Thanh nhắm hai mắt rên rỉ, cậu ôm lấy đầu Mộ Diệp, nhịn không được ưỡn ngực đưa vú mình vào trong miệng của Mộ Diệp.
Ngài cốt truyện bảo cậu tỉnh táo một chút.
Thúc Hàm Thanh hoảng hốt: “…… Tôi cá là bên trong súng anh ta không có đạn đâu.”
Sau đó Mộ Diệp liền cắm đao thật kiếm thật vào.
Khoái cảm khi đầu nấm to lớn đâm thẳng tới tràng đạo len lỏi vào cột sống, đau đớn khi tiến nhập có chút ép buộc kích thích xương cốt, trong đầu Thúc Hàm Thanh trống rỗng, khoái cảm tràn ngập cảm quan toàn thân.
Nước mắt của Thúc Hàm Thanh đều sắp trào ra, vừa bắt đầu vật cứng to nóng ra vào cũng không tính là nhanh, Mộ Diệp nâng mông cậu nuốt vào từ từ, chỉ là mỗi lần Mộ Diệp đều đâm vào cả cây hàng, hắn cúi đầu hôn môi và mặt của Thúc Hàm Thanh trấn an cậu, sau đó bắt đầu từ từ chuyển động đâm rút.
Điểm mẫn cảm bị quy đầu đâm chọc từ từ, tràng đạo lại bị cây gậy tráng kiện cắm rút ma sát qua lại, gậy thịt gần như muốn bùng nổ cắm sâu trong tràng đạo sau đó không đi ra nữa, không chút lưu tình mà khuấy đảo nội bích, ra sức ma sát điểm mẫn cảm.
Mộ Diệp cúi đầu cắn một cái vào hầu kết đang nhô lên, hầu kết yếu đuối phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề của Mộ Diệp phun lên da thịt mẫn cảm nơi cổ.
Hắn va chạm quá mức dịu dàng làm sâu bên trong trở nên tê dại, Thúc Hàm Thanh hưởng thụ luật động nhẹ nhàng trong cơ thể, khoái cảm khi côn thịt ma sát tràng bích khiến cậu liên tục rên rỉ, đặc biệt là sung sướng mỗi khi gậy thịt đâm vào điểm mẫn cảm khiến nước bọt trong suốt chảy xuôi theo khóe miệng. Mộ Diệp hôn lên môi cậu, hai tay kẹp lấy một bên đầu vú của anh nhào nặn, vân vê đầu vú đến tận khi nó dựng thẳng.
Ngậm lấy đầu vú kia, Mộ Diệp mút thật mạnh, đầu lưỡi đảo vòng quanh lặp đi lặp lại động tác gảy gảy đầu vú, đầu vú cứng rắn dưới thế tiến công của hắn lại trở nên mềm mại, khoái cảm sắc bén khiến Thúc Hàm Thanh khó nhịn giãy giụa
Thúc Hàm Thanh đã quen với động tác làm tình thẳng thắng của Vinh Hoa, không thỏa mãn mà vặn vẹo, lúc này Mộ Diệp mới giã mạnh vào, mông thịt bị đâm cho run lên, tựa như muốn ép hết nước ở bên trong ra, khoái cảm tê dại tựa như dòng điện không ngừng trào lên từ xương cụt, Mộ Diệp vẫn luôn dịu dàng gọi tên Thúc Hàm Thanh, sau đó dỗ cậu nói ra các tư thế đã làm với Vinh Hoa, rồi làm lại hết một lần.