Lục Uy Hải vốn muốn nói nếu như đưa Cao Nghi Trăn về, cho dù có nhét cô ta vào cửa nhà của cô ta thì cũng tuyệt đối không đỡ cô ta vào. Không ngờ cô ta lại muốn tới khách sạn, không biết đang tính toán gì.
Đến cửa khách sạn, Cao Nghi Trăn vẫn tựa vào trên ngực Lục Uy Hải, còn mang dáng vẻ nhũn chân không nhúc nhích nổi. Bởi vì hai người là trai xinh gái đẹp, cơ thể lại dán vào nhau, không ít người trong sảnh lớn đều quay đầu lại xem kịch vui.
Lục Uy Hải thuê một căn phòng ở lễ tên, Cao Nghi Trăn còn tưởng rằng cuối cùng cũng tóm được rồi, lại nghe thấy hắn yêu cầu với nhân viên lễ tân: “Xin lỗi, tôi hy vọng các cô cho một nhân viên phục vụ đi lên lầu cùng với tôi.”
Nhân viên lễ tân khá suốt ruột, cho rằng phải giúp một tay đỡ người say rượu lên phòng, vì thế lập tức tiến lên đỡ cái tay còn lại của Cao Nghi Trăn, không ngờ lại giật mạnh ra.
“Xin lỗi, cô ấy uống say, làm phiền quá.” Lục Uy Hải xin lỗi nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ hoàn toàn không ngại, tiếp tục giúp hai người tiến vào thang máy. Ở trong không gian thu hẹp, ba người yên lặng một hồi.
“Cô ấy là đồng nghiệp công ty anh à?” Cao Nghi Trăn phá vỡ sự yên tĩnh, đột nhiên hỏi một câu. Thật ra cô ta không say đến mức không tỉnh táo, chỉ là thấy hơi đau đầu thôi. Có lẽ do cô ta cảm thấy hôm nay không vui, nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc là hạng người như thế nào mới đáng để Lục Uy Hải thật lòng đối xử như vậy, không hề bị sắc đẹp cám dỗ chút nào.
“Ừm.” Lục Uy Hải thành thực đáp. Anh không cố ý giấu giếm, mặc dù cũng không tiết lộ quá nhiều, nhưng nếu như miêu tả người yêu hắn như vậy, chắc càng có thể đánh bay ý nghĩ không bình thường của Cao Nghi Trăn.
Tôi lại bại bởi một nhân viên nho nhỏ.
Cao Nghi Trăn cảm thấy con mắt nhìn người của Lục Uy Hải thật kém, điều kiện giống như cô ta không phải ở đâu cũng có, hắn lại không nhân cơ hội nắm chặt, mà muốn bỏ lỡ cơ hội.
Ba người đã đến cửa phòng, Lục Uy Hải biết Cao Nghi Trăn tỉnh táo, vì thế bỏ cánh tay đang đỡ cô ra trước, để một mình nhân viên phục vụ đỡ vào.
Cao Nghi Trăn bị Lục Uy Hải buông ra liền đứng thẳng cơ thể, sau đó cũng rút tay về từ trên người của nhân viên phục vụ.
“Anh không ở lại uống thêm ly nữa à?” Cao Nghi Trăn đối mặt với cửa phòng, đưa lưng về phía Lục Uy Hải nói, định níu kéo lần cuối. Cô ta cũng không muốn lấy thân phận khách hàng để cưỡng ép Lục Uy Hải tiếp tục xã giao, mà là hy vọng dùng thân phận đàn ông để ở cùng với cô ta.
“Không được, tôi phải trả lời tin nhắn của người yêu.” Lục Uy Hải kiên quyết trả lời: “Mong cô Cao quý trọng bản thân mình. Cô không cần để lộ điều kiện ra bên ngoài, cũng nhất định có thể tìm được người quý trọng cô.”
Tôi hy vọng anh trở thành người kia đó!
Mỗi một câu Lục Uy Hải nói thêm, Cao Nghi Trăn lại càng cảm thấy hắn chính là người đàn ông mà cô ta mong muốn. Nếu như có thể qua lại với Lục Uy Hải, trở thành người đặc biệt nhất của hắn, chắc chắn rất hạnh phúc. Rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng vươn tay không với được. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy thất bại như vậy.
Lục Uy Hải đã rời đi, Cao Nghi Trăn vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
—–
Một tuần sau, vì yêu cầu của công việc, đổi thành đoàn đội của Cao Nghi Trăn tới công ty Lợi Quan tham quan. Trưởng phòng Lưu, Lục Uy Hải và Mạc Ân Sở cùng tham gia cuộc họp. Bởi vì đang tiến vào giai đoạn giữa của kế hoạch, rất nhiều chi tiết thiết kế tương đối phức tạp, hai bên gặp mặt trực tiếp sẽ xác nhận ý tưởng dễ hơn một chút, tránh cho hiểu sai về ý của nhau.
Sau hai tiếng họp bàn, bộ phận kinh doanh chiêu đãi đoàn đội của Cao Nghi Trăn đi đến nhà hàng Trung Hoa kế bên để dùng bữa trưa. Đoàn người vừa vặn ngồi đầy một bàn dài, trưởng phòng Lưu ngồi ở đối diện Cao Nghi Trăn, Lục Uy Hải và Mạc Ân Sở thì lần lượt ngồi bên cạnh trưởng phòng Lưu.
Lục Uy Hải đã đặt trước một bàn thức ăn ở quầy, vì thế sau khi tất cả mọi người vào vị trí, thức ăn đều lục tục lên hết.
Cao Nghi Trăn cũng không e dè ánh mắt của những người khác, bắt đầu nhiệt tình gắp thức ăn cho Lục Uy Hải, thậm chí còn múc một chén canh nóng cho hắn. Trưởng phòng thấy mà vui mừng, nhưng vì để tránh tình cảnh hơi khó xử, cho dù bây giờ mới là buổi trưa, vẫn nâng ly mời mọi người vui vẻ uống thỏa thích.
Ở trước mặt mọi người, Lục Uy Hải cũng không thể nào từ chối trực tiếp ý tốt của Cao Nghi Trăn, chỉ có thể khách sáo không ngừng nói cảm ơn, cũng thân thiết dặn đi dặn lại đối phương hãy mau dùng bữa trước đi.
Mạc Ân Sở thấy có vẻ như cảm tình của bọn họ vô cùng tốt, giống như trước khi họp mặt hai bên đã quen biết trước, nhưng cậu cũng không thể thể hiện điều gì, chỉ có thể bắt đầu chuyên tâm giải quyết thức ăn trước mặt mình, thỉnh thoảng đáp lại lời của khách hàng bên cạnh.
Khách hàng bên cạnh chính là đồng nghiệp lần trước đi công tác quan tâm Mạc Ân Sở có ngủ ngon hay không. Lần trước hợp tác đã cảm thấy Mạc Ân Sở chuyên nghiệp và chững chạc, hơn nữa còn lịch sự cùng lễ độ, có ấn tượng về cậu rất tốt. Bởi vì tính cách của bản thân cũng thuộc về kiểu hướng nội khá là khiêm tốn giống như cậu, so với tính cách hoạt bát như ánh mặt trời của Lục Uy Hải, bản thân cảm thấy hợp tần số với Mạc Ân Sở hơn, ở chung khá là dễ chịu vui vẻ. Mà hôm nay khi đi tới công ty bọn họ lại được ăn ở nhà hàng Trung Hoa do trưởng phòng đề cử, cũng rất là ngạc nhiên. Vì thế vừa khen không ngớt miệng, vừa bắt đầu trò chuyện về mỗi một loại thức ăn với Mạc Ân Sở.
Tất nhiên Mạc Ân Sở cũng chia sẻ những phần mà cậu hiểu cho khách hàng bên cạnh, thuận tiện còn đề cử mấy nhà hàng cũng có loại hình giống vậy, hơn nữa mức độ ngon của món ăn cũng không phân cao thấp. Đây cũng là vũ khí cơ bản của người làm nghề nên có, có thể dễ dàng khắc ấn tượng tốt sâu hơn với khách hàng.
Lục Uy Hải nhìn thấy Mạc Ân Sở vui vẻ trò chuyện với người bên cạnh như vậy thì hơi ghen, lại thấy hơi cô đơn. Vì thế hắn cũng gắp thức ăn trong đĩa khá xa vào bát cho Mạc Ân Sở, thử kéo lại chút chú ý của cậu lên trên người mình, sau đó giải thích hành động của mình: “Ân Sở, thức ăn ở đây em không gắp tới, đúng không?”
“Ừ, cảm ơn.” Mạc Ân Sở rất vui khi thấy Lục Uy Hải gắp thức ăn cho mình, sau đó khi nói cảm ơn lại không tự chủ lộ ra nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Sau khi ăn một miếng thức ăn, cậu đột nhiên nhận ra mình phải đáp lễ lại, vì thế cũng gắp mấy món tương đối xa cho Lục Uy Hải.
Lục Uy Hải thấy Mạc Ân Sở quay mặt về phía mình thì cuối cùng cũng hài lòng, nhìn cậu vui vẻ tận hưởng thức ăn mình gắp cho, tâm trạng thay đổi trong chớp mắt, trên mặt cũng lộ ra ánh mắt dịu dàng và cưng chiều.
Cao Nghi Trăn nhìn toàn bộ quá tình vào trong mắt, thoáng sửng sốt. Cô ta phát hiện ra biểu cảm vừa rồi của Lục Uy Hải giống y hệt như lúc nhận được tin nhắn ở nhà hàng Tây cùng với cô ta. Cô ta nhìn về phía Mạc Ân Sở, cảm thấy nhìn thế nào cũng là đàn ông trăm phần trăm. Nhưng khi Lục Uy Hải quay sang cô ta lại đeo lên cái mặt nạ nghiệp vụ, lúc đối mặt với Mạc Ân Sở thì giống như đang nhìn người yêu vậy.
Có lẽ những người khác không chú ý tới, nhưng cô ta vẫn luôn nhìn Lục Uy Hải, không thể nào nhìn lầm được. Nhưng điều khiến cô ta nghi ngờ chính là, căn cứ vào tình báo của cô ta, trước đó rõ ràng Lục Uy Hải đều qua lại với phụ nữ, bây giờ sao có thể bỗng nhiên lại đổi thành yêu đương với đàn ông được?
Nhưng nếu như là thật, Cao Nghi Trăn chỉ biết tức giận. Cô ta không ngờ cô ta không chỉ bại dưới tay một nhân viên quèn, mà còn bại bởi một thằng đàn ông!
Thời gian ăn trưa hai tiếng nhanh chóng trôi qua, mỗi một vị đồng nghiệp đều ăn đến hài lòng, trưởng phòng Lưu cũng yên tâm. Kế hoạch và đồ ăn ngon đồng loạt thu phục trái tim khách hàng, không có gì khiến anh ta vui hơn điều này.
Đoàn đội của khách hàng bày tỏ bọn họ phải chuẩn bị rời đi, sau khi trò chuyện một hồi nữa thì đều nói hẹn gặp lại. Lúc này Cao Nghi Trăn kéo cánh tay Lục Uy Hải muốn nói với hắn mấy câu, những người khác cũng thức thời giữ khoảng cách.
“Buổi tối có thể dẫn tôi đi thăm thành phố của các anh, thuận tiên ăn chung một bữa tối không?” Cao Nghi Trăn biết tính cách Lục Uy Hải khá cố chấp, vì thế dùng giọng mềm mại mà làm nũng nói.
“Cô Cao, buổi tối tôi có hẹn ăn cơm với người yêu rồi. Xin đừng hẹn riêng tôi nữa!” Lục Uy Hải dùng giọng nói thành khẩn và kiên quyết đáp lại. Hắn cũng không muốn khiến đối phương vì lời từ chối của mình mà khó chịu, cho nên trịnh trọng cúi đầu một góc 30 độ bày tỏ thành ý của hắn.
Hai tay Mạc Ân Sở đang bị tay vị khách hàng đồng nghiệp trò chuyện hăng say vừa rồi nắm thật chặt lay lay, hẹn lần tiếp theo sẽ cùng nhau đi ăn cơm, không chú ý tới đoạn đối thoại giữa Lục Uy Hải và Cao Nghi Trăn.
Cao Nghi Trăn cảm thấy mình cũng đã mềm mỏng hết sức rồi vẫn không có được chút cơ hội nào, bản thân cũng không còn lời nào để nói nữa. Mắt thấy tất cả các thành viên trong đoàn đội đều đang chờ mình, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, đáp lại vài câu rồi rời đi.
—–
Sau khi tan việc, Lục Uy Hải và Mạc Ân Sở hẹn nhau ăn chung bữa tối. Hai người cùng đi thang máy xuống lầu. Lục Uy Hải giữ lời hứa, cố nén xúc động muốn ôm lấy eo Mạc Ân Sở, nắm tay Mạc Ân Sở của mình, hắn đút hai tay mình vào trong túi quần tây, coi như không có chuyện gì xảy ra mà tán gẫu với người bên cạnh.
Vừa mới đến cổng lớn công ty, Mạc Ân Sở liền thấy Cao Nghi Trăn đứng ở cách đó không xa. Cậu chạy chậm lên phía trước, lo lắng có phải đối phương đã quên gì hay gặp phải khó khăn gì hay không, nắm chắc tinh thần khách hàng là thượng đế, theo bản năng định đến gần quan tâm. Còn Lục Uy Hải đứng sau lưng thì nhìn cô không dám tin.
“Hi, trợ lý Ân Sở, mới vừa tan ca à?” Mặt Cao Nghi Trăn đầy vẻ ung dung, chào hỏi bình thường, cũng nhìn thấy Lục Uy Hải từ từ đi qua phía hai người bọn họ, sau đó lại chuyển sang hỏi Mạc Ân Sở: “Anh đã hẹn trước với Uy Hải rồi à?”
“Đúng thế, chúng tôi đã hẹn ăn tối rồi. Nhưng cô Cao ở đây là đã xảy ra chuyện gì sao?” Mặt Mạc Ân Sở đầy quan tâm hỏi thăm. Nhưng sau khi quan sát Cao Nghi Trăn một hồi, thấy hình như không có chuyện gì, vì thế mới yên tâm.
Hẹn ăn tối với người yêu là hẹn với Mạc Ân Sở à?
Cao Nghi Trăn thật sự càng ngày càng kinh ngạc chuyện Lục Uy Hải có thể thích đàn ông. Một người đàn ông tốt như vậy lại ở chung với đàn ông, quả thực quá đáng tiếc. Vì thế cô ta quyết định nhất định phải dùng sức quyến rũ của mình để bẻ lại hắn, một lần nữa hiểu được cái tốt của phụ nữ.
“Chiều hôm nay tôi đi thăm thú thành phố của các anh một chút, kết quả lại vô tình đi trở về công ty của các anh.” Mặt Cao Nghi Trăn đầy vẻ tinh nghịch cùng tự giễu, còn bày ra vẻ mặt đáng yêu.
Lúc làm việc nghiêm túc ngang ngược, hiện ra dáng vẻ của cán bộ cao cấp. Ngoài giờ làm việc, Cao Nghi Trăn cũng có thể biến thành dáng vẻ cô gái nhỏ, nhất là bây giờ còn đang ở trước mặt người cô ta thích, vì thế cô ta lại càng cố gắng hơn nữa.
“Vậy à.” Mạc Ân Sở lễ phép đáp lại, cũng mỉm cười với khách hàng.
Lục Uy Hải đứng sau lưng vẫn luôn yên lặng không nói, hồi trưa rõ ràng đã từ chối thẳng thừng, đối phương vẫn mặt dày xuất hiện ở nơi này. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể nhìn xem rốt cuộc cô ta còn định làm gì nữa.
“Hai anh muốn đi ăn tối, bụng tôi cũng đói lắm rồi, có thể gia nhập cùng đi với các anh không?” Cao Nghi Trăn dùng vẻ mặt đầy mong đợi nói. Cô ta cảm giác hẳn là Mạc Ân Sở không thể nào từ chối mình, vì thế đến gần cậu đưa ra yêu cầu với vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu.
Đương nhiên Mạc Ân Sở không có cách nào từ chối, cũng cảm thấy không cần từ chối, khách hàng quan trọng mời ăn chung là một chuyện rất bình thường. Mặc dù hôm nay quả thực khá bất ngờ, hơn nữa còn cắt ngang bữa tối riêng tư của cậu và Lục Uy Hải, trong lòng vẫn khá tiếc nuối.
Lục Uy Hải thì đã hơi nóng rồi. Hắn coi khoảng thời gian ở chung với Mạc Ân Sở quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Trong lòng hắn chỉ muốn khiến tình cảm của hắn ngày càng tốt lên, để cậu sẽ mãi mãi ở bên hắn. Trong đầu hắn không ngừng suy tính làm sao để buộc Mạc Ân Sở lại, không ngờ Cao Nghi Trăn cứ xuất hiện làm loạn. Lỡ như Mạc Ân Sở không cẩn thận bị cô ta hấp dẫn thì phải làm sao đây?
“Vậy chúng ta cùng đi ăn món Hàn đi.” Mạc Ân Sở cho rằng chắc Lục Uy Hải sẽ không từ chối, vì thế cũng đồng ý yêu cầu của Cao Nghi Trăn. Cho nên bọn họ cùng nhau tới nhà hàng mà vốn Lục Uy Hải đã dự tính muốn đi trước đó.
Đến phòng ăn, bọn họ tìm được một bàn bốn chỗ không ai ngồi. Động tác trên tay Cao Nghi Trăn nhanh nhẹn đẩy Lục Uy Hải vào một chỗ ngồi phía trong trước, mình thì đặt mông ngồi xuống tựa vào bên cạnh hắn. Cho nên tất nhiên Mạc Ân Sở ngồi vào chỗ đối diện bọn họ.
Hôm nay Lục Uy Hải yên lặng dị thường, cứ như tâm trạng không tốt vậy. Lúc này Mạc Ân Sở mới ý thức được có phải Cao Nghi Trăn muốn hẹn riêng một mình Lục Uy Hải hay không, chỉ là thật đúng lúc không khéo cậu đã hẹn với Lục Uy Hải rồi. Cậu kinh ngạc về sự thiếu nhạy bén của mình, đồng thời suy đoán có phải mình đang cản trở bọn họ hay không, nhưng đồng thời cũng bị sự nhận biết đó của mình làm cho hơi bị tổn thương rồi.
Ở trong mắt cậu, Cao Nghi Trăn là cô gái xinh đẹp giỏi giang, mà mấy tuần nay quan hệ của cô với Lục Uy Hải có vẻ không tệ lắm, vẫn luôn có rất nhiều đề tài để trò chuyện, có lẽ bọn họ cũng âm thầm thường xuyên đi ăn cơm với nhau. Sau khi nghĩ như vậy Mạc Ân Sở đột nhiên như ngồi trên bàn chông, không biết tiếp theo mình nên nói cái gì.
Lục Uy Hải lập tức phát hiện ra Mạc Ân Sở ngồi ở đối diện cũng im lặng, có phải do sắc mặt mình quá khó coi nên khiến cậu lo lắng hay không. Vì thế hắn chủ động gắp một miếng vào trong bát của cậu, hơn nữa còn dành cho cậu một nụ cười.
Cao Nghi Trăn phát hiện Lục Uy Hải hoàn toàn không nhìn đến mình, chỉ lo cho Mạc Ân Sở đối diện, trong lòng rất không vui. Vì thế cô ta lại càng dán sát cơ thể mình vào Lục Uy Hải hơn nữa. Không ngờ Lục Uy Hải lập tức đứng dậy bày tỏ mình muốn tới nhà vệ sinh.
Nếu mình không có cách nào thuyết phục Lục Uy Hải, trong đầu Cao Nghi Trăn nghĩ chi bằng cắt vào từ đồng nghiệp của hắn. Vì vậy, nhân lúc Lục Uy Hải đang không có ở đây, cô ta bắt đầu đặt vấn đề với Mạc Ân Sở: “Trợ lý Ân Sở, có vẻ như cảm tình của anh và Uy Hải rất tốt, vậy anh có biết hiện tại anh ấy có người yêu không?”
Đầu tiên Mạc Ân Sở đỏ mặt một chút. Mặc dù quan hệ của mình và Lục Uy Hải khá đặc biệt, nhưng bọn họ chưa từng nói về vấn đề người yêu, vì thế cũng chỉ có thể trả lời thế này: “Chuyện này… Chúng tôi chưa từng nói về vấn đề này…”
Cao Nghi Trăn bất ngờ về đáp án này, sau đó thẳng thắn nói tiếp: “Tôi rất thích Uy Hải. Nếu như có thể, trợ lý Ân Sở có thể giúp tôi một tay không?”
“Tôi…” Mạc Ân Sở bối rối, bởi vì cậu đã thầm mến Lục Uy Hải mấy năm. Mặc dù cậu biết cậu không thể nào cứ mãi ở chung được với Lục Uy Hải như bây giờ, nhưng phải chủ động giúp người khác theo đuổi người mình thích, cậu cảm thấy mình thật sự không có cách nào, vì thế cứ ấp úng không tài nào đáp lại được.
Cao Nghi Trăn khá bất mãn về sự chần chừ của Mạc Ân Sở, không dám tin thân là người đàn ông, cậu lại muốn chiếm đoạt một người đàn ông tốt như Lục Uy Hải. Vì thế cô ta dứt khoát nói ra một sự thật không tính là nói dối: “Thật ra thì một tuần trước, Uy Hải đã cùng tới khách sạn với tôi…”
Mạc Ân Sở nghe vậy, đột nhiên trong đầu ầm một tiếng, trái tim quặn đau, hơn nữa chỗ đau trong lòng không có dấu hiệu dừng lại. Cảm giác khó chịu dị thường giáng một đòn nghiêm trọng vào trong tinh thần lẫn thể xác của cậu. Cậu cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, không phát ra được một âm thanh nào, đầu không ngừng vang lên ong ong, cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được.
Mặc dù phương diện lý trí nói với cậu rằng bản thân chỉ cần nếu đó là sự lựa chọn của Lục Uy Hải, thì cậu sẽ chấp nhận toàn bộ. Nhưng tình cảm của cậu lại hoàn toàn không khống chế được, hóa ra trong lòng mình không thể chấp nhận được đả kích sâu sắc như thế.
Khóe mắt Mạc Ân Sở phát hiện Lục Uy Hải đang bước ra từ nhà vệ sinh chuẩn bị trở về chỗ. Cậu cảm thấy mình không thể chịu nổi sự thật sắp phải đối mặt này. Cậu dùng hết sức lực phun ra mấy chữ từ trong miệng, xin lỗi Cao Nghi Trăn: “Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra có chuyện phải đi trước…”
Mạc Ân Sở không chờ Lục Uy Hải trở lại, cầm túi công văn, ngay cả cơm cũng chưa ăn xong, thanh toán cũng chưa thanh toán, thì đã nhanh chóng đi về phía cửa nhà hàng.
“Ân Sở!” Lục Uy Hải mới vừa bước từ trong nhà vệ sinh ra đã thấy Mạc Ân Sở vội vội vàng vàng đi ra ngoài, hắn luôn miệng gọi cũng không đáp lại. Vì thế hắn vội vàng gọi tên cậu, dáng vẻ muốn đuổi theo ra ngoài.
“Lục Uy Hải! Đứng lại!” Cao Nghi Trăn bỗng nhiên rống lớn tên hắn, tức giận vì Lục Uy Hải bỏ lại một mình mình trong nhà hàng, lựa chọn đuổi theo một người đàn ông khác. Trong lòng cô ta cũng tức giận, vì thế không thèm để ý đến ánh mắt người khác, trực tiếp tỏ tình với Lục Uy Hải: “Em thật sự rất thích anh!”
“Chắc là cô đã phát hiện ra rồi nhỉ? Với tôi, không phải cậu ấy thì không được.” Lục Uy Hải dùng ngôn từ chính nghĩa đáp lại, móc lấy tờ tiền ra từ trong ví ra rồi đặt lên bàn, sau đó xoay người lao ra khỏi cửa nhà hàng.
Cao Nghi Trăn đột nhiên ý thức được chẳng lẽ mình đã giúp tình cảm của bọn họ tiến thêm một bước…
——
Lục Uy Hải bước ra khỏi quán thì nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng phát hiện ra bóng người Mạc Ân Sở. Hắn an tâm thở phào một hơi, sau đó cố gắng xuyên qua dòng người chật cứng đuổi về phía Mạc Ân Sở.
Hắn thở hổn hển, cuối cùng cũng đè lại bả vai Mạc Ân Sở, sau đó xoay người cậu lại. Hắn đang định nói chuyện với cậu, thì thấy mặt Mạc Ân Sở đầy nước mắt, khóe mắt còn vương mấy giọt nước mắt trong suốt, sau đó chảy dài xuống, gần như thấm ướt cả gò má đỏ bừng.
——