Khương Hà khiếp sợ trừng lớn mắt, khi miệng hơi mở ra lại bị Lôi Văn Uyên nhân lúc vắng mà vào, đầu lưỡi cưỡng chế tiến vào, càn quét khoang miệng ấm áp ẩm ướt, còn bóp cằm cậu lại càng gần.
Trong miệng bị vật lạ xâm nhập, Khương Hà mới hoàn hồn, Lôi Văn Uyên đang làm cái gì thế này? Hôn cậu sao? Ông trời ơi, cậu đang nằm mơ hả! Khương Hà lập tức giãy giụa, dùng sức đẩy vai của người đàn ông, nhưng Lôi Văn Uyên không chút sứt mẻ, cắn nhẹ vào môi của cậu như trừng phạt.
“Ưm…… Lôi… ưm……” Khương Hà nín giận muốn nói chuyện, nhưng Lôi Văn Uyên hoàn toàn không cho cậu cơ hội này, hiện tại hắn đang tức giận đấy, không nghe vào được bất cứ cái gì, hắn nên sớm biết, tên ngu ngốc Khương Hà này, không ép một cái là hoàn toàn sẽ không mở mang được đầu óc, hiện tại thì hay rồi, có luôn cái lòng dạ muốn yêu đương với con gái, nếu hắn còn không ra tay, nói không chừng khi phản ứng lại tên ngốc này đã kết hôn sinh con luôn rồi!
Nghĩ đến đây, Lôi Văn Uyên lại mút mạnh vào một cái, áp lưỡi vào chiếc lưỡi nhỏ không biết điều kia mấy lần, lại móc nó đến, chờ khi đầu lưỡi nhỏ kia sợ hãi tránh trái tránh phải, lại gắt gao theo phía sau, ngăn chặn tất cả đường lui của nó, vừa vặn chặn cái lưỡi đáng thương, lại dây dưa một phen.
Sức cùa hắn mạnh, còn cực kỳ bá đạo, Khương Hà hoàn toàn không phải đối thủ, rất nhanh đã nước mắt lưng tròng bại hạ trận, tên súc sinh Lôi Văn Uyên hôn cậu đau quá à! Khương Hà vừa đẩy vừa đánh, lại không ngăn được sự tàn bạo của Lôi Văn Uyên.
Nhưng cơ thể nam giới không chịu nổi sự trêu chọc, Khương Hà rất nhanh đã say mê trong đó, hóa ra hôn môi là một chuyện thoải mái như vậy, làm cho cả người cậu nóng lên, chân nhũn ra, trong đầu bị khoái cảm cuồn cuộn tập kích, cậu cũng không còn phân rõ đông nam tây bắc nữa rồi.
Thấy Khương Hà biết điều hơn rất nhiều, Lôi Văn Uyên dần dần bớt lại một chút, lại hôn vài cái, mới thở hổn hển nói, “Anh chỉ muốn em ở bên anh cả đời, bây giờ đã hiểu chưa?”
Eo của Khương Hà còn bị hắn nắm chặt ở trong tay, nghe vậy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, Lôi Văn Uyên…… đang tỏ tình với cậu?! Cái này quả thực là kịch bản huyền huyễn, bọn họ đều ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, cậu hoàn toàn không phát hiện ra Lôi Văn Uyên thế mà lại là đồng tính! Lại còn có thích cậu!
“…… Không phải…… cậu…… có tâm tư này từ khi nào?” Khương Hà nghĩ trăm lần cũng không ra, qua một hồi lâu mới hỏi một câu, cậu thật sự không biết nói cái gì cho phải.
Lôi Văn Uyên giơ tay xoa xoa khóe môi của cậu, giọng mềm nhẹ, “Anh cũng không biết từ khi nào, tóm lại là rất sớm.”
Khương Hà cúi đầu, không nói gì, mẹ nó, thằng anh em tốt nhất của mình lại tỏ tình với mình, mà mình lại là trai thẳng, ai có thể nói cho cậu biết, cậu nên làm gì với cậu ta đây? Online chờ, thật sự rất gấp rất gấp rất gấp!
“Vậy… vậy, thôi, tôi biết rồi, buổi chiều còn phải chuẩn bị bài thi đấy, chúng ta trở về nhanh đi.” Khương Hà chỉ có thể nói sang chuyện khác trước, hiện tại lòng cậu đang rối bời, phải tìm một cách ổn thỏa từ chối Lôi Văn Uyên, nếu không bọn họ không thể làm anh em được nữa, cậu không muốn cắt đứt với người anh em tốt nhất của mình đâu.
Lôi Văn Uyên biết hiện tại cũng không thể dồn ép quá, vừa nãy đã xem như thúc ép, tuy rằng hắn rất muốn nói với nhóc con này, hai bọn họ sẽ trực tiếp ở bên nhau, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ muốn ở bên nhau, chỉ là Khương Hà mới vừa biết tin mình thích cậu ấy, vẫn là để cậu ấy tiêu hóa hai ngày đi.
Sau khi Khương Hà trở về quả nhiên trầm mặc cả một buổi trưa, ngay đến Ngô Hướng Hoa tùy tiện cũng cảm giác được cậu không đúng, ôm lấy cổ của cậu hỏi cậu bị cú sốc gì thế, Khương Hà dăm ba câu có lệ cho qua, tiếp tục ngồi ngơ ngác ở một chỗ.
Nghiêm Niên nhìn nhìn Lôi Văn Uyên, lại nhìn nhìn Khương Hà, không nói gì cả mà lôi Ngô Hướng Hoa đi chơi game.
Buổi tối Khương Hà buồn bã ỉu xìu nằm ở trên giường, ngay cả di động cũng không chơi, cậu muốn nói hai câu trong nhóm riêng, nhưng sợ sau này Lôi Văn Uyên mở di động ra xem…… Rắm, sau này cậu sẽ không để Lôi Văn Uyên kiểm tra di động của cậu nữa! Hiện tại mới nghĩ đến, còn chưa ở bên nhau, Lôi Văn Uyên liền thỉnh thoảng xem di động của cậu, hóa ra là đề phòng cậu yêu đương ……
Thảo nào suốt cả ngày đều bảo mọi người nói chuyện liên quan đến học tập này kia trong nhóm riêng của mình, tên này, không, ngay cả anh em cũng không tha, thế mà đã sớm có ý đồ với cậu rồi.
Lại thở một hơi thật dài, Khương Hà trở mình, nhìn đến Lôi Văn Uyên đang nằm ngay ngắn trên giường đối diện, không biết ngủ chưa, bản thân trằn trọc ở chỗ này, người này thì hay rồi, còn ở đàng kia không nhúc nhích.
Không được, nhất định phải nghĩ cách làm cho cậu ta bỏ ngay cái suy nghĩ này đi!
Khương Hà trầm tư suy nghĩ một tuần, trong lúc này, Lôi Văn Uyên cũng không ép cậu, nên thế nào thì thế ấy, vẫn chịu thương chịu khó giống như trước, bản thân đều làm hết chuyện mệt nhọc, Khương Hà cũng hoàn toàn không có ý thức được có cái gì không đúng.
Tối thứ sáu, sau khi cơm nước xong, Khương Hà hết sức khác thường ôm lấy cổ của Lôi Văn Uyên, “Người anh em, tôi dẫn cậu đến một nơi!” Thấy tâm trạng cậu tốt, Lôi Văn Uyên còn tưởng rằng cậu đã suy nghĩ cẩn thận, muốn tìm một chỗ tỏ tinh với mình, vì thế thuận thế đồng ý luôn.
Bọn họ đi đến một khách sạn, Lôi Văn Uyên đè nén kinh ngạc trong mắt, vật nhỏ này nghĩ sao thế? Tỏ tình ở đây à, sau đó trực tiếp làm việc luôn? Trước đó còn kháng cự mình tiếp xúc tứ chi như thế, luôn cảm thấy Khương Hà không thể nào thông suốt nhanh như vậy.
Khương Hà dẫn hắn đến lầu ba, sau đó đẩy mạnh Lôi Văn Uyên vào một phòng, “Đi vào đi vào, tận hưởng cho tốt nhé!” Sau khi bịch một tiếng đóng sầm cửa lại, thì vui vẻ đi sang phòng bên cạnh.
Lôi Văn Uyên vừa vào cửa thì nhìn thấy được một cơ thể trắng nõn nằm ở trên giường, đó là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, gọi một tiếng ngọt ngấy “anh đẹp trai” với mình, trong nháy mắt Lôi Văn Uyên liền hiểu Khương Hà muốn làm cái gì, khuôn mặt của hắn tối xuống mà mắt thường của thể nhìn thấy được, một đôi mắt quả thực như muốn phun nửa, nói một câu: “Cút!” Sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Nhưng trên hành lang làm gì còn bóng dáng của Khương Hà, Lôi Văn Uyên mặt không cảm xúc gõ cửa phòng kế bên, không có ai trả lời, lại đi đến phòng bên cạnh, lần này cửa mở, Khương Hà vừa thấy là hắn, “Sao cậu….?” Lời nói còn chưa nói xong, Lôi Văn Uyên đã đẩy mạnh cậu vào phòng, đóng sầm cửa lại.