Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay về phía Bùi Lê.
Bùi Lê đưa hai tay ra sau lưng, không dấu veesrt mà né tránh động tác của Bùi Mẫn Tri, “Không, có chuyện gì sao?”
“Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện xa lạ như thế?” Bùi Mẫn Tri nở một nụ cười, “Mới nãy bố còn nói với dì Chu của con ở trên bàn cơm, định ăn cơm xong sẽ đến trường thăm con, gọi điện thoại con cũng không nhận. Đúng rồi, mấy ngày trước bố có gặp Tiền Triệt, nó có nói với con chuyện này không?”
Bùi Lê nhàn nhạt gật đầu, “Có nói.”
Từ sau khi ly hôn, Bùi Mẫn Tri đã hơn một năm không gặp được Bùi Lê, ông ta còn tưởng rằng con trai vẫn giống như trước kia, hết sức tự nhiên mà vỗ vai của Bùi Lê, hai người cùng đi ra khỏi WC.
“Con đến đây ăn một mình hay đi chơi?” Bùi Mẫn Tri hỏi.
Bùi Lê thẳng lưng, rất không được tự nhiên, “Đi cùng bạn, đi chơi.”
Bùi Mẫn Tri nói: “À à, kết bạn nhiều cũng tốt. Tối nay cùng ăn một bữa đi, có dì Chu với con của cô ấy nữa, con đều biết mà, cũng gọi bạn con đến đi.”
Phía trước có người đi tới,, Bùi Lê bước sang bên cạnh để nhường đường, tránh đi bàn tay đang đặt trên lưng mình của Bùi Mẫn Tri, “Không cần, mọi người cứ ăn là được. Con đi trước.”
Nói xong, cậu bước nhanh rời đi.
“Này, Bùi Lê!” Bùi Mẫn Tri còn phất tay ở phía sau.
Trên bàn đã lên hai món, Kỳ Ẩn đang gắp đồ ăn vào chén của Bùi Lê, vừa thấy người trở về thì vội nói: “Mau ăn đi, thịt bò hầm mềm lắm, nếm thử y… Em làm sao thế?”
“Hửm?” Bùi Lê ngồi xuống rút một tờ giấy lau tay, “Không sao.”
Chắc trên mặt mình không có biểu cảm gì đâu nhỉ, Bùi Lê nghĩ.
‘’Nhưng mà….,’’ Kỳ Ẩn nhíu mày lại, “Trông em căng thẳng lắm.”
“Không sao.” Bùi Lê ăn miếng thịt mà Kỳ Ẩn đã gắp cho cậu.
Kỳ Ẩn thấy vẻ mặt của cậu không tốt, đang muốn đặt câu hỏi thì có một người đàn ông trung niên đi đến bên bàn.
“Bố đến đây làm gì?” Bùi Lê mở miệng hỏi.
Kỳ Ẩn giương mắt, “?”
Người đàn ông không để ý đến câu hỏi của Bùi Lê, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa, hỏi Kỳ Ẩn: “Cháu là bạn học của Bùi Lê sao? Tên là gì nhỉ?”
Kỳ Ẩn nhìn người đàn ông, lại nhìn Bùi Lê, sau đó chuyển tầm mắt lần nữa, “Kỳ Ẩn ạ. Cháu không phải bạn học của cậu ấy, cháu là bạn…, á!”
Dưới gầm bàn ăn, cẳng chân bị đá một cái không nhẹ không nặng.
Kỳ Ẩn giả vờ ho khan một tiếng, tiếp tục đáp: “Bạn ạ. Ngài là?”
“Chú là bố của nó.” Bùi Mẫn Tri vươn tay với Kỳ Ẩn.
Kỳ Ẩn nhịp tim đập mạnh một cái.
Lần đầu tiên hẹn họ đã gặp phụ huynh, kích thích vãi cái nồi.
Hắn cầm tay của Bùi Mẫn Tri, lễ phép: “Chào chú ạ.”
Bùi Mẫn Tri nói: “Cậu bạn nhỏ, tối nay cùng Bùi Lê đến bàn chúng tôi cùng ăn một bữa nhé? Lâu rồi chú không gặp Bùi Lê, cháu thấy có tiện không?”
Không đợi Kỳ Ẩn trả lời, Bùi Lê giành trước một bước nói: “Cậu ta bị chứng sợ giao tiếp, không muốn ăn cùng với người ngoài.”
Bùi Mẫn Tri nhìn Bùi Lê một cái, ngay sau đó nhìn về phía Kỳ Ẩn, “Là vậy sao?”
Kỳ Ẩn vừa gật đầu trong ánh mắt của Bùi Lê, vừa nói: “Vâng, nghiêm trọng một chút thì sẽ run rẩy toàn thân, còn nếu quá hơn là sẽ ngã xuống đất co giật. Bác sĩ nói đây là bệnh không có thuốc chữa, cho nên từ nhỏ bố mẹ cháu đã không cho cháu ăn chung với người ngoài…”
Hắn càng bịa càng quá, Bùi Lê nháy mắt ra hiệu với Kỳ Ẩn bảo hắn vừa vừa thôi.
Bùi Mẫn Tri cũng không biết là có tin hay không, đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Nếu đã thế thì thôi vậy. Bùi Lê, con ra đây với bố một chút, bố có chút việc muốn nói với con.” Cuối cùng, ông lại bổ sung, “Được không?”
Bùi Lê do dự trong chốc lát, vẫn buông đũa đứng dậy.
Lần lượt những món còn lại cũng được bưng lên.
Kỳ Ẩn lấy một cái bát rỗng múc canh ra rồi đặt sang một bên chờ nguội. Bùi Lê không ở đây, hắn cũng không đụng đũa.
Tầm mười phút sau, Bùi Lê cuối cùng cũng quay lại, Bùi Mẫn Tri dừng ở phía sau vài bước, theo sau là một người phụ nữ trông cũng trạc tuổi ông ta, cùng với một nam sinh cao lớn.
Kỳ Ẩn không để ý nhiều đến bọn họ, tất cả sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào trên người Bùi Lê.
Vẻ mặt của Bùi Lê khi đi và khi quay lại không có gì thay đổi, cậu kéo ra ghế ngồi xuống, đôi mắt Kỳ Ẩn nhìn chằm chằm hắn.
“Xem tôi làm gì?” Bùi Lê cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Kỳ Ẩn cười một cái, nhỏ giọng nói: “Nhìn bạn trai của anh ấy mà.”
Không nói cái này còn đỡ, vừa nói đến bạn trai, Bùi Lê hỏi: “Vừa nãy cậu muốn nói cái gì?”
Kỳ Ẩn nâng tầm mắt lên, “Hả?”
Bùi Lê nói: “Bùi Mẫn Tri vừa mới hỏi cậu có phải bạn học của tôi không, cậu nói bạn, bạn cái gì?”
Kỳ Ẩn gắp một cái chân gà mềm vào trong chén Bùi Lê, “Bạn giới tính nam ó.”
“……” Bùi Lê nuốt đồ ăn trong miệng xuống, “Cậu cứ vậy đi.”
Kỳ Ẩn hùng hồn phản bác, “Anh có danh phận đàng hoàng nha.”
Trong nhà hàng bật lò sưởi, Kỳ Ẩn cởi áo khoác lại không cởi khăn quàng cổ, cẩn thận đè lên để nước canh không nhiễu vào. Hắn chống cằm nhìn Bùi Lê, sau đó ngước mắt nhìn ra ngoài, người phụ nữ cùng cậu nam sinh đi cùng Bùi Mẫn Tri kia đứng ở trước cửa nhà hàng, Bùi Mẫn Tri đang xách theo một chiếc bánh kem đi ra từ tiệm bánh đối diện.
Bùi Lê theo ánh mắt của Kỳ Ẩn nhìn lướt qua.
Thức ăn trên bàn vẫn đang bốc khói.
Kỳ Ẩn thu hồi tầm mắt, đem thả trong chốc lát canh đẩy đến Bùi Lê trước mặt.
“Người phụ nữ đó là vợ hiện tại của bố tôi.” Bùi Lê vuốt miệng chén, tiếp tục nói: “Bọn họ rất xứng đôi, đúng không?”
Người phụ nữ cũng không còn trẻ tuổi, nhưng trông dịu dàng, quả thực rất xứng đôi với Bùi Mẫn Tri.
Kỳ Ẩn không nói gì, Bùi Lê cũng không nói thêm gì nữa, cậu nhấp một ngụm canh Kỳ Ẩn đẩy đến, nhiệt độ rất vừa miệng.
Ăn xong còn thừa rất nhiều, sau khi người phục vụ đóng gói mang về, Kỳ Ẩn bỏ đồ ăn vào trong xe trước, sau đó mới cùng Bùi Lê đi thang máy đến rạp chiếu phim trong trung tâm mua sắm.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu, bọn họ lấy vé trước, sau đó mua bắp rang cùng Coca rồi ngồi sang một bên chờ.
Bùi Lê cắn ống hút, chơi di động.
Kỳ Ẩn dựa vào bên cạnh cậu, lặng lẽ kêu cậu, “Cưng ơi.”
Bùi Lê nghiêng đầu một cái, sau đó đột nhiên phản ứng lại —— đợi chút, từ khi nào mà cậu lại chấp nhận cách gọi này của Kỳ Ẩn một cách tự nhiên như thế!?
Kỳ Ẩn phát hiện ra sự khác thường của cậu, hỏi: “Lúc xem phim, có thể nắm tay hay không?”
Bùi Lê liếc hắn, “?”
Sao phải nắm tay?
Kỳ Ẩn mắt nhìn mắt với cậu, “Không phải tình nhân xem phim đều nắm tay sao? Còn muốn hôn môi nữa, nhưng mà thôi đi, nhiều người, anh sợ nghe được tiếng.”
Hắn tiếp tục nói: “”Đặc biệt là khi anh hôn sâu em, khi vừa buông em ra, em sẽ thở hổn hển, gợi cảm khỏi phải nói.”
Bùi Lê khóe miệng hơi co rút, “Cậu thật sự đánh bàn tính to ghê, làm tai tôi đau luôn rồi.”
Kỳ Ẩn sáp đến rất gần, nghiêm túc mà nhìn cậu, hỏi: “Có thể nắm tay không?”
Bùi Lê học giọng điệu của hắn, “Tùy cậu.”
Bộ phim sắp bắt đầu, trên phát thanh thông báo để người xem soát vé vào rạp.
Người rất nhiều, phải xếp hàng.
Bùi Lê chậm rãi hút Coca cùng Kỳ Ẩn đứng ở cuối cùng, nhìn một vòng, mới phát hiện trong hàng trên cơ bản đều là tình nhân. Cậu không nghĩ nhiều, đi theo nhóm người vào rạp.
Vị trí được chọn là gần lối đi, Bùi Lê ở bên trong, Kỳ Ẩn ở bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, Kỳ Ẩn đặt bắp rang ở giữa chỗ ngồi hai người, sau đó lấy ra một túi khăn ướt từ trong túi áo rồi xé ra.
Bùi Lê nghe được âm thanh thì quay đầu, nghi hoặc mà nhìn Kỳ Ẩn đang tỉ mỉ lau tay của mình, “Coca vẫy ra tay à?”
Kỳ Ẩn cũng không ngẩng đầu lên, cẩn thận mà lau từng ngón tay, tay hắn đẹp, rất trắng, khớp xương nhô ra, ngón tay thon dài.
“Không có.” Hắn nói, “Lát nữa sẽ nắm tay, là người đàn ông trưởng thành chững chạc, anh phải chuẩn bị sẵn sàng để mang đến cho người yêu của mình trải nghiệm tốt nhất.”
Bùi Lê nói: “… Rồi xong việc rồi, có cần cho cậu năm sao luôn không?”
Kỳ Ẩn dừng một chút, nghiêng mặt nhìn cậu, giọng điệu nghiêm túc đứng đắn: “Vậy thì không cần. Hay là chủ động ngồi ở trên mặt mặt anh để anh liếm một cái, ưm!”
Bùi Lê trực tiếp bịt miệng hắn, ghé sát vào tai hắn hạ giọng, “Cậu mà còn nói nữa, tôi sẽ thật sự sẽ giả vờ như đang giỡn với cậu, sau đó đập cho cậu đánh gần chết mới thôi biết không?”
Kỳ Ẩn chớp chớp mắt, đáy mắt đều là ý cười, ngoan ngoãn gật đầu đón nhận ánh mắt của Bùi Lê.
Lau xong, phim cũng vừa lúc mở màn.
Kỳ Ẩn thu dọn rác bỏ vào túi, sau đó xòe tay ra trước mặt Bùi Lê, “Tay nào.”
Ánh sáng rất mờ, bàn tay đặt trên đùi của Bùi Lê hơi siết chặt, giơ lên, nắm chặt thành nắm đấm đặt trong lòng bàn tay Kỳ Ẩn.
Kỳ Ẩn tựa lưng vào ghế, tùy ý dang rộng hai chân, dùng tay còn lại mở những ngón tay đang co lại của Bùi Lê, như là đang cạy vỏ sò, sau đó đan ngón tay của mình vào.
Còn chưa xong, hắn lại lại buộc chặt ngón tay của Bùi Lê, lần này lòng bàn tay đều dán vào.
Bàn tay của Bùi Lê lạnh lẽo, sau khi nắm tay Kỳ Ẩn thì dần dần có hơi nóng lên. Kỳ Ẩn nắm tay cậu rất an phận, ngón tay cũng không lộn xộn, Bùi Lê nuốt nước miếng.
Cặp đôi ngồi cạnh Bùi Lê xem phim rất nhập tâm, cô gái thậm chí còn khóc khi xem đến đoạn sau, ôm cánh tay bạn trai phát ra tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Bạn trai thấy cô gái khóc thì vội buông Coca xuống rồi lau nước mắt cho cô gái, sau đó dùng giọng dịu dàng dỗ dành cô.
Kỳ Ẩn nhìn bọn họ mấy cái, ánh mắt dừng ở trên mặt Bùi Lê.
Đối mặt với ánh mắt thằng thừng của người này, Bùi Lê không thèm nhìn hắn, “Không thể nào đâu.”
Kỳ Ẩn tiếc nuối quay đầu.
Bộ phim chiếu gần hai tiếng, cả hai nắm tay nhau suốt cả bộ phim, lòng bàn tay chảy mồ hôi cũng không quan tâm.
Bộ phim kết thúc, tất cả đen phòng chiếu phim đều được bật lên.
Bùi Lê nghĩ nghĩ, còn không buông tay, Kỳ Ẩn xoa nhẹ lên gan bàn tay cậu hai cái, sau đó mới chịu buông ra.
Lòng bàn tay trong phút chốc không còn, mồ hôi tiếp xúc với không khí nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, Bùi Lê cụp mắt, thuận thế đút tay vào trong túi.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Kỳ Ẩn hỏi: “Cưng à, em cảm thấy phim hay không?”
Bùi Lê cẩn thận nhớ lại, trả lời nói: “Không hay.”
Đúng là rất dỡ, cả phim chẳng có gì đáng xem ngoài sắc thái và bóng sáng. Nam chính và nữ chính mỗi người đều cố làm ra vẻ hơn người kia, rõ ràng chỉ là một chút việc nhỏ, có thể giải thích bằng vài câu trên điện thoại di động, còn một hai phải chọn cách ra ngoài gặp nhau trong cơn mưa lớn, vừa khóc vừa la hét ở trong mưa.
“Chỉ là lừa bịp thôi, làm lãng phí hết hai tiếng.” Bùi Lê tổng kết.
Nhưng lại không ngờ Kỳ Ẩn đi sóng vai với cậu sau khi nghe được câu này của cậu, bước chân lại dừng lại.
Bùi Lê quay đầu lại hỏi: “Cậu sao vậy?”
Kỳ Ẩn sắc mặt hết sức khó coi, hắn nhìn Bùi Lê, “Em thật sự cảm thấy rất dở sao? Nhưng mà anh còn định sẽ cùng em ôn lại vào ngày kỷ niệm nữa.”
Bùi Lê hoang mang: “Ngày kỷ niệm gì cơ?”
Kỳ Ẩn đáp: “Ngày kỷ niệm kết hôn đó.”
Bùi Lê: “Mẹ nó, cậu biết mình đang nói gì không hả?”