Khi thấy trong phòng này cũng có một người phụ nữ, chỉ là còn mặc đồ, nhưng kia cũng chỉ là áo ngủ mỏng manh, vẻ mặt của Lôi Văn Uyên hoàn toàn lạnh xuống dưới, hắn tiến lên ba bước, túm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ rồi kéo cô ta ném ra ngoài cửa.
Người phụ nữ sợ tới mức thét chói tai, cô ta trực tiếp té lăn quay trên hành lang, cửa rầm một tiếng đóng sập lại trước mặt cô ta, cô ta chỉ nghe được một câu lạnh lùng: “Từ đâu đến thì cút về đó đi.”
Lúc này Khương Hà mới bất giác cảm thấy sợ hãi, đây là kế cậu suy nghĩ cả một tuần mới ra, làm cho Lôi Văn Uyên biết phụ nữ tốt, nói không chừng hắn sẽ không thích mình nữa, mà bản thân cậu cũng sợ mình là đồng tính, cho nên muốn thử hẹn hò với phụ nữ xem sao. Cậu cũng không định làm gì, chỉ là muốn xem xem mình có phản ứng với phụ nữ hay không thôi.
Tuy rằng suy nghĩ có chút điên cuồng, nhưng điều kiện gia đình của Khương Hà rất tốt, từ nhỏ đến lớn lại được nuông chiều, chỉ là nghĩ gì thì làm đó, lúc ấy cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì.
Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của Lôi Văn Uyên, cậu mới nhớ tính tình của Lôi Văn Uyên là thế nào, không ai chỉnh trong thời gian dài như vậy, Khương Hà lại cảm thấy bọn họ đã lớn rồi, Lôi Văn Uyên nhất định sẽ không chỉnh mình giống trước kia nữa, cho nên lá gan cũng lớn một chút.
“Lôi… Lôi Văn Uyên…… anh…… anh…… em sai rồi… Là em không động não…… đừng……” Khương Hà nhìn Lôi Văn Uyên từng bước ép sát đến, sợ tới mức lui về sau, co rúm bả vai, trong miệng liên tục xin tha.
Cuối cùng trốn vào tận góc tường trong cùng, bị Lôi Văn Uyên vừa vặn chặn lại, nhìn ánh mắt âm u của hắn, Khương Hà cũng nói không nên lời, sợ quá. Cậu thậm chí có một loại xúc động muốn khóc, bởi vì cậu biết, hôm nay cậu sẽ không chạy thoát được, không chỉ không chạy thoát được, có thể còn phải trả giá thêm cái khác……
“Anh ơi……” Khương Hà cắn môi khẽ kêu, muốn lôi kéo cánh tay của hắn làm nũng, nhưng lại bị Lôi Văn Uyên tránh đi, chỉ có khi xin tha thì Khương Hà mới có thể gọi Lôi Văn Uyên là anh, tiếng kêu như ruột mềm trăm mối.
Nhưng mà Lôi Văn Uyên hoàn toàn không dao động, lạnh lùng hỏi: “Em đã chạm vào cô ta sao?”
Khương Hà lắc đầu như trống bỏi, “Không có không có, tôi thật sự chưa làm gì cả, thật đấy! Không phải mấy hôm trước tôi nói mình gặp ác mộng sao? Tôi chính là mơ thấy mình là đồng tính, sợ lắm, cho nên mới muốn tìm một người phụ nữ thử xem mình có thể nổi phản ứng không, tôi đương nhiên biết người phụ nữ bên ngoài không sạch sẽ, cho nên tôi thật sự không có làm gì với cô ấy hết……”
Cậu nói ra sạch chân tướng ra, nhưng nói xong cậu lại hối hận, Lôi Văn Uyên chính là đồng tính, bản thân lại nói đồng tính đáng sợ, vốn dĩ đã chọc giận hắn, hiện tại thì hay rồi, Lôi Văn Uyên nhất định còn giận hơn.
“Tôi không có ý gì khác, đồng, đồng tính luyến ái cũng khá tốt, ha ha, tôi chỉ tùy tiện…… ưm!” Cằm của Khương Hà bị nâng lên, toàn bộ tay Lôi Văn Uyên bắt lấy cằm của cậu, dùng sức rất mạnh, Khương Hà đau nhíu mi lại.
“Tùy tiện? Ai cho em cái can đảm này? Dám tùy tiện như vậy.” Giọng Lôi Văn Uyên rất bình tĩnh, Khương Hà hiểu hắn nhất, biểu hiện khi tức giận sẽ càng bình tĩnh, lửa giận đè nén trong lòng lại càng lớn, đến lúc mình……
Giật mình một cái, Khương Hà nhanh chóng ôm lấy tay của Lôi Văn Uyên, lóng ngóng nói: “Không có can đảm, tôi không có can đảm làm chuyện này, anh, do tôi nhất thời bị ma ám nên mới…… xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi, anh, chúng ta đi về trước đi, được không? Hoặc là đi ra ngoài tôi mời cậu ăn cơm…… ô…… đừng cởi quần áo của tôi…… xin cậu đấy……”
Nước mắt của Khương Hà đã rơi xuống, Lôi Văn Uyên đang cởi quần của cậu! Nơi này lại vừa vặn là khách sạn, sao cậu lại đần như vậy! Cái này còn không phải đưa dê vào miệng cọp sao?! Vác đá nện vào chân mình, Khương Hà muốn há mồm gào khóc.
Trên mặt của Lôi Văn Uyên không có cảm xúc gì: “Anh đã sớm nói với em, làm sai sẽ phải bị phạt, hôm nay em làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu không cho em một bài học, sau này có phải em sẽ càng tệ hơn hay không?!”
Khương Hà lắc đầu, đưa tay muốn ngăn Lôi Văn Uyên cởi quần lót của mình, lại bị Lôi Văn Uyên nhẹ nhàng chế ngự, cùng kéo cả một cái tay khác lên đỉnh đầu đè ở trên tường, cho dù thế nào cũng không nhúc nhích được.
“Không đâu…… Tôi sẽ nhớ kỹ bài học này mà, nhớ kỹ…… hu hu…… A!” Quần lót cũng bị cởi, Khương Hà sợ hãi la lên, hôm nay cậu khó giữ sự trong sạch rồi, còn là bị thằng anh em tốt nhất của mình luộc nữa, sau này cậu phải làm sao đây?
Nức nở vài tiếng, Khương Hà bị ném lên giường, cậu theo bản năng co chân lên muốn bò dậy chạy, lại bị một bàn tay to đè sống lưng, không thể động đậy.
“Em ngoan thì hôm nay còn có thể chịu tội ít một chút, nếu không ngoan, anh cũng không dám bảo đảm thứ hai em còn có thể đi học hay không.” Giọng của Lôi Văn Uyên cực kỳ vững chắc, lời nói lại làm Khương Hà như rơi vào động băng, vừa sợ vừa xấu hổ, cuối cùng vẫn là không giãy giụa.
“Bang!” Có một tiếng đánh vang lên, trên mông thịt Khương Hà cũng run rẩy mấy cái. Một dấu bàn tay màu đỏ tươi in ở trên mông của cậu.
“A!” Mông của Khương Hà gặp nạn, đau đến cậu lớn tiếng hô ra, đau quá, trước nay Lôi Văn Uyên chưa từng ra tay nặng với cậu như vậy.